TRAI QUÊ BIẾN THÀNH TỔNG TÀI TỈ PHÚ, LÁI TRỰC THĂNG ĐƯA TÔI ĐI LÀM - Chương 2
- Home
- TRAI QUÊ BIẾN THÀNH TỔNG TÀI TỈ PHÚ, LÁI TRỰC THĂNG ĐƯA TÔI ĐI LÀM
- Chương 2 - KHÔNG MỘT LỜI QUAN TÂM, CHỈ TOÀN LÀ CAY NGHIỆT
Vừa bước vào cửa nhà họ Thẩm, một chiếc tách trà bay thẳng về phía cô!
Cô giật mình tránh kịp.
“Ba…” – cô không thể tin nổi, thốt lên.
“Đừng gọi tao là ba! Tao không có đứa con gái đê tiện như mày! Đồ khốn kiếp, dám đi mở phòng với đàn ông? Mặt mũi tao bị mày vứt đi sạch rồi! Sao mày không chết quách ngoài kia đi cho tao rảnh nợ?!” – Thẩm Đông gào lên.
“Mày không thể học em mày một chút à? Nó dồn hết tâm sức vào công việc, mới tuần trước vừa ký một dự án lớn cho công ty. Còn mày thì sao? Làm việc bao năm chẳng ra tích sự gì, ở nhà ăn bám tao, giờ còn gây ra chuyện nhục nhã như vậy! Mày muốn chọc tao tức chết à?!”
Thẩm Hoài Sương siết chặt quai túi xách, các đốt ngón tay trắng bệch. Tim cô lạnh như băng.
Cha ruột của cô — không chút quan tâm, không một lời hỏi han, chỉ biết dùng những lời độc địa đay nghiến cô đến tận cùng.
Cô đã giải thích rồi… Cô bị người ta bỏ thuốc.
Nhưng ông không tin. Ông không hề để tâm đến sự thật. Ông chỉ cần một cái cớ để sỉ nhục cô.
Lúc này, Thẩm Hoài Ngọc dịu dàng đưa cho Thẩm Đông một ly trà: “Ba, uống chút trà cho hạ hỏa. Chuyện đã lỡ rồi, ba đừng trách chị nữa.”
Thẩm Hoài Sương phẫn nộ nhìn người em gái đạo đức giả của mình.
“Thẩm Hoài Ngọc, im miệng! Chính mày là người bỏ thuốc tao tối qua, còn kéo tao đến khách sạn! Mày còn ở đây giả vờ đáng thương, tao từng coi mày là em ruột, chuyện gì cũng nhường nhịn. Mày đối xử với tao như vậy à? Quá độc ác!”
Thẩm Hoài Ngọc rưng rưng khóc. “Ba ơi, không phải đâu… Con tuyệt đối không làm chuyện đó.”
Cô ta quay sang nhìn Thẩm Hoài Sương, vừa khóc vừa nói: “Chị à, chị hiểu lầm em rồi… Em luôn coi chị là chị gái ruột, sao em có thể bỏ thuốc chị chứ? Chị nói vậy làm em đau lòng lắm…”
Toàn thân Thẩm Hoài Sương run rẩy vì tức. “Thẩm Hoài Ngọc, đừng diễn nữa. Tao biết rõ là mày!”
Tối hôm qua là sinh nhật của Thẩm Hoài Ngọc. Thẩm Đông và mẹ kế Diệp Tiểu Mẫn đã tổ chức một bữa tiệc linh đình tại khách sạn cao cấp nhất thành phố – khách sạn Huy Hoàng.
Họ mời đủ các tiểu thư, thiếu gia của giới nhà giàu. Là chị gái cùng cha khác mẹ, Thẩm Hoài Sương cũng đến dự. Tiệc mới bắt đầu chưa bao lâu, Thẩm Hoài Ngọc đã cầm một ly nước trái cây đến.
“Chị à, em biết chị không uống rượu, nên đặc biệt chuẩn bị cho chị nước trái cây.”
Cô cảm động nhận lấy, uống một ngụm.
Sau đó, Thẩm Hoài Ngọc cụng ly với cô:
“Chị ơi, hôm nay em là nhân vật chính. Em mời chị, nhất định phải uống cạn!”
“Được, chị uống hết.”
Chỉ là nước trái cây thôi, uống cũng không sao. Cô uống cạn ly.
Giờ nghĩ lại, chắc chắn là ly nước đó có vấn đề.
Không lâu sau, cô bắt đầu thấy khó chịu, cổ họng khô rát.
Uống liền mấy ly nước cũng không đỡ, cô chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Vừa định ra ngoài thì nghe thấy hai giọng nói quen thuộc vang lên ngoài hành lang. Là mẹ kế và Thẩm Hoài Ngọc.
Mẹ kế hỏi: “Con nhỏ Thẩm Hoài Sương uống hết nước chưa?”
“Uống hết rồi, con tận mắt thấy, không chừa một giọt. Mẹ, loại thuốc đó có tác dụng không?”
“Dĩ nhiên rồi, mẹ vất vả lắm mới xin được loại này đấy. Mẹ đã tăng liều cho nó, tối nay chắc chắn sẽ bị đàn ông chơi đến chết.”
Thẩm Hoài Ngọc cười lạnh: “Thật tốt quá. Cái con tiện nhân Thẩm Hoài Sương bị đàn ông khác ngủ rồi, anh Vũ Kiệt sẽ không cần nó nữa. Anh ấy sẽ chỉ thuộc về con!”
