TRAI QUÊ BIẾN THÀNH TỔNG TÀI TỈ PHÚ, LÁI TRỰC THĂNG ĐƯA TÔI ĐI LÀM - Chương 3
- Home
- TRAI QUÊ BIẾN THÀNH TỔNG TÀI TỈ PHÚ, LÁI TRỰC THĂNG ĐƯA TÔI ĐI LÀM
- Chương 3 - BẠCH VŨ KIỆT, CHÚNG TA CHIA TAY ĐI
Vừa về đến phòng, định đóng cửa thì Thẩm Hoài Ngọc đã chạy theo giữ lại.
Thẩm Hoài Sương gắt lên:
“Thẩm Hoài Ngọc, mày còn muốn gì nữa?! Hại tao vậy chưa đủ sao?!”
Thẩm Hoài Ngọc đóng cửa phòng lại, xông tới xé quần áo của cô.
Vừa ra sức giằng co, vừa cầm điện thoại chụp ảnh lia lịa.
“Tôi sẽ gửi những bức ảnh này cho anh Vũ Kiệt, để anh ấy thấy chị đã ngủ với đàn ông khác. Để anh ấy hoàn toàn hết hi vọng với chị!”
Chát!
Thẩm Hoài Sương giáng cho cô ta một cái tát như trời giáng.
Thẩm Hoài Ngọc giận dữ hét lên: “Thẩm Hoài Sương, chị dám đánh tôi?! Hôm nay tôi nhất định phải đánh chết chị!”
Cô ta cất điện thoại, xông lên định đánh Thẩm Hoài Sương. Nhưng cô đã nhanh tay chộp lấy cây kéo trên bàn.
Cô giơ kéo lên, quát lớn: “Lại đây! Muốn giết tôi đúng không? Vậy xem ai chết trước đi!”
Cô thật sự bị dồn đến đường cùng. Cùng lắm thì đồng quy vu tận, chẳng ai được yên.
Thẩm Hoài Ngọc bị khí thế của cô dọa cho lùi lại. “Chị điên rồi à, Thẩm Hoài Sương? Bỏ kéo xuống!”
“Không bỏ! Không phải cô muốn đánh chết tôi sao? Tới đây!”
Thẩm Hoài Ngọc chửi một tiếng: “Đồ thần kinh!”
Rồi mở cửa chạy trốn. Cô ta thật sự sợ rồi.
Thẩm Hoài Sương lúc thường thì nhẫn nhịn, dễ bắt nạt. Ai ngờ lúc nổi điên lại đáng sợ đến vậy.
Dám cầm kéo chĩa thẳng vào người ta — cái đó mà đâm trúng thì thật sự chết người. Không được, phải nghĩ cách đuổi Thẩm Hoài Sương ra khỏi cái nhà này.
Bây giờ cô ta là một quả bom nổ chậm.
Nếu Thẩm Hoài Sương biết được hai mẹ con mình đã bỏ thuốc cô ta, nhỡ đâu cô ta liều mạng thì sao?
Tốt nhất là phải tống cổ cô ta đi càng sớm càng tốt.
Thẩm Hoài Ngọc cười đắc ý, gửi những bức ảnh vừa chụp ra ngoài.
Chẳng bao lâu sau, một chiếc Maybach lao thẳng vào sân biệt thự nhà họ Thẩm.
Từ xe bước xuống là một người đàn ông dáng vẻ thư sinh, điển trai, đeo kính gọng vàng.
Gương mặt anh ta lạnh lẽo, trông có phần u ám.
Thẩm Hoài Ngọc mừng rỡ chạy tới: “Anh Vũ Kiệt, sao anh lại tới đây?”
Bạch Vũ Kiệt hất cô ta ra. “Không phải cô gửi ảnh cho tôi bảo tôi tới sao? Những bức ảnh đó là sao?”
Thẩm Hoài Ngọc cười gượng: “Anh Vũ Kiệt, chính là như anh thấy đó. Chị em tối qua cả đêm không về, ở khách sạn lăn lộn với đàn ông. Sáng nay về, trên người toàn dấu vết mờ ám. Em nhìn mà còn đỏ mặt, chị ấy thật là… quá mức điên cuồng.”
