TRAI QUÊ BIẾN THÀNH TỔNG TÀI TỈ PHÚ, LÁI TRỰC THĂNG ĐƯA TÔI ĐI LÀM - Chuương 4
- Home
- TRAI QUÊ BIẾN THÀNH TỔNG TÀI TỈ PHÚ, LÁI TRỰC THĂNG ĐƯA TÔI ĐI LÀM
- Chuương 4 - Hôn lễ vẫn được tổ chức như dự định, cô dâu đổi thành Thẩm Hoài Ngọc
Bạch Vũ Kiệt kéo Thẩm Hoài Ngọc đang đứng cạnh ôm vào lòng: “Thẩm Hoài Sương, hôn lễ vẫn sẽ được tổ chức như kế hoạch, chỉ là cô dâu đổi thành Thẩm Hoài Ngọc.”
Thẩm Hoài Ngọc vô cùng kích động: “Anh Vũ Kiệt, em đồng ý lấy anh! Trong mơ em cũng luôn mong được gả cho anh!”
Bạch Vũ Kiệt khẽ nhíu mày, không nói gì. Tim Thẩm Hoài Sương như bị ai đó đập một cú mạnh, vỡ toác, máu không ngừng chảy.
Ba năm tình cảm…
Cô cũng không thể buông bỏ dễ dàng như vẻ ngoài tỏ ra dứt khoát.
Trong những giấc mơ đẹp về tương lai của cô luôn có Bạch Vũ Kiệt – cùng anh kết hôn, sinh con, sống hạnh phúc trọn đời.
Thế mà bây giờ lại thành ra thế này.
Nhưng chẳng phải đây là điều cô mong muốn sao?
Cô và Bạch Vũ Kiệt đã không thể tiếp tục bên nhau. Cô không muốn bước vào một cuộc hôn nhân vô vọng.
Thẩm Hoài Ngọc đắc ý nhìn Thẩm Hoài Sương: “Chị à, bây giờ anh Vũ Kiệt là vị hôn phu của em. Sau này chị tránh xa anh ấy ra, đừng dây dưa nữa.”
Thẩm Hoài Sương đáp: “Yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không!”
Sắc mặt Bạch Vũ Kiệt lại trầm xuống vài phần.
Thẩm Hoài Ngọc nói tiếp: “Thế thì tốt. Chị làm phù dâu cho em trong lễ cưới được không?”
Thẩm Hoài Sương vừa định từ chối, Bạch Vũ Kiệt lên tiếng: “Ý này hay đấy, cứ vậy mà làm.”
Mặt Thẩm Hoài Ngọc rạng rỡ như hoa nở. Để Thẩm Hoài Sương làm phù dâu cho mình, tận mắt chứng kiến mình gả cho Bạch Vũ Kiệt, chắc chắn sẽ rất thú vị.
Thẩm Hoài Sương nhất định sẽ đau đớn như bị đâm vào tim.
Ai cũng biết Thẩm Hoài Sương và Bạch Vũ Kiệt là một đôi, vậy mà cuối cùng người bước vào nhà họ Bạch lại là Thẩm Hoài Ngọc. Cô chị này không biết lượng sức mình – giành tình cha, giành gia sản, giành đàn ông với cô ta. Cô ta sẽ khiến chị ta tay trắng, chẳng còn gì cả.
Sắc mặt Thẩm Hoài Sương tái nhợt, tay siết chặt đến mức móng tay bấm vào da thịt.
Để cô làm phù dâu cho Thẩm Hoài Ngọc – bọn họ cũng nói ra được!
Cô cười lạnh một tiếng, quát lớn: “Cút ra khỏi phòng tôi!”
Thẩm Hoài Ngọc không hề sợ hãi, nói: “Chị, sao lại hung dữ vậy? Chị là chị gái em, làm phù dâu cho em thì sao chứ? Yêu cầu này có gì quá đáng à?”
“Thẩm Hoài Ngọc, cô thật sự muốn tôi làm phù dâu cho cô à? Được thôi, đến lúc đó tôi sẽ phá tan hôn lễ của cô, đừng trách tôi. Bây giờ đầu óc tôi không tỉnh táo, trong lễ cưới làm ra chuyện gì điên rồ cũng không chừng đâu.”