“Con tiện nhân đó đáng ghét lắm, rõ ràng anh Vũ Kiệt đã ngủ với con, mà trong lòng vẫn nhớ đến nó. Anh ấy còn nói, dù đã ngủ với con thì vẫn không thể cưới, vì người anh ấy muốn cưới là Thẩm Hoài Sương. Nếu đã như vậy, thì con sẽ hủy hoại Thẩm Hoài Sương, để xem anh ấy còn cưới nổi nó không. Con không tin là anh ấy không để tâm khi cô ta bị đàn ông khác động vào!”
Thẩm Hoài Sương như rơi vào hầm băng, bất lực ngồi sụp xuống đất. Hai người mà cô từng tin tưởng nhất, lại cùng lúc phản bội cô.
Bạch Vũ Kiệt là bạn trai cô, họ đã bên nhau ba năm.
Anh ta luôn ngọt ngào, luôn miệng nói yêu cô.
Cô chìm đắm trong những lời mật ngọt ấy, chẳng ngờ anh ta lại ngủ với chính em gái cô.
Cô đau đớn, tức giận, uất nghẹn.
…
Hiện giờ, Thẩm Hoài Ngọc vẫn còn đang diễn trò. Cô ta nghĩ cô vẫn còn tin sao?
Cô từng đối xử với Thẩm Hoài Ngọc như em ruột, vậy mà sau lưng lại gọi cô là “tiện nhân”, cướp bạn trai cô, còn bỏ thuốc cô.
Thật độc ác!
Diệp Tiểu Mẫn lên tiếng: “Hoài Sương à, Hoài Ngọc là đứa lương thiện, luôn đối xử tốt với con. Có gì ngon đều nhường con trước. Con làm sai thì nên dũng cảm nhận lỗi, đừng đổ lên đầu em gái mình.”
Thẩm Hoài Sương cười lạnh: “Diệp Tiểu Mẫn, hai mẹ con các người diễn đủ chưa? Nghe không tự thấy tởm à! Cái gì mà tốt với tôi? Có lần nào không phải tôi nhường nó? Tôi bảo vệ nó!”
“Lúc đi học, nó bị bắt nạt, tôi ra mặt đánh nhau vì nó. Sinh nhật nó, các người tổ chức tiệc lớn, tôi tự tay chuẩn bị quà. Đến sinh nhật tôi, chẳng ai nhớ. Tháng nào nó cũng có mười vạn tiêu vặt, tôi chỉ có năm ngàn, vậy mà còn phải cho nó thêm ba ngàn nữa!”
“Tôi dốc hết lòng yêu thương nó, coi bà như mẹ ruột mà hiếu kính. Lương đầu tiên tôi đi làm, mua quà cho cả ba và bà. Kết quả thì sao? Hai người hợp mưu hại tôi, bỏ thuốc tôi để hủy hoại cuộc đời tôi!”
Diệp Tiểu Mẫn không hiểu sao Thẩm Hoài Sương lại biết chuyện cô và Hoài Ngọc bỏ thuốc.
Nhưng giờ, nhất quyết không thể nhận tội.
Dù sao chứng cứ cũng bị xóa rồi, Hoài Sương chẳng làm gì được.
Bà ta lau mắt, rơi vài giọt nước mắt. “Anh à, em và Hoài Ngọc thực sự không làm gì cả, không hiểu sao Hoài Sương lại vu oan cho bọn em. Có lẽ là vì nó ganh ghét mẹ con em nên mới vu khống như vậy.”
Thẩm Hoài Ngọc cũng chen vào: “Chị ơi, em hiểu chị mà. Chị không muốn bị ba mắng nên mới đổ lỗi cho em. Nhưng làm sai thì phải dám nhận. Lần này… em không thể thay chị gánh được.”
Thẩm Hoài Sương vừa tức, vừa cạn lời.Nói như thể trước đây cô ta từng gánh tội thay cô vậy.
Nực cười!
“Các người còn biết xấu hổ không?”
Cô quay sang nhìn Thẩm Đông, khẩn cầu: “Ba, thật sự là họ hại con! Là Diệp Tiểu Mẫn và Thẩm Hoài Ngọc bỏ thuốc con. Ba phải tin con, giúp con lấy lại công bằng!”
Trước những lời lươn lẹo của hai mẹ con kia, cô chỉ còn cách cầu xin cha mình tin mình, đứng về phía mình. Thế nhưng Thẩm Đông gào lên: “Đồ vô liêm sỉ! Tự mình lăng loàn còn đổ thừa mẹ với em! Cút lên lầu mà kiểm điểm lại bản thân! Mấy hôm nay không được phép bước ra khỏi nhà nửa bước!”
Trái tim Thẩm Hoài Sương lạnh ngắt.
Đây… chính là cha cô.
Từ nhỏ đến lớn, tình thương của ông chỉ dành cho Thẩm Hoài Ngọc.
Cô chỉ có thể đứng nhìn đầy ghen tỵ.
Cô cố học giỏi, không gây chuyện, luôn ngoan ngoãn chỉ mong được cha yêu thương một chút.
Nhưng ông chưa từng xem cô là con gái mình.
Đến giờ, cô chỉ mong ông tin cô một lần, nói một câu cảm thông…
Kết quả, ông lại đứng về phía mẹ kế và em gái, mắng chửi cô không tiếc lời.
Cô hoàn toàn tuyệt vọng rồi.
Không còn mong gì tình cha nữa…
Thẩm Hoài Sương khóc không thành tiếng, lao lên lầu.