Xuyên Nhanh: Cục Trưởng Đại Nhân Theo Đuổi Vợ - C
Chương 1 : Lời mở đầu
Quân Mặc đến nhà Tần Nghị Trạch.
Tần Nghị Trạch xách túi đồ đi tới. “Yo, sao giám đốc lại đến nhà tôi thế này?”
“Trạch Nhi, nếu tôi nói tôi có cách cứu cha mẹ em, em có thể đừng ghét tôi nữa được không?”
Tần Nghị Trạch cụp mắt xuống, tự giễu nói: “Ha, Quân Mặc, anh không cần phải lừa tôi, giữa chúng ta không thể nào, từ khi cha mẹ tôi mất đã không còn đường lui nữa rồi.”
Quân Mặc nắm lấy tay cậu “Trạch Nhi, tôi nói thật đấy, anh rể đã tặng tôi một viên đá Hồi Triều Thạch, có thể đưa chúng ta trở về quá khứ.”
Tần Nghị Trạch buông túi đồ xuống, nhìn anh với vẻ mặt khó tin. “Anh nói thật sao?” Quân Mặc nhặt túi xách dưới đất lên. “Đúng vậy, cho tôi vào nhà, tôi sẽ chỉ cho em.”
“Được.”
Tần Nghị Trạch dùng vân tay mở cửa, ra hiệu cho Quân Mặc vào, rồi đóng cửa lại, cậu ngồi xuống sofa quan sát Quân Mặc.
“Được rồi, Quân Mặc giờ anh có thể cho tôi xem Hồi Triều Thạch rồi chứ.”
Quân Mặc lấy một viên đá trong suốt từ trong túi ra đặt lên bàn. “Trạch Nhi, nhìn này đây chính là Hồi Triều Thạch.”
Tần Nghị Trạch cầm viên đá lên xem: ” Nếu đã có viên đá này rồi thì chúng ta quay về bằng cách nào?”
“Cái này dễ thôi ,anh rể đã dạy tôi cách sử dụng nó rồi.”
“Trạch Nhi, chúng ta nên đi ngay hay đợi em ăn xong rồi mới đi?”
Thật ra cậu có hơi đói, vừa nãy vội vã chào tạm biệt Ly Nhi và mọi người nên quên luôn việc ăn uống.
Tần Nghị Trạch không trả lời mà tiếp tục hỏi : “Theo như tôi biết, viên Hồi Triều Thạch này đang nằm trong tay Chủ Thần đại nhân, chẳng lẽ anh rể của anh chính là Chủ Thần?”
“Ừm, chính là anh ấy. Chính anh ấy đã cứu Ly Nhi về nên tôi đã giao phó Ly Nhi cho anh ấy. Dù có mất mạng trong vụ việc này, cũng không sợ Ly Nhi không có ai chăm sóc.”
Những ngón tay đang nắm chặt viên đá của Tần Nghị Trạch cứng đờ, suýt nữa thì đánh rơi Hồi Triều Thạch.
Cậu trừng mắt nhìn Quân Mặc: ” Quân Mặc, nếu anh còn nói nhảm nữa thì cút khỏi đây cho tôi.”
“Được rồi, Trạch Nhi, tôi sai rồi.” Quân Mặc thầm mừng rỡ, anh biết vợ vẫn còn lo lắng cho mình.
Tần Nghị Trạch đứng dậy liếc nhìn anh. “Tôi đi nấu cơm, ăn xong chúng ta đi.”
“Được rồi, Trạch Nhi em cần tôi giúp không?”
“Không cần đâu, tôi sợ anh sẽ làm nổ tung nhà bếp mất.”
Quân Mặc nhìn bóng lưng lạnh lùng của cậu, ngượng ngùng xoa xoa mũi, còn cách nào khác sao, anh và Ly Nhi giống nhau, đều là những sát thủ trong việc bếp núc .
Chẳng mấy chốc, Tần Nghị Trạch bê hai bát mì trứng cà chua đi ra.
“Quân Mặc, lại đây ăn cơm đi, lúc nữa chúng ta sẽ lên đường .”
“Phi phi, Trạch Nhi em đừng nói những lời xui xẻo như vậy.”
Tần Nghị Trạch liếc nhìn anh, trong mắt thoáng hiện ý cười ” Ừm, ăn nhanh đi, không thì nguội mất.”
“Được rồi.” Quân Mặc ăn ngấu nghiến.
Ăn xong, Quân Mặc và Tần Nghị Trạch dùng kim châm vào ngón tay, để máu nhỏ xuống viên Hồi Triều Thạch.
Viên Hồi Triều Thạch phát ra ánh sáng trắng chói mắt, đột nhiên hút cả hai vào trong.
Lúc này, hai người đang ngồi trong một chiếc xe.
Từ Minh Diệu ngồi ở ghế phụ lái quay sang nhìn Quân Mặc “Quân Mặc này, khi nào cháu và Trạch nhi lấy giấy chứng nhận kết hôn?”
Quân Mặc im lặng một lúc, nhìn chằm chằm vào người trước mặt. ” Mọi thứ đều nghe theo sắp xếp của Trạch Nhi ạ. “
Tần Nghị Trạch nhìn bà, nước mắt lưng tròng.
“Trạch Nhi đừng khóc, mẹ không có ý ép buộc con kết hôn, mẹ chỉ muốn hỏi thăm tình hình hai đứa thôi, dù gì hai đứa cũng ở bên nhau gần một tháng rồi.”
Tần Nghị Sanh gật đầu, tay nắm chặt vô lăng. “Đúng vậy, Trạch Nhi, mẹ con không có ý ép con đâu.”