“Cô ấy ở đâu?” Bạch Vũ Kiệt nghiến răng, kìm nén cơn giận.
“Trên lầu ạ…” Thẩm Hoài Ngọc trả lời, có chút không cam lòng.
Bạch Vũ Kiệt không nói thêm lời nào, lập tức sải bước lên lầu.
Thẩm Đông và Diệp Tiểu Mẫn chào hắn, nhưng hắn không hề liếc mắt một cái.
Diệp Tiểu Mẫn thì thầm:
“Sắc mặt Vũ Kiệt không tốt chút nào. Chắc là biết chuyện của Hoài Sương tối qua rồi.”
Thẩm Đông sắc mặt cũng nặng nề.
Ông còn đang mong kết thông gia với nhà họ Bạch, mượn thế lực nhà họ để đưa bất động sản nhà họ Thẩm lên tầm cao mới.
Ai ngờ Thẩm Hoài Sương không biết điều, phá hỏng viêc lớn của ông.
Nhìn sắc mặt Bạch Vũ Kiệt, ông thầm hiểu: chuyện hôn sự này, e là đổ vỡ rồi.
Trong lúc đó, Thẩm Hoài Sương vừa thay đồ xong, cửa phòng đột ngột bị đẩy tung ra.
Cô quay đầu lại, nhìn thấy Bạch Vũ Kiệt đứng ở cửa, mặt mày tối sầm.
Cô giận dữ nói: “Không ai nói cho anh biết, vào phòng người khác thì phải gõ cửa trước à?”
Bạch Vũ Kiệt sải bước đến, túm lấy cổ cô, giọng lạnh như băng: “Tối qua em ở với ai? Đã làm gì?”
Thẩm Hoài Sương bị vẻ mặt dữ tợn của hắn làm cho kinh hãi.
Trong ấn tượng của cô, Bạch Vũ Kiệt là người ôn hòa, điềm tĩnh, xử sự lý trí.
Anh luôn dịu dàng, nhẫn nại với cô, chưa từng nặng lời lấy một câu…
Nhưng hiện tại Bạch Vũ Kiệt toàn thân ngập trong tức giận, đôi mắt đỏ ngầu hung hãn, như thể muốn bóp chết cô ngay tại chỗ.
Thẩm Hoài Sương cố sức gỡ tay anh ra, ho sặc sụa. “Bạch Vũ Kiệt, anh điên rồi sao?!”
“Đúng, tôi điên rồi! Tốt nhất là em mau nói, tối qua em ở với ai?!”
Thẩm Hoài Sương bật cười, ánh mắt lạnh lẽo nhìn hắn: “Không phải Thẩm Hoài Ngọc đã gửi ảnh cho anh rồi sao? Vẫn chưa đủ rõ à?”
“Vậy là… em thực sự đã ngủ với đàn ông khác…”
“Đúng! Tôi đã ngủ với người ta. Thì sao?”
Bốp!
Một cái tát giáng xuống.
“Thẩm Hoài Sương, em dám nói như thế à?!”
Thẩm Hoài Sương bị tát lệch đầu, nghiến răng nghiến lợi.
Ngay sau đó, cô quay đầu lại, cũng tát cho Bạch Vũ Kiệt một cái — dùng hết toàn bộ sức lực.
Ở ngoài cửa, Thẩm Hoài Ngọc ban đầu còn đang vui mừng vì Bạch Vũ Kiệt đã ra tay với Thẩm Hoài Sương. Dù gì Bạch Vũ Kiệt cũng từng rất yêu Thẩm Hoài Sương, cưng chiều cô đến mức không nỡ để cô rơi một giọt nước mắt.
Ai ngờ giây tiếp theo, Thẩm Hoài Sương lại dám đánh trả.
Người đàn bà này điên rồi! Lá gan cũng lớn quá rồi!
Bạch Vũ Kiệt giận dữ gào lên:
“Thẩm Hoài Sương!!!”
Thẩm Hoài Sương đối diện với ánh mắt hắn, không hề sợ hãi:
“Gào cái gì? Bạch Vũ Kiệt, anh có tư cách gì mà chất vấn tôi? Lại còn đánh tôi? Tôi ngủ với người khác thì sao? Không phải anh cũng ngủ với Thẩm Hoài Ngọc rồi à?”
