TRAI QUÊ BIẾN THÀNH TỔNG TÀI TỈ PHÚ, LÁI TRỰC THĂNG ĐƯA TÔI ĐI LÀM - Chương 5
- Home
- TRAI QUÊ BIẾN THÀNH TỔNG TÀI TỈ PHÚ, LÁI TRỰC THĂNG ĐƯA TÔI ĐI LÀM
- Chương 5 - BÀ NỘI GIỚI THIỆU ĐỐI TƯỢNG KẾT HÔN
“Con không lấy!” Thẩm Hoài Sương chẳng cần suy nghĩ đã từ chối ngay.
Thẩm Đông quát lớn: “Mày không có quyền chọn! Không lấy cũng phải lấy! BốTao đã nói chuyện với bên đó rồi, gặp mặt xong là đi đăng ký kết hôn, rồi theo người ta về nhà luôn. Mày đã làm ra chuyện xấu hổ như vậy thì đừng mong có đám cưới gì cả! Tao không muốn bị thiên hạ chĩa mũi dùi vào.”
Không biết ai tung tin, mà ngoài kia ai cũng biết chuyện Thẩm Hoài Sương vào khách sạn với đàn ông. Ai cũng biết cô sắp cưới Bạch Vũ Kiệt, hai nhà Thẩm – Bạch chuẩn bị kết làm thông gia. Bây giờ lại xảy ra chuyện này…
Có hai người bạn còn gọi điện hỏi thăm, ông chỉ biết trả lời qua loa cho qua. Ông chỉ muốn âm thầm gả cô đi cho xong chuyện.
Trái tim Thẩm Hoài Sương vốn đã đầy vết thương, nhưng lời của Thẩm Đông vẫn khiến cô đau nhói. Cô nghẹn ngào: “Ba, con là con gái ruột của ba, sao ba có thể đối xử với con như vậy? Tùy tiện tìm một người rồi muốn gả con đi sao?”
Thẩm Đông cau có: “Mày đã không còn trong sạch, còn mơ lấy được người tốt sao? Có người chịu cưới mày là may lắm rồi.”
“Con không lấy! Dù chết cũng không lấy!”
“Không tới lượt mày quyết định! Cưới nhanh lên để đừng làm tao mất mặt thêm nữa!”
Thẩm Hoài Sương đau đớn chạy khỏi nhà họ Thẩm.
“Chị ơi!” Thẩm Hoài Ngọc đuổi theo phía sau.
“Chị à, chúc mừng nha, sắp kết hôn rồi đấy~”
Cô ta cười đầy vẻ đắc ý.
Thẩm Hoài Sương nhìn bộ dạng hả hê kia là biết chẳng có gì tốt đẹp.
“Thẩm Hoài Ngọc, tránh xa tôi ra một chút!”
“Chị đừng thế mà, em chỉ muốn nhắc chị thôi. Em nghe nói người đàn ông đó đã ly hôn bốn lần rồi, chị sẽ là vợ thứ năm đấy~ Ông ta còn thích đánh vợ nữa cơ, mấy người trước đều bị đánh bỏ đi. Chị gả đi thì nhớ cẩn thận đó nha~”
Thẩm Hoài Sương chết lặng. Không ngờ Thẩm Đông lại tìm một kẻ tệ hại như vậy để ép cô gả đi.
Ông ta ghét cô đến mức nào mới làm thế?
Thấy sắc mặt chị tái mét, Thẩm Hoài Ngọc cười khúc khích quay người bỏ đi.
Thẩm Hoài Sương đứng chết trân, như thể rơi vào hố băng giữa mùa đông. Toàn thân lạnh toát.
Cô nên làm gì bây giờ?
Thẩm Đông đã quyết ép cô gả cho một gã vũ phu từng 4 đời vợ, cô hoàn toàn không có quyền phản kháng.
Phải rồi – còn bà nội!
Cô vẫn còn một tia hy vọng cuối cùng. “Bà ơi, cứu con với!”
Cô xin nghỉ một ngày, bắt taxi đến trước cổng Cục Dân Chính.
Bà nội đã nghĩ ra một cách — giới thiệu cho cô một người đàn ông để kết hôn. Bà nói người đó là cháu của bà bạn hàng xóm — bà Tô. Người này chững chạc, đáng tin, khỏe mạnh và có đạo đức.
Thẩm Hoài Sương tin bà nội sẽ không hại mình nên nhanh chóng đồng ý. Đây là cách duy nhất khiến Thẩm Đông và Diệp Tiểu Mẫn từ bỏ ý định. Chỉ cần cô chưa cưới, họ sẽ mãi muốn đẩy cô vào hố lửa. Dù có dọn ra ngoài cũng không thoát khỏi bàn tay họ.
Chỉ có kết hôn, mới có thể dứt điểm mọi thứ.
Cô đang đá đá mấy viên sỏi bên đường thì một người đàn ông cao lớn lực lưỡng xuất hiện trước mặt: “Cô Thẩm, chúng ta vào thôi.”