Quân Mặc nhớ ra bản thân có khăn tay trong túi nên đưa cho Tần Nghị Trạch. “Đừng khóc, Trạch Nhi ,chúng ta còn có việc phải làm.”
“Vâng, bố mẹ con không sao, chỉ là cát bay vào mắt thôi.”
Từ Minh Diệu không hề tin, nhưng Quân Mặc vẫn còn ở đó, nên bà không tiện hỏi thêm gì.
Đến công ty, bốn người vừa bước ra khỏi xe thì đột nhiên có hai gã đàn ông cầm dao lao tới, Quân Mặc và Tần Nghị Trạch liếc nhìn nhau.
Hai người kéo Tần Nghị Sanh và Từ Minh Diệu ra sau lưng, đá văng dao của bọn chúng.
Tần Nghị Sanh ôm chầm lấy Từ Minh Diệu, hai người họ nhìn Quân Mặc, hô lên: “Quân Mặc, Trạch Nhi, hai con cẩn thận một chút.”
Chỉ thấy hai gã đàn ông kia bị đá ngã xuống đất.
“Hừ, Quân Mặc cái đồ khốn nạn, lão tử chỉ là viết một cái kết be, anh liền đuổi tôi đi, giờ tôi thất nghiệp rồi.”
“Đúng vậy, anh đúng là đồ khốn nạn.”
Quân Mặc: …
Nghe lại mấy câu này vẫn khiến anh nghẹn lời, nhưng may mắn thay, bố mẹ vợ anh đã được cứu.
Vợ sẽ không vì chuyện này mà ghét anh đâu.
Tần Nghị Trạch nhướn mày. “Thật sao? Nhưng tôi lại nghe nói anh đã tự ý thay đổi cốt truyện của thế giới, dẫn đến tiểu thế giới sụp đổ nên mới bị cục trưởng sa thải.”
“Chậc, chậc, bản thân làm người không nổi thì đừng đổ lỗi cho người khác .”
“Các người…” Hai kẻ tấn công chưa kịp nói dứt câu, thì bốn người trước mặt đã biến mất không thấy tăm hơi..
Lúc này, bọn họ nheo mắt nhìn khung cảnh xung quanh, ở đây vậy mà lại là một bầu trời sao rộng lớn.
“Cục trưởng Quân, lâu quá không gặp ” một giọng nói già nua vang lên.
Tim Quân Mặc hẫng một nhịp khi nghe giọng nói quen thuộc. “Người là Đấng sáng tạo của vũ trụ này sao?”
“Ha ha, cục trưởng Quân quả nhiên rất thông minh. Tiếc là hôm nay ngươi phải chết ở đây. Mau nhìn xem, ta đã chuẩn bị mọi thứ cho ngươi rồi.”
“Dĩ nhiên, đừng trông mong tên Chủ Thần khốn nạn kia sẽ tới cứu ngươi. Dù sao thì ngươi cũng đang ở trong thế giới mà ta tạo ra, hắn ta không thể tìm thấy ngươi đâu.”
“Từ bây giờ ngươi sẽ được nếm trải cảm giác chết dần chết mòn, ha ha ha…”
Bầu trời sao xung quanh họ ngày càng gần.
Quân Mục che chắn cho Tần Nghị Trạch cùng với ba mẹ cậu phía sau, anh vươn tay ra và truyền linh lực, với mong muốn phá hủy thế giới nhỏ bé này.
Không gian dần thu hẹp lại, Tần Nghị Sanh và Từ Minh Diệu chỉ những người bình thường nên bắt đầu cảm thấy không khỏe.
Tần Nghị Trạch sử dụng một chút linh lực để xoa dịu cho họ.
Bỗng nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu, cô liền truyền linh lực về phía bầu trời sao đang dần thu hẹp lại.
Rầm một cái, thế giới nhỏ bé vỡ tan, giọng nói già nua vang lên: “Không… Không thể nào…” Sự im lặng bao trùm.
Tất cả bọn họ cũng trở về thế giới thực, Tần Nghị Trạch thở hổn hển, một dòng máu tươi tuôn ra.
Quân Mặc vội vàng chạy đến ôm lấy cậu, anh cẩn thận chạm vào mặt cậu: “Trạch Nhi, sao em ngốc thế?”
Tần Nghị Trạch ho khan vài tiếng. “Quân Mặc, tôi giao ba mẹ lại cho anh……. Khụ khụ… giao cho anh chăm sóc….”
“Thực ra….từ lâu tôi đã chẳng còn ghét anh nữa rồi, nhưng tôi vẫn chưa nguôi ngoai được nỗi đau mất đi họ, nên mới không liên lạc với anh.”
“Giờ thì hòa rồi, lần sau gặp lại, anh đừng buông tay nhé, khụ … Quân Mặc… tôi mệt rồi, hẹn gặp lại ở thế giới của chúng ta…”
Tần Nghị Trạch dần tan biến.
Khi Tần Nghị Sanh bọn họ tới gần , thân thể của Tần Nghị Trạch gần như đã trở nên trong suốt.
“Trạch Nhi… con sao vậy…” Khi họ lao đến, thân thể của Tần Nghị Trạch đã hoàn toàn tan biến.
Quân Mặc đứng dậy, vịn vào ghế sofa. “Chú và cô đừng lo, cháu sẽ đưa Trạch Nhi trở về.”
“Hai người tạm thời ở lại đây, đây là thẻ ngân hàng mà Trạch Nhi để lại cho hai người, còn những chuyện khác, đợi cháu tìm được Trạch nhi rồi nói tiếp.”
“Tạm biệt, chú dì.”
Nói xong, Quân Mặc lơ đãng rời khỏi biệt thự, đi đến Cục Du Hành Thời Gian.