Bạch Vũ Kiệt và Thẩm Hoài Ngọc đều sững người.
Bạch Vũ Kiệt quay đầu, lạnh lùng nhìn về phía Thẩm Hoài Ngọc.
Thẩm Hoài Ngọc hoảng hốt: “Anh Vũ Kiệt, không phải em nói đâu! Em không nói với chị ấy!”
Thẩm Hoài Sương bật cười, tiếng cười đầy giễu cợt.
Cô và Bạch Vũ Kiệt đã bên nhau ba năm. Ba năm qua, tình cảm luôn tốt đẹp. Tháng trước, Bạch Vũ Kiệt cầu hôn cô, cô đã đồng ý. Cô từng mơ được làm cô dâu của anh, tưởng rằng họ sẽ kết hôn và sống hạnh phúc cả đời.
Kết quả, tất cả chỉ là một trò cười.
Cô khẽ nói: “Bạch Vũ Kiệt, chúng ta chia tay đi.”
Giữa cô và anh, đã không còn khả năng tiếp tục nữa.
Bạch Vũ Kiệt giận dữ gào lên: “Thẩm Hoài Sương, em muốn chia tay? Không đời nào!”
“Em làm thế là để trả thù tôi đúng không? Tôi có thể giải thích, đêm đó với Hoài Ngọc chỉ là ngoài ý muốn, chỉ có một lần duy nhất! Người tôi yêu vẫn luôn là em, người tôi muốn cưới cũng là em. Chuyện tối qua tôi có thể coi như chưa xảy ra, sau này không nhắc lại nữa, hôn lễ của chúng ta vẫn sẽ diễn ra như dự định.”
“Anh Vũ Kiệt!” Thẩm Hoài Ngọc không tin nổi vào tai mình. “Anh Vũ Kiệt, Thẩm Hoài Sương không còn trong sạch nữa, chị ấy đã phản bội anh! Sao anh còn muốn cưới chị ấy?!”
“Câm miệng!” Bạch Vũ Kiệt gầm lên.
Thẩm Hoài Ngọc uất ức bật khóc, căm hận trừng mắt nhìn Thẩm Hoài Sương.
Cô rốt cuộc có điểm gì tốt? Tại sao Vũ Kiệt lại không quan tâm việc cô đã lên giường với đàn ông khác?
Thẩm Hoài Sương thật ra cũng không muốn chuyện thành ra thế này.
Bạch Vũ Kiệt vẫn muốn cưới cô. Nhưng cô không muốn lấy hắn nữa.
Cô thấy ghê tởm việc hắn từng ngủ với Thẩm Hoài Ngọc, và cô chắc chắn hắn cũng sẽ cảm thấy như vậy khi nghĩ đến chuyện cô đã từng lên giường với người khác.
Hai người như vậy, sao có thể sống bên nhau? Cố gắng ở bên nhau, cũng chỉ là bất hạnh.
Cô kéo cổ áo mình xuống, để lộ những vết hôn đỏ thẫm. “Bạch Vũ Kiệt, anh thật sự không để tâm sao? Tối qua tôi và người đó không chỉ một lần, mà là nhiều lần… rất nhiều lần…”
“Câm miệng! Đừng nói nữa!” Bạch Vũ Kiệt gào lên giận dữ, ánh mắt như muốn thiêu cháy những vết dấu trên người cô.
Anh nghiến răng hỏi: “Người đàn ông đó là ai?”
“Tôi sẽ giết hắn.”
Thẩm Hoài Sương từ tốn chỉnh lại quần áo, bật cười: “Anh không cần biết. Nhưng tôi có thể nói cho anh biết, người đó có thân hình rắn chắc, khỏe hơn anh nhiều. Một thân thể cường tráng như vậy đã khiến tôi có một đêm khó quên. Tôi trao lần đầu cho người như thế, tôi rất hài lòng.”
“Vô liêm sỉ!” Bạch Vũ Kiệt bị chọc điên thật sự.
“Thẩm Hoài Sương, cô khiến tôi thấy ghê tởm! Như cô mong muốn, chúng ta chia tay! Sau này đừng hối hận!”