SAU KHI CÙNG TRA PHU ĐỒNG QUY VU TẬN, LẠI CÙNG NHAU TRỌNG SINH - chương 79
- Home
- SAU KHI CÙNG TRA PHU ĐỒNG QUY VU TẬN, LẠI CÙNG NHAU TRỌNG SINH
- chương 79 - Nên trưởng thành rồi
Lục Vân Thịnh vừa đi lại quay về, khiến cả Nghi Hương Viện đều bị kinh động.
Lục Vân Dao nghe tiếng, vẻ mặt lo lắng bước ra đón, quan tâm hỏi: “Ca ca, có chuyện gì vậy?”
Lục Vân Thịnh dọc đường vào phủ đi rất vội, trán đã rịn mồ hôi. Trong lòng vốn đầy giận dữ với Lục Vân Dao, giận nàng ấy không biết tự trọng, lại càng giận nàng ấy gan to bằng trời.
Nhưng lúc này vừa thấy muội muội nhíu mày, nhón chân giúp mình lau mồ hôi, những lời quở trách đến bên miệng lại bị cậu ta cố nuốt xuống.
Muội muội ơi là muội muội…
Lục Vân Thịnh siết chặt nắm tay, cuối cùng chỉ nhẹ giọng nói: “Không có gì đâu, chỉ là quên một quyển sách, ngày mai cần dùng đến nên vội vàng trở về lấy. Muội mau đi nghỉ đi, ta lấy xong sẽ đi ngay.”
Lục Vân Dao nghe vậy không hề nghi ngờ, chỉ xót xa khuyên: “Đêm nay ca ca chi bằng nghỉ lại nhà một đêm?”
Lúc này lòng Lục Vân Thịnh rối như tơ vò, còn chưa kịp đáp lời thì Chu di nương bên cạnh đã nhận ra điều bất thường.
Thịnh nhi là đứa cẩn trọng, mỗi lần ra ngoài đều sắp xếp hành trang từ sớm. Bao năm nay, nào đã từng bỏ sót thứ gì?
Bà ta lặng lẽ liếc nhìn mồ hôi đầm đìa trên trán Lục Vân Thịnh, rồi cũng lên tiếng khuyên Lục Vân Dao đi nghỉ, còn mình thì cùng Lục Vân Thịnh đến phòng nhỏ lấy sách.
Hai mẹ con vừa vào phòng, Chu di nương đã chau mày hỏi: “Thịnh nhi, có chuyện gì xảy ra vậy?”
Lúc này môi Lục Vân Thịnh tái nhợt, từ trong ngực lấy ra một chiếc yếm: “Di nương, đây là muội muội nhờ con đưa cho Thẩm Gia Hành.”
Chu di nương vừa nghe liền cảm thấy không ổn, đưa tay nhận lấy chiếc yếm, rất nhanh đã thấy nơi góc có thêu một chữ “Dao”.
Bà ta thoáng nghẹn thở, giọng run rẩy: “Thịnh nhi, con nói… cái này là Dao nhi định đưa cho Thẩm công tử?”
Chưa đợi Lục Vân Thịnh trả lời, Chu di nương đã đứng không vững.
Lục Vân Thịnh vội bước tới đỡ lấy, viền mắt cay cay: “Di nương, chuyện này có lẽ còn có uẩn khúc, muội muội không phải hạng người như vậy, chúng ta…”
Chu di nương dẫu sao cũng là người từng trải, vừa rồi chỉ là quá đỗi kinh hãi. Nhưng chuyện đã xảy ra thì dù giận dữ hay lo lắng cũng chẳng giúp ích gì.
Bà ta hít sâu một hơi, chậm rãi đứng thẳng, trầm giọng nói: “Thịnh nhi, con hãy về Quốc Tử Giám, đừng để lộ chút tin tức nào, cũng đừng để ai nhìn ra điều gì khác lạ. Mọi chuyện để di nương lo liệu.”
Lục Vân Thịnh nghe vậy nhưng vẫn không yên tâm, lại sợ di nương trong lúc giận dữ sẽ trách phạt Lục Vân Dao, liền lên tiếng cầu xin: “Di nương, ngày mai con xin nghỉ cũng không sao, hài nhi… muốn cùng đi gặp muội muội.”
Đứa trẻ trước mắt là người bà ta thương yêu nhất, Chu di nương làm sao không hiểu tâm tư của Lục Vân Thịnh?
Bà ta khẽ lắc đầu, trên gương mặt thoáng hiện vẻ hối hận.
“Thịnh nhi, là lỗi của di nương.”
“Không!”
Lục Vân Thịnh thấy di nương muốn gánh hết lỗi lầm, liền sốt ruột.
Nhưng Chu di nương chỉ vỗ nhẹ vai cậu ta, sắc mặt bình thản, tiếp tục nói: “Di nương sai ở chỗ đã bảo bọc Dao nhi quá mức, khiến con bé không biết trời cao đất dày, cũng không hiểu lòng người hiểm ác.”
“Thế gian này, có những vấp ngã, chỉ khi tự mình té đau rồi, mới biết nó đau đến nhường nào, mới khắc cốt ghi tâm rằng không thể phạm phải lần nữa.”
