SAU KHI CÙNG TRA PHU ĐỒNG QUY VU TẬN, LẠI CÙNG NHAU TRỌNG SINH - chương 80
- Home
- SAU KHI CÙNG TRA PHU ĐỒNG QUY VU TẬN, LẠI CÙNG NHAU TRỌNG SINH
- chương 80 - Tâm tư thiếu nữ
Lục Vân Dao bị Chu di nương nghiêm khắc răn dạy đến sắc mặt tái nhợt, lúc này hối hận xen lẫn xấu hổ, nào còn dám giấu diếm, lập tức đem mọi chuyện xảy ra trong những ngày qua kể lại không sót một lời.
Thì ra, nàng ấy đã sớm đem lòng mến mộ Thẩm Gia Hành.
Thuở trước, Thẩm Gia Hành từng cùng Thẩm Gia Tuế và Cố Tích Chi vài lần đến phủ Chiêu Dũng Tướng quân.
Khi đó, hai người từng trò chuyện vài câu. Nàng ấy cảm thấy thiếu gia Thẩm gia tướng mạo xuất chúng, lại ôn nhã lễ độ, cư xử nhã nhặn, phong thái nhún nhường.
Thế nhưng nàng ấy tự biết thân phận mình và Thẩm Gia Hành cách biệt quá xa, nên chưa từng dám sinh thêm vọng tưởng. Mối tương tư ấy vẫn luôn được nnàngays chôn kín nơi đáy lòng, chưa từng hé lộ cùng ai.
Cho đến mấy ngày trước, nàng ấy bỗng nhận được một phong thư do hạ nhân lén lút đưa tới.
Nàng ấy biết rõ địa vị của di nương và ca ca trong phủ, đâu dám làm việc gì khiến họ bị liên lụy, ban đầu đã định đem thư giao cho di nương.
Nào ngờ vừa lật thư lên đã thấy chữ ký tên người gửi: Thẩm Gia Hành.
Tâm nàng ấy run rẩy, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn không nhịn được mà lén mở thư ra xem, ai ngờ nội dung bên trong lại khiến lòng nnàngays chao đảo không yên.
Thì ra Thẩm Gia Hành cũng đã có tình ý với nàng ấy từ lâu, chỉ là xưa nay mượn cớ cùng tiểu thư Thẩm gia đến chơi để có thể lén ngắm nàng ấy thêm vài lần.
Nhưng nay Thẩm tiểu thư và ca ca nàng ấy trở mặt, Thẩm thiếu gia không còn cớ gì đến phủ nữa, vì không nén được nỗi tương tư nên mới tìm mọi cách gửi thư đến cho nàng ấy.
Lục Vân Dao đương nhiên không phải là kẻ khờ khạo đến mức dễ dàng tin ngay, song trong thư lại nhắc đến một chuyện, chỉ có nàng ấy và Thẩm Gia Hành biết.
Năm ngoái vào dịp Trung Thu, huynh muội Thẩm gia cùng Cố Tích Chi đến phủ ngắm trăng, nàng ấy và ca ca cũng được mời tham dự.
Đêm ấy ánh trăng vằng vặc, nàng ấy thả đèn hoa đăng bên hồ, vì mải ngắm cảnh mà suýt ngã xuống nước.
Khi ấy, Thẩm Gia Hành tình cờ đi ngang qua, kịp thời đưa tay kéo nàng ấy lại.
Sau khi nàng ấy đứng vững, hắn liền buông tay. Cả hai không hề có hành vi vượt khuôn.
Nhưng ánh trăng, làn gió đêm, cùng hồ nước lấp lánh ánh đèn hoa hôm ấy khiến lòng nàng ấy rung động, và ghi nhớ mãi không quên.
Khi đó nàng ấy còn lo sợ người khác hiểu lầm, nên đã lén nhìn quanh một lượt, không thấy ai để ý.
Thế nên khi trong thư cố ý nhắc lại chuyện này, tim nàng ấy như đập loạn, lòng cũng không khỏi mừng vui, trằn trọc suốt một đêm, cuối cùng cả gan hồi thư, hôm sau chờ ở chỗ cũ.
