TRAI QUÊ BIẾN THÀNH TỔNG TÀI TỈ PHÚ, LÁI TRỰC THĂNG ĐƯA TÔI ĐI LÀM - Chương 21
- Home
- TRAI QUÊ BIẾN THÀNH TỔNG TÀI TỈ PHÚ, LÁI TRỰC THĂNG ĐƯA TÔI ĐI LÀM
- Chương 21 - Ông chủ của Tập đoàn Hồng Thịnh
Âm thanh của trực thăng khi khởi động rất lớn, Lục Chính Đình lớn tiếng nói: “Anh biết rất nhiều thứ, đây chỉ là một trong số đó thôi.”
Trước đây anh cũng không cảm thấy việc biết lái máy bay có gì to tát. Nhưng khi thấy ánh mắt ngưỡng mộ của Thẩm Hoài Sương, anh cảm thấy rất vui, không kìm được mà muốn khoe một chút.
Thẩm Hoài Sương lần đầu ngồi trực thăng, phấn khích nhìn ngó khắp nơi. Lục Chính Đình liếc nhìn cô, khóe môi hơi cong lên.
Trực thăng cất cánh. Thẩm Hoài Sương nhìn thấy toàn cảnh thôn Nguyệt Hồ, chẳng bao lâu đã đến trung tâm thành phố. Cô nhìn thấy tòa nhà cao nhất trung tâm – chính là trụ sở của Tập đoàn Hồng Thịnh. Cuối cùng, trực thăng hạ cánh xuống tầng thượng của tòa nhà Hồng Thịnh.
Xung quanh có hai hàng người đàn ông mặc vest đen đứng chờ, ai nấy đều cao to, nét mặt nghiêm nghị, đeo kính râm. Thẩm Hoài Sương cảm thấy cảnh tượng này cứ như đang đóng phim Hollywood vậy. Lục Chính Đình bước xuống trực thăng, đi vòng sang phía cô.
Đưa tay ra nói: “Xuống đi.”
Thẩm Hoài Sương nắm lấy tay anh nhảy xuống. Hai hàng người đàn ông đồng loạt cung kính hô lên: “Chào Lục Tổng!”
Lục Chính Đình khẽ gật đầu. Rồi dặn dò: “Cử hai người đem đồ trong máy bay về văn phòng tôi.”
Anh liếc nhìn đồng hồ trên tay, nói với Thẩm Hoài Sương: “Còn hai mươi phút nữa em mới phải đi làm.”
Thẩm Hoài Sương thấy thật nhanh, từ thôn Nguyệt Hồ đến đây chỉ mất hơn mười phút. Bảo sao Lục Chính Đình thường ở thôn. Bay máy bay đi làm còn nhanh hơn ở trong thành phố nữa.
Khoan đã… bay máy bay đi làm… Đây lại là trụ sở của Hồng Thịnh…
Cô nhìn Lục Chính Đình, kinh ngạc hỏi: “Anh… anh là ông chủ của Tập đoàn Hồng Thịnh?”
Lục Chính Đình sững người một chút, rồi gật đầu: “Có vấn đề gì sao?”
Lục Chính Đình vốn không cố tình giấu thân phận mình. Chỉ là Thẩm Hoài Sương chưa từng hỏi, anh cũng quên không nói. Thẩm Hoài Sương hoàn toàn ngơ ngác. Thì ra chiếc trực thăng mà cô thường ngước nhìn là của anh, còn ông chủ của Tập đoàn Hồng Thịnh chính là Lục Chính Đình.
Lục Chính Đình nheo mắt, hỏi: “Thẩm Hoài Sương, biết anh là ông chủ Hồng Thịnh rồi, em thấy vui hay là hối hận?”
Cô sững người, không biết nên trả lời thế nào. Vui thì không, nhưng hú vía thì có thật. Còn hối hận…
Cô không nghĩ đến điều đó. Không đợi cô đáp, vẻ mặt Lục Chính Đình liền nhạt đi. Anh đưa túi xách cho cô: “Đi làm đi, những đồ khác, tan làm anh mang về.”
Hai người cùng vào thang máy. Đi được một lúc thì thang máy dừng ở tầng 22.
Thẩm Hoài Sương đoán đây là tầng làm việc của anh. Cô chủ động nói: “Lục Chính Đình, tan làm gặp lại.”
Lục Chính Đình nhìn cô một cái, không trả lời, sải bước rời đi. Cửa thang máy đóng lại. Ánh mắt Thẩm Hoài Sương khẽ động – Lục Chính Đình giận rồi sao?
Ra khỏi thang máy, cô đi bộ hơn mười phút đến công ty. Đồng nghiệp thấy bộ váy cô mặc thì kinh ngạc kêu lên. Cô mặc một chiếc váy kẻ sọc trắng đen, thiết kế độc đáo, trang nhã mà không phô trương.
Một người hỏi: “Thẩm Hoài Sương, váy cậu mặc có phải là mẫu mới nhất của Gira không?”
Cô chưa kịp trả lời thì người khác đã chen vào: “Không phải hàng nhái chứ?”
Thẩm Hoài Sương mỉm cười: “Đúng vậy, hàng nhái đó.”