Thẩm Hoài Ngọc chợt nhớ đến lúc Thẩm Hoài Sương cầm kéo lao vào mình, trong lòng có chút sợ hãi: “Thôi được rồi, chị không muốn thì thôi, chẳng ai ép chị cả.”
Nhưng Bạch Vũ Kiệt lại kiên quyết: “Không được, cô ấy nhất định phải làm!”
“Anh Vũ Kiệt, chị ấy không muốn thì thôi mà.”
Bạch Vũ Kiệt nhấn từng chữ: “Tôi nói, cô ấy phải làm phù dâu!”
Sắc mặt hắn lúc này trông rất đáng sợ.
Thẩm Hoài Ngọc không dám nói thêm lời nào.
Thẩm Hoài Sương lập tức đẩy cả hai ra ngoài: “Cút!”
Thẩm Hoài Ngọc khoác tay Bạch Vũ Kiệt đi xuống lầu. Cô lập tức nói với Thẩm Đông và Diệp Tiểu Mẫn: “Ba, mẹ, con sắp kết hôn với anh Vũ Kiệt rồi!”
Diệp Tiểu Mẫn mừng rỡ: “Thật sao?”
“Dĩ nhiên là thật, chính miệng anh Vũ Kiệt nói mà.”
Diệp Tiểu Mẫn nhìn về phía Bạch Vũ Kiệt: “Vũ Kiệt à, Hoài Sương làm cậu chịu uất ức rồi. Bọn tôi không ngờ nó lại làm ra chuyện mất mặt như vậy. Cậu yên tâm, sau này bọn tôi sẽ không để nó quấy rầy cậu nữa. Cậu với Hoài Ngọc cứ yên tâm ở bên nhau.”
Thẩm Đông cũng mừng rỡ như mở cờ trong bụng. Ông cứ tưởng hôn sự với nhà họ Bạch coi như tiêu rồi. Không ngờ lại có bước ngoặt thế này.
Tất cả đều nhờ cô con gái út! Vẫn là con gái út có bản lĩnh!
“Vũ Kiệt, ngày cưới…”
Bạch Vũ Kiệt: “Vẫn giữ nguyên.”
Thẩm Đông cười lớn: “Tốt, tốt, cứ theo kế hoạch!”
Dưới lầu tràn đầy tiếng cười vui vẻ, còn lòng Thẩm Hoài Sương thì giá lạnh như tro tàn. Ngôi nhà này chưa bao giờ chứa chấp cô. Dù cô cố gắng thế nào cũng không thể hòa nhập được.
Bạch Vũ Kiệt ngồi đó, lòng không yên, tìm cớ rời khỏi nhà họ Thẩm. Thẩm Hoài Ngọc tiễn anh ta đi rồi khoác tay Diệp Tiểu Mẫn bước ra ngoài.
“Ba, con với mẹ ra ngoài đi dạo một lát.”
Thẩm Đông: “Ừ, hai mẹ con đi đi.”
Diệp Tiểu Mẫn có linh cảm con gái muốn nói gì đó với mình, vui vẻ đi theo. Rời khỏi nhà họ Thẩm một đoạn.
Thẩm Hoài Ngọc nói: “Mẹ, Thẩm Hoài Sương điên rồi, hôm nay còn cầm kéo dọa con. Cô ta biết là chúng ta hạ thuốc cô ta, giờ con lại sắp cưới anh Vũ Kiệt. Con sợ nếu Hoài Sương ở lại nhà, sẽ gây hại cho con.”
Có tật giật mình, Thẩm Hoài Ngọc rất lo lắng.
Diệp Tiểu Mẫn nói: “Đừng sợ, mẹ sẽ nghĩ cách đuổi cô ta ra khỏi nhà.”
“Mẹ, con cũng nghĩ vậy. Nhưng làm sao đuổi được cô ta ra ngoài?”
Diệp Tiểu Mẫn suy nghĩ một lát rồi nói: “Mẹ có cách rồi – gả cô ta đi. Thẩm Hoài Sương đã lén lút với người ta, không còn trong sạch, ba con chắc chắn sẽ vội vàng gả cô ta đi để khỏi bị người ta dị nghị.”