Không ngờ, người đưa thư quả thật lại đến…
“Di nương, Dao nhi biết sai rồi. Nhưng Dao nhi chưa từng viết gì quá phận trong thư.”
“Dao nhi vẫn nhớ lời dạy của người, chỉ là bày tỏ chút lòng cảm kích với Thẩm công tử, rồi hỏi thăm vài câu về ca ca ở Quốc Tử Giám.”
Lục Vân Dao ngẩng đầu, nước mắt lăn dài bên má, mũi hồng lên vì khóc, lòng đầy lo sợ.
Chu di nương nghe vậy, vẫn lắc đầu, giọng nói chưa chút dịu lại: “Nhưng Dao nhi, trong lòng con đã có ý, nếu không, con đã chẳng hồi âm, càng không thể nhờ ca ca con đưa yếm cho Thẩm công tử.”
Lục Vân Dao nghe vậy, hàng mi dài khẽ run, mặt lộ vẻ ngượng ngùng, rồi một nỗi chua xót dâng lên, nàng ấy lại khẽ run giọng nhận lỗi: “Di nương, Dao nhi không nên vọng tưởng cao xa, không nên si tâm ái mộ Thẩm công tử, lại càng không nên tự mình ôm lấy hy vọng, tưởng rằng…”
“Dao nhi!”
Chu di nương không thể nghe thêm, liền quỳ xuống ôm lấy Lục Vân Dao, lòng đau như cắt.
Dao nhi của bà ta thông tuệ hiểu chuyện như vậy, chẳng qua là thiếu nữ mới lớn, tâm tư dễ động. Huống hồ có kẻ cố tình giở trò, bày mưu tính kế, bước bước dụ dỗ, khiến nàng ấy động lòng, sinh ý.
“Dao nhi, Dao nhi của di nương…”
Chu di nương lòng đầy áy náy.
Xuất thân gia thế là điều không thể đổi thay, Thẩm Gia Hành là trưởng tử đích truyền của phủ Định Quốc Tướng quân, đương nhiên không thể lấy Dao nhi làm chính thê.
Còn bà ta, bà ta tuyệt đối không nỡ để Dao nhi nối gót mình, làm thiếp cho kẻ khác.
Hai người họ là chuyện không thể.
Chỉ là Dao nhi lại quá đỗi đơn thuần, thậm chí gần như khờ dại.
Thẩm Gia Hành sai người đưa thư? Lại còn có thể thông qua cửa phủ Chiêu Dũng Tướng quân? Còn liên tiếp qua lại trao đổi thư từ?
Trong đây rõ ràng sơ hở trăm điều, vậy mà Dao nhi lại hoàn toàn không nhìn ra.
Trong lòng Chu di nương lúc này vừa thương vừa giận, nhưng cũng đã hoàn toàn xác định được: đây là một ván cờ được bày ra từ trước, mà mục tiêu không chỉ là Dao nhi, mà còn là bà ta, là Thịnh nhi, thậm chí liên quan đến cả Thẩm gia.
Lục Vân Dao vùi đầu trong vai Chu di nương, khóc không thành tiếng.
Nàng ấy biết mình sai rồi, nhưng lúc này, điều khiến nàng ấy lo sợ không phải là bản thân, mà là di nương, là ca ca.
Một khi chuyện này bại lộ, chỉ sợ di nương cũng bị liên lụy, thậm chí… ca ca có khi ngay cả Quốc Tử Giám cũng không thể quay lại được nữa.
Nghĩ đến đây, Lục Vân Dao lại càng khóc dữ dội hơn, nàng ấy ngẩng đầu lên, nghẹn ngào hỏi: “Di nương, phải làm sao đây? Có phải con đã hại người và ca ca rồi không?”
Chu di nương thở dài một tiếng, ôm lấy nàng ấy vào lòng, dịu giọng dỗ dành: “Dao nhi đừng sợ, mọi chuyện còn chưa tới đường cùng. Chỉ là di nương mong con nhớ kỹ, từ nay về sau càng phải bước từng bước thận trọng, suy xét trước khi hành động.”