Lập tức ánh mắt mấy cô gái kia liền tỏ ra khinh thường. Thẩm Hoài Sương không bận tâm, ngồi vào chỗ bắt đầu làm việc. Vài cô gái tụm lại thì thầm:
“Ông chủ Tập đoàn Hồng Thịnh hôm nay bay trực thăng đi làm đó.”
“Tớ cũng thấy luôn.”
“Các cậu nói xem ông chủ Hồng Thịnh trông thế nào? Có cưới chưa nhỉ?”
“Nghe đồn là còn trẻ, lại đẹp trai nữa. Chắc chưa cưới đâu, nếu cưới rồi báo chí đưa tin ầm rồi.”
“Giá mà tớ cưới được người như vậy, mỗi ngày tiêu không hết tiền, khỏi phải đi làm, chỉ cần đi spa, xem phim, du lịch, nghĩ thôi đã sướng.”
Người nói câu đó tên là Tưởng Mộng. Thẩm Hoài Sương ngẩng đầu nhìn cô ta. Tưởng Mộng bắt gặp ánh mắt cô, thản nhiên nói: “Chẳng lẽ cậu không muốn cưới người giàu sao? Nếu cưới rồi thì khỏi phải mua đồ nhái, muốn gì cũng mua được.”
Có người chen vào: “Người ta kết hôn rồi mà.”
Lúc này mọi người mới nhớ ra cô đã đăng ký kết hôn, nhưng không tổ chức đám cưới. Người kết hôn với cô không phải là bạn trai cũ. Chuyện bạn trai cũ và chồng cô đánh nhau trước cổng công ty hôm trước vẫn chưa lắng xuống.
Thẩm Hoài Sương hơi chột dạ, không lên tiếng. Họ mà biết cô chính là vợ ông chủ Tập đoàn Hồng Thịnh, không biết sẽ nghĩ sao.
Tưởng Mộng bĩu môi, tiếp tục tám chuyện. Trong mắt họ, Thẩm Hoài Sương chẳng khác gì ngốc. Rõ ràng có bạn trai nhà giàu mà lại đi tàu điện ngầm đi làm, cũng không thấy cô mặc nổi bộ đồ tử tế.
Như thế mà còn có hai người đàn ông vì cô mà đánh nhau?
Tưởng Mộng trong lòng bất bình. Cô ta tự nhận mình cũng xinh, biết ăn mặc, vậy mà chẳng có tí vận đào hoa nào bằng Thẩm Hoài Sương.
Nghe nói chồng Thẩm Hoài Sương còn là dân quê. Không hiểu cô nghĩ gì, chắc hâm thật rồi.
Giám đốc Vương bước vào với cặp tài liệu, đám người mới giải tán. Ông Vương gọi riêng Thẩm Hoài Sương vào văn phòng. Đám con gái lại tụ lại bàn tán:
“Dạo này ông Vương sao thế nhỉ? Việc gì cũng kéo Thẩm Hoài Sương theo.”
“Đúng đó, mà lại không mắng cô ấy nữa.”
“Tưởng Mộng, trước kia đi thầu dự án đều là cậu đi, giờ lại kéo Thẩm Hoài Sương, không biết cô ta bỏ bùa gì nữa.”
Tưởng Mộng siết chặt cây bút, ánh mắt dán chặt vào văn phòng. Cô ta lạnh lùng nói: “Nhìn cách ăn mặc của cô ta hôm nay là biết ngay có chiêu trò gì đó.”
Chiêu gì thì đám con gái kia chỉ liếc nhau, không nói mà tự hiểu. Thẩm Hoài Sương từ văn phòng ra thì nhận thấy mấy ánh mắt kỳ lạ. Nhưng cô không để tâm, về chỗ tiếp tục làm việc.
Buổi trưa, cô không xuống căn tin ăn mà gọi đồ ăn về. Tan làm, cô đi siêu thị mua ít thịt để về nấu ăn. Ra khỏi siêu thị, cô nhìn thấy một người quen. Đối phương cũng thấy cô, hốt hoảng định chạy.
Thẩm Hoài Sương bước tới giữ lại: “Phương Thu Ảnh, gặp tôi mà sợ vậy sao?”
Phương Thu Ảnh hất tay cô ra, chỉnh lại áo: “Ai sợ?”
“Còn ai vào đây nữa, chính cô – Phương Thu Ảnh. Tối hôm đó là cô đưa tôi đến căn phòng đó, tôi nhớ rất rõ.”
Phương Thu Ảnh bối rối: “Tôi không biết cô đang nói gì.”
“Cô biết, tôi biết rõ là cô. Tại sao cô lại làm vậy? Tôi đối xử với cô có điều gì không phải sao?”
Phương Thu Ảnh vẫn cố chối: “Thẩm Hoài Sương, cô nhầm rồi. Tôi không hiểu cô nói gì.”
“Vậy sao thấy tôi lại bỏ chạy?”
“Tôi không chạy.”
Thẩm Hoài Sương nhìn cô ta đầy thất vọng: “Tôi xem cô là bạn tốt, vậy mà cô lại cấu kết với Thẩm Hoài Ngọc để hại tôi.”