TRAI QUÊ BIẾN THÀNH TỔNG TÀI TỈ PHÚ, LÁI TRỰC THĂNG ĐƯA TÔI ĐI LÀM - Chương 22
- Home
- TRAI QUÊ BIẾN THÀNH TỔNG TÀI TỈ PHÚ, LÁI TRỰC THĂNG ĐƯA TÔI ĐI LÀM
- Chương 22 - Cô nghĩ tôi thật sự xem cô là bạn sao?
Phương Thu Ảnh là bạn cùng học cấp 2 và cấp 3 với cô, lên đại học cũng học cùng trường, chỉ khác ngành, vì vậy quan hệ giữa hai người luôn rất tốt.
Cũng chính vì thế mà đêm đó, sau khi biết mình bị bỏ thuốc, Thẩm Hoài Sương mới lập tức tìm đến Phương Thu Ảnh – người cũng có mặt tại hiện trường – cầu xin cô ta đưa mình rời đi. Phương Thu Ảnh đã vui vẻ đồng ý.
Nhưng lại đưa cô vào đúng phòng của Lục Chính Đình. Lúc đó cô không còn đủ tỉnh táo để phản kháng. Cô không hiểu tại sao Phương Thu Ảnh lại làm vậy.
“Phương Thu Ảnh, tôi đã làm gì có lỗi với cô sao? Cô có bất mãn gì với tôi à?”
Phương Thu Ảnh hừ lạnh một tiếng: “Thẩm Hoài Sương, cô ngốc thật đấy. Cô nghĩ tôi thật sự xem cô là bạn sao?”
Thẩm Hoài Sương nhìn cô ta, ánh mắt đau đớn. Chẳng lẽ không phải ư? Bao nhiêu năm nay… chỉ là cô tự mình đa tình?
Phương Thu Ảnh nói tiếp: “Đúng là lúc đầu tôi có xem cô là bạn. Nhưng sau đó thì sao? Cô lúc nào cũng giỏi hơn tôi, từ hồi đi học cho đến khi có bạn trai. Cô không có mẹ, không được ai quan tâm, thế mà dựa vào đâu lại nổi bật hơn tôi? Nhìn cô là tôi đã chán ghét từ lâu rồi. Còn phải nhìn cô với Bạch Vũ Kiệt tình chàng ý thiếp, tôi phát ngán!”
Thẩm Hoài Sương không thể ngờ rằng người bạn thân nhất lại nghĩ như vậy. Cô cảm thấy như có dao đâm vào tim: “Vậy nên, cô mới cấu kết với Thẩm Hoài Ngọc để hại tôi?”
“Cô đừng nói bừa, tôi không có!” Phương Thu Ảnh dứt khoát không chịu thừa nhận. Bởi vì nếu thừa nhận thì phải chịu trách nhiệm. Cô ta không ngu đến thế.
Thẩm Hoài Sương cũng hiểu cô ta sẽ không thừa nhận. Bỗng cô nhìn chằm chằm vào Phương Thu Ảnh: “Cô thích Bạch Vũ Kiệt đúng không?”
Ánh mắt Phương Thu Ảnh lóe lên, né tránh: “Tôi không biết cô đang nói gì.”
Thẩm Hoài Sương càng chắc chắn rằng Phương Thu Ảnh cũng thích Bạch Vũ Kiệt. Bây giờ nhớ lại, ánh mắt cô ta nhìn Bạch Vũ Kiệt trước kia quả thực rất kỳ lạ. Lẽ ra cô phải nhận ra từ sớm.
“Cô thích anh ta, Thẩm Hoài Ngọc có biết không? Nếu cô ta biết, chắc chắn sẽ không tha cho cô đâu.”
“Thẩm Hoài Sương, cô đừng ăn nói lung tung, không có chuyện đó!”