Trước kia bà ta chỉ một lòng muốn bảo hộ Dao nhi thật tốt, nhưng giờ đây bà ta đã hiểu rõ, bản thân không thể che chở cho nàng ấy cả đời. Chỉ khi Dao nhi biết tự bảo vệ mình, bà ta mới có thể an lòng.
Mấy ngày trước, bà ta từng nhận được lời nhắc nhở từ Thẩm Gia Tuế, nói rằng phu nhân đã kết giao với Cố Tích Chi.
Nay nghe Dao nhi thuật lại sự việc, càng rõ ràng rằng đây chính là kế sách do Cố Tích Chi bày ra để lấy lòng phu nhân.
Mà năm ngoái vào Trung Thu, cảnh tượng giữa Dao nhi và Thẩm công tử ấy, chắc chắn là bị ả ta trông thấy.
Cố Tích Chi đoán được tâm tư của Dao nhi, liền dựa vào đó mà nghĩ ra kế sách này, mong lấy đó làm món quà hiến cho phu nhân.
Huống chi, năm xưa chính Cố Tích Chi cũng từng dùng thư từ để lôi kéo Lục Vân Tranh, chuyện bày ra trò bẩn thỉu như vậy, cũng chẳng ngoài dự liệu.
Chuyện này đã âm thầm bày ra gần một tháng, may mà Dao nhi vẫn còn giữ chừng mực, trong thư không hề nói lời quá phận, bởi vậy phu nhân mới chưa thể tìm được thời cơ để ra tay.
Nhưng mấy hôm trước nghe nói Tướng quân bị mắng vì chuyện Lục Vân Tranh từ hôn, phu nhân cũng bị mắng một trận, e là đã không còn kiên nhẫn…
Chu di nương không giấu giếm, đem đầu đuôi sự tình nói rõ ràng trước mặt Lục Vân Dao, khiến nàng ấy mặt không còn chút máu, toàn thân lạnh toát.
Hóa ra, cái gọi là Thẩm công tử hữu ý với nàng ấy, chỉ là ảo ảnh do phu nhân và Cố Tích Chi dàn dựng nên.
Nếu không phải hôm nay nàng ấy nảy ra ý, định nhờ ca ca đưa yếm cho Thẩm công tử, để rồi bị ca ca phát hiện manh mối, thì di nương và ca ca e đã bị nàng ấy kéo vào vũng bùn này rồi.
Nghĩ đến đây, Lục Vân Dao không kìm nổi bật lên tiếng nức nở, trong cơn hối hận liền giơ tay tự vả mình một cái.
“Dao nhi!”
Chu di nương đau lòng nắm lấy tay nàng ấy, dịu dàng an ủi: “Không sao, mọi chuyện vẫn còn kịp vãn hồi.”
Bà ta ôm lấy Lục Vân Dao vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng ấy từng nhịp một, trong mắt ánh lên tia lạnh lẽo sắc bén.
Tướng quân vốn không thích chuyện hậu viện tranh đấu, cho nên bà ta chưa từng sử dụng thủ đoạn bẩn thỉu gì.
Nhưng bà ta không làm, không có nghĩa là bà ta không biết làm!
Phu nhân đã ra tay với Dao nhi, vậy thì lần này, nếu không động thủ thì thôi, một khi ra tay, nhất định khiến phu nhân không còn cơ hội ngóc đầu dậy!
Nghĩ vậy, Chu di nương liền kéo Lục Vân Dao đứng dậy, tự mình vắt khăn lau sạch nước mắt trên mặt nàng ấy, rồi bước đến bàn viết, mài mực, cầm bút.
Lục Vân Dao đứng bên cạnh, lòng như lửa đốt, trong tim như có kim châm muối xát, không biết trong tình cảnh hiểm ác thế này, còn có cách gì có thể cứu vãn.
Chỉ thấy Chu di nương hạ bút như gió, nhanh chóng viết đầy một tờ thư, sau đó cầm lấy phong thư, đề bút.
Lục Vân Dao nhịn không được cúi đầu nhìn, đến khi thấy rõ chữ viết bên trên, sắc mặt lập tức đại biến.
Kính gửi Thẩm tiểu thư?
Di nương… quen biết tiểu thư Thẩm gia sao?