Thẩm Hoài Ngọc thấy cách này rất hay: “Mẹ, vậy mình kiếm cho cô ta một người đàn ông đi.”
Diệp Tiểu Mẫn cười nham hiểm: “Mẹ đang có sẵn một ứng cử viên phù hợp.”
“Mẹ, người đó thế nào? Mẹ đừng để cô ta lấy được người tốt hơn con, con chịu không nổi đâu.”
“Yên tâm, mẹ có chừng mực. Dù sao mẹ cũng không phải mẹ ruột của nó, sao phải kiếm người tốt cho nó? Gả được nó đi là mừng rồi.”
Thẩm Hoài Ngọc yên tâm, khoác tay Diệp Tiểu Mẫn nũng nịu: “Mẹ là tốt nhất với con!”
“Đó là lẽ đương nhiên, mẹ không thương con gái ruột thì thương ai. À đúng rồi, con sắp cưới Vũ Kiệt, mẹ phải đặt may cho con một bộ váy cưới lộng lẫy.”
“Mẹ, con muốn loại có đính kim cương đó!”
“Được, mẹ sẽ nói với ba con. Ông ấy chắc chắn sẽ chịu chi, còn mong con gả vào nhà họ Bạch nữa là.”
Sáng hôm sau, Thẩm Hoài Sương thu dọn đồ đạc rồi xuống lầu. Cô thấy bữa sáng đã dọn sẵn trên bàn, liền ngồi xuống ăn mà không chờ ai. Bà Ngô không đồng tình, lên tiếng: “Cô chủ, ông chủ và phu nhân còn chưa dậy, sao cô lại tự tiện ăn trước?”
Thẩm Hoài Sương liếc bà ta một cái, ánh mắt lạnh lẽo: “Bà Ngô, tôi ăn bữa sáng cũng cần bà dạy dỗ sao? Bà là mẹ tôi chắc? Quản hơi bị rộng rồi đấy.”
Sắc mặt bà Ngô tái mét, không dám nói gì nữa. Thẩm Hoài Sương cũng chẳng để tâm. Bà Ngô cùng phe với Diệp Tiểu Mẫn, thường ngày vốn chẳng coi cô ra gì, cứ thích nói móc nói mỉa.
Trước đây cô còn nghĩ gia đình nên hòa thuận, chuyện nhỏ nhịn một chút cho qua. Nhưng từ nay về sau – ai dám ức hiếp cô, đừng mong yên thân!
Cô vốn luôn dậy sớm, mỗi lần đều đợi mọi người dậy rồi mới động đũa. Giờ thì thôi. Đói thì ăn, buồn ngủ thì ngủ.
Cô quá đói rồi, gần như quét sạch nửa bàn ăn sáng. Tối qua về nhà, cô không xuống lầu, không ăn trưa cũng chẳng ăn tối, sáng nay tỉnh dậy bụng đói cồn cào.
Diệp Tiểu Mẫn vừa xuống lầu đã thấy Thẩm Hoài Sương ăn sáng mà không đợi ai, tức giận quát: “Thẩm Hoài Sương, trong mắt mày còn ai khác nữa không? Sao lại không đợi mọi người ăn cùng?”
Thẩm Hoài Sương thản nhiên lau miệng: “Bà là cái thứ gì mà tôi phải đợi?”
“Mày!” Diệp Tiểu Mẫn tức đến mức chỉ tay run rẩy.
Thẩm Đông mặt nặng như chì, bước xuống cầu thang: “Làm gì mà sáng sớm đã la hét om sòm?”
Thẩm Hoài Ngọc cũng vừa xuống đến nơi. Diệp Tiểu Mẫn vội vàng mách lẻo: “Ông xem, Hoài Sương không đợi ai mà đã ăn sáng, còn ăn như phá, thế này thì ai ăn được nữa?”
Thẩm Đông liếc Thẩm Hoài Sương một cái, bảo bà Ngô: “Đi nấu phần khác.”
Thẩm Hoài Sương đeo túi chuẩn bị đi làm. Thẩm Đông gọi giật lại: “Đừng đi vội, tao đã tìm cho mày một người đàn ông. Người ta rất hài lòng với mày, tối nay sẽ đến bàn chuyện kết hôn.”