“Không có thì thôi. Dù sao cũng chẳng liên quan đến tôi.” Nói rồi, Thẩm Hoài Sương xoay người bỏ đi. Cô thật sự không hiểu nổi, Bạch Vũ Kiệt có gì mà ai cũng thích? Đầu óc có vấn đề thật rồi.
Hồi trước cô cũng thế, cũng ngu ngốc như vậy. May mà bây giờ cô đã tỉnh. Sau lần Bạch Vũ Kiệt định cưỡng ép cô, tình cảm còn sót lại cũng tiêu tan hết.
Phương Thu Ảnh chạy theo níu cô lại, van nài: “Thẩm Hoài Sương, chuyện tôi thích Bạch Vũ Kiệt, xin cô đừng nói với Thẩm Hoài Ngọc. Tôi cầu xin cô.”
Thẩm Hoài Sương nhìn cô ta, cười nhạt, hất tay ra: “Đừng chạm vào tôi, ghê tởm.”
Sắc mặt Phương Thu Ảnh thay đổi, cố nén tức giận nói: “Cô cũng biết rõ tính cách em gái cô rồi đấy, nhỏ nhen thù dai. Tôi cầu xin cô đừng để cô ta biết tôi thích Bạch Vũ Kiệt, nếu không tôi tiêu đời mất.”
Thẩm Hoài Sương cười mỉa: “Phương Thu Ảnh, dựa vào đâu tôi phải giúp cô giấu chuyện đó? Đối với tôi bây giờ, cô chẳng là gì cả.”
“Xem như chúng ta từng thân thiết, giúp tôi lần này đi.”
“Hừ, từ lúc cô hại tôi, giữa chúng ta không còn quan hệ gì hết. Nếu hôm đó không phải camera khách sạn bị Thẩm Hoài Ngọc phá hỏng, tôi đã lôi cả hai người các cô vào tù rồi.”
Thẩm Hoài Sương nghiến răng nói. Phương Thu Ảnh lạnh mặt: “Nếu cô dám nói với Thẩm Hoài Ngọc, tôi sẽ không tha cho cô!”
Thẩm Hoài Sương khinh thường: “Được thôi, đến đi. Tôi không phải loại dễ bắt nạt đâu.”
Nói xong, cô xách đồ bỏ đi. Phía sau vang lên giọng Phương Thu Ảnh chanh chua: “Thẩm Hoài Sương, nghe nói cô gả cho một thằng nhà quê, chúc mừng nhé!”
Rồi cười phá lên, vẻ mặt đắc ý. Thẩm Hoài Sương không buồn để ý. Đợi đến khi họ biết cô gả cho ông chủ của Tập đoàn Hồng Thịnh, chắc chắn sẽ tức chết.
Lấy Lục Chính Đình, ít ra cũng có cái lợi này. Thẩm Hoài Sương trong lòng bất giác thấy sảng khoái. Cô bật cười. Rồi nhận ra mình đang cười một mình, lập tức nhìn quanh xem có ai thấy mình cười như thần kinh không.
Cô về lại căn hộ Tinh Mộng Quốc Tế, bắt đầu nấu ăn. Nấu xong thì đã 7 rưỡi tối. Lục Chính Đình vẫn chưa về. Cô lấy điện thoại gọi cho anh.
Chuông đổ một lúc lâu mới bắt máy: “Có chuyện gì?”
Thẩm Hoài Sương ngập ngừng: “Em nấu cơm xong rồi… anh bao giờ về?”
“Đừng đợi, em ăn trước đi.”
“Ồ…” Cô nghe xong thấy có chút thất vọng.
“Anh cúp máy đây.”
“…Được.”
Trước khi cúp máy, cô còn nghe thấy một giọng nữ nũng nịu: “Anh Chính Đình, lại đây ngồi chỗ này…”
Thẩm Hoài Sương không biết bản thân đang có cảm xúc gì. Khó chịu? Chắc là có.