Nghe thấy giọng nói ấy, Thẩm Hoài Sương giật mình ngẩng đầu lên.
Là người đàn ông đã ngủ với cô hôm đó!
“Lục…” Cô quên mất tên đầy đủ.
“Lục Chính Đình.” Anh chủ động nói.
“Ồ, sao anh lại ở đây?”
“Tôi chính là cháu trai của hàng xóm bà Tần.”
Bà nội Thẩm Hoài Sương họ Tần. Cô ngơ ngác.
Chuyện này… quá trùng hợp rồi đấy!
Lục Chính Đình nói: “Tình hình của em, bà nội đã kể rồi. Chuyện bắt nguồn từ tôi, thì tôi nên chịu trách nhiệm.”
“Khoan… anh biết là tôi nên mới tới sao?”
Lục Chính Đình gật đầu.
“Thế… anh có nói với bà là người hôm đó chính là anh không?”
“Chưa. Cô muốn tôi nói không?”
“Thôi… tạm thời đừng nói thì hơn…”
Anh gật đầu.
“Vậy thì chúng ta đi đăng ký kết hôn nhé.”
“Hả?”
Anh nghiêng đầu nhìn cô:
“Không muốn à?”
Cô mím môi: “Không phải không muốn… chỉ là có quá nhiều chuyện xảy ra, em chưa thích nghi kịp thôi…”
Kết hôn với chính người đã có quan hệ thể xác với cô. Nghĩ kỹ thì… cũng không tệ.
“Đi thôi.”
Cô bước về phía Cục Dân Chính.
“Chờ đã.”
“Sao vậy?” Cô nhìn anh khó hiểu. Chẳng lẽ lại đổi ý rồi? Chưa làm thủ tục, giờ quay xe vẫn kịp…
Lục Chính Đình chỉ vào quần áo cô: “Em mặc thế này không chụp ảnh kết hôn được.”
Thẩm Hoài Sương cúi nhìn bộ đồ — áo thun đen và quần jeans. Cô vẫn mặc vậy khi đi làm.
“Đồ tôi có gì sai à?”
“Chụp ảnh phải mặc màu trắng.”
Anh kéo tay cô đi thẳng đến một chiếc Bentley màu đen!
Cô giật mình. Nhà ở nông thôn mà lại có Bentley ư?!
Anh đẩy cô vào xe, lấy từ túi bên cạnh ra một chiếc sơ mi trắng đưa cho cô: “Mặc cái này.”
Rồi đóng cửa xe, quay lưng lại một cách dứt khoát.
Cô nhanh chóng thay đồ, gấp áo thun cũ bỏ vào túi. Xuống xe, Lục Chính Đình quay đầu nhìn, bật cười thành tiếng.
Cô cúi nhìn, mặt đỏ bừng. Áo anh quá rộng, quá dài, mặc lên người cô cứ như trẻ con mặc đồ người lớn. Cô phải nhét hết vạt áo vào quần cho gọn.
Lục Chính Đình: “Đi được chưa?”
“Ừ.” Bỗng cô nhớ ra: “Chết rồi! Em quên mang hộ khẩu! Không có hộ khẩu thì sao đăng ký được?”
“Không sao. Anh có cách. Đi với anh.”
Dù hơi nghi ngờ, cô vẫn đi theo anh vào. Không ngờ không cần hộ khẩu mà họ vẫn đăng ký thành công!
Nhìn tờ giấy chứng nhận màu đỏ trong tay, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Cuối cùng cũng không phải lấy tên bạo lực bốn đời vợ kia nữa.
Ra khỏi Cục Dân Chính, cô tò mò hỏi: “Lục Chính Đình, anh quen ai trong đó à?”
“Ừ, có một người bạn.”
“Ồ…”
Về đến xe, anh nói: “Cô Thẩm, trưa rồi, tôi mời cô ăn cơm.”
“Gọi em là Thẩm Hoài Sương đi.” Đã kết hôn rồi, còn gọi “Cô Thẩm” nghe kỳ lắm.
“Được, em muốn ăn gì?”
“Gì cũng được.”
Anh cau mày: “‘Gì cũng được’ là món gì?”
“Thì là… gì cũng được, ăn món nào cũng được mà.”
Anh trầm mặc hai giây: “Cho em hai giây, chọn món.”
Thấy anh kiên quyết bắt cô chọn, cô đành nói: “Ăn lẩu đi.”
“… Được.” Anh lên ghế lái rồi bất ngờ cởi áo sơ mi ra ném sang ghế phụ, chỉ còn lại áo ba lỗ trắng bên trong.
Cô ho nhẹ, mặt đỏ bừng.
Từ góc cô ngồi, cánh tay phải của anh hiện rõ — rắn chắc, cơ bắp cuồn cuộn. Tim cô đập thình thịch.
Trai cơ bắp…
Trai cơ bắp chính là kiểu hấp dẫn nhất hiện giờ đấy!