Dù sao giờ Lục Chính Đình là chồng cô, cô cũng muốn sống tử tế với anh. Nhưng tiếng phụ nữ thì cũng chẳng nói lên điều gì. Cô tự thuyết phục mình như thế, rồi bưng cơm lên ăn một mình.
Lúc này bên phía Lục Chính Đình, anh lờ đi sự nhiệt tình của Tạ Nhiên, ngồi xuống chỗ bên cạnh Trác Diệu. Tạ Nhiên phụng phịu: “Anh Chính Đình, em lâu rồi không gặp anh, vậy mà anh vừa gặp đã lạnh nhạt với em. Em buồn lắm.”
Lục Chính Đình liếc Tạ Phi một cái, ý bảo tự lo cho em gái anh ta. Tạ Phi cười cười, ấn Tạ Nhiên ngồi xuống: “Được rồi Nhiên Nhiên, Chính Đình vốn thế, đừng làm phiền anh ấy.”
“Anh hai!”
“Nghe lời, lúc nãy em đã hứa với anh rồi, đừng gây chuyện.”
Tạ Nhiên đành ngồi im. Chu Thành nâng ly rượu: “Anh em mình uống một chén, chúc mừng bốn đại thiếu gia Giang Thành tụ họp!”
Tạ Nhiên la lên: “Cho em uống với!”
Một lúc sau, Tạ Nhiên lại không chịu yên, đuổi Chu Thành khỏi ghế cạnh Lục Chính Đình, ngồi vào đó. Cô ta nhìn Lục Chính Đình với ánh mắt lấp lánh như fan cuồng. “Anh Chính Đình, dạo này anh bận gì vậy?”
Lục Chính Đình đáp gọn: “Không tiện tiết lộ.”
“Em mới đến Tô Thành, không quen đường, nghe nói nơi này có nhiều thị trấn cổ đẹp lắm, anh dẫn em đi chơi nha?”
“Không rảnh.”
Tạ Nhiên vẫn chưa bỏ cuộc: “Không thể nào lúc nào anh cũng bận được. Em sẽ ở đây lâu, hôm nào cũng được.”
“Anh rất bận.”
Mọi người xung quanh đều cười thầm. Ai cũng biết Tạ Nhiên thích Lục Chính Đình. Hễ thấy anh là biến thành fangirl, dính như keo. Họ đều quen với cảnh này rồi.
Tạ Phi cạn lời che mặt. Anh thật sự bó tay với em gái mình. Lục Chính Đình bị làm phiền đến mệt, liếc sang Tạ Phi.
Tạ Phi lập tức kéo em gái đi: “Nhiên Nhiên, ra mua cho anh bao thuốc.”
“Không muốn!”
“Mau đi, anh thèm thuốc lắm rồi.” Tạ Nhiên miễn cưỡng ra khỏi phòng bao.
Trác Diệu trêu: “Nhiên Nhiên nhiệt tình thế, anh cứ nhận đi, cô ấy cũng tốt mà.”
Lục Chính Đình hừ lạnh: “Cậu thích thì giữ lấy đi.”
“Không được đâu, Nhiên Nhiên chỉ thích anh, có thích tôi đâu.”
Tạ Phi cũng nói thêm: “Đại ca, em gái tôi thật ra không tệ, tuy hơi bướng, nhưng bản tính tốt. Nó thích anh còn hơn thích tôi là anh ruột. Nếu cưới nó, chắc chắn nó sẽ hết lòng với anh. Anh cân nhắc chút đi.”
Anh biết rõ em gái mình yêu Lục Chính Đình thật lòng. Là anh trai, anh cũng muốn giúp một tay.
Trác Diệu rung đùi đắc ý: “Đại ca, bao năm rồi anh vẫn độc thân, không có lấy một cô bạn gái, lấy Nhiên Nhiên đi.”
Lục Chính Đình lạnh lùng nói: “Tôi kết hôn rồi.”