“Thịnh nhi, Dao nhi… cũng đến lúc nên trưởng thành rồi…”
Lục Vân Thịnh nghe đến đây, chỉ thấy lòng xót xa vô hạn. Di nương vì bọn họ đã làm quá nhiều rồi.
Cậu ta nghẹn ngào, không kìm được mà khẽ gọi: “Nương…”
“Suỵt.”
Chu di nương giơ tay làm động tác ra hiệu im lặng, nhưng khóe mắt cũng đã không kìm được dâng đầy lệ.
“Thịnh nhi, dẫu là nơi kín đáo cũng phải giữ đúng quy củ, có như vậy mới có thể trong ngoài như một.”
“Di nương chẳng qua chỉ là một người thiếp, con với Dao nhi thân thiết như vậy, lại đầu thai vào bụng di nương, khiến các con phải chịu nhiều ấm ức.”
“Thịnh nhi, từ nhỏ di nương đã nghiêm khắc với con, con đừng trách di nương. Con là nam nhi, còn có thể dựa vào bản lĩnh mà lập nên công danh, bước ra thế gian.”
“Di nương chỉ mong có một ngày, con có thể dựa vào thực học của chính mình mà thực hiện chí hướng, không còn bị thân thế ràng buộc, cũng có thể dẫn Dao nhi tìm được một con đường tốt đẹp hơn.”
“Việc di nương có thể làm, chính là giúp con tránh xa những thị phi hậu viện, một lòng chuyên chú học hành, thật sự làm một người quân tử.”
Nói đến đây, Chu di nương đã nghẹn lời. Bà ta sao lại không biết bao năm qua Lục Vân Thịnh đã chịu bao gian khổ?
Đứa trẻ này quá đỗi hiểu chuyện.
Nhưng con chim rồi cũng phải bay xa, thân là di nương, bà ta chỉ mong dốc hết sức mình nâng đỡ một phen.
“Đi đi, về Quốc Tử Giám đi. Mọi việc trong phủ, cứ giao cho di nương. Con còn không tin vào bản lĩnh của di nương sao?”
Chu di nương mỉm cười, như thuở Lục Vân Thịnh còn nhỏ, nhẹ nhàng véo má cậu ta một cái.
Lục Vân Thịnh mắt đẫm lệ, ngoan ngoãn gật đầu.
Cậu ta dĩ nhiên hiểu rõ, di nương chính là người mẫu nghiêm và kiên cường nhất.
Bao năm qua, cậu ta và muội muội có thể trưởng thành bình yên, bản thân có thể được vào Quốc Tử Giám học tập, đều là nhờ vào bàn tay chèo chống của di nương.
Chu di nương tiễn Lục Vân Thịnh ra đến cổng viện, trên mặt luôn giữ nụ cười, vẫy tay như thường ngày, không để lộ ra chút manh mối nào.
Mãi đến khi bóng Lục Vân Thịnh khuất hẳn nơi khúc rẽ, bà ta mới xoay người, nét mặt bình tĩnh bước về phía phòng Lục Vân Dao.
Lúc này Lục Vân Dao vẫn chưa nghỉ, trong lòng đầy lo lắng bất an.
Lần này tự ý đưa yếm cho Gia Hành ca ca, nàng ấy đã làm chủ mà không hề nói rõ trong thư.
Ca ca trở về, thật là vì để lấy sách sao?
Điều đó… không giống tính cách của ca ca cho lắm…
Lục Vân Dao đang miên man suy nghĩ thì cửa phòng đột nhiên bị gõ, khiến nàng ấy giật mình, vội vàng bước xuống giường ra mở.
Thấy người đứng ngoài là di nương, Lục Vân Dao lập tức mời vào phòng.
Nhưng cửa vừa khép lại, liền nghe giọng nói lạnh lẽo của Chu di nương vang lên: “Quỳ xuống!”
Lục Vân Dao toàn thân run rẩy, vì trong lòng đã tự biết mình có lỗi, lập tức khuỵu gối xuống trước mặt Chu di nương.
Chu di nương nhìn dáng vẻ cúi đầu co rúm lại của Lục Vân Dao, trong mắt thoáng hiện chút không đành lòng, nhưng rất nhanh lại cứng rắn trở lại. Bà ta lấy từ trong người ra chiếc yếm, ném tới trước mặt nàng ấy.
“Lục Vân Dao, con biết đây là thứ gì không?”
Lục Vân Dao chỉ thấy hoa mắt, chiếc yếm mới đưa đi lúc chiều lại hiện ra trước mặt mình.
Toàn thân nàng ấy run lên, trong lòng vừa hổ thẹn vừa nhục nhã, còn chưa kịp biện bạch, nước mắt đã lăn dài.
Chu di nương không hề mềm lòng, mà tiến thêm một bước, cúi thấp người, giọng nói lạnh lẽo chưa từng có, từng chữ từng câu đanh thép: “Đây là tư tình qua lại, là hủy hoại mười mấy năm đèn sách khổ học của ca con, hủy cả hai mươi năm vất vả vun vén của di nương, lại càng là đẩy chính con vào con đường vạn kiếp bất phục!”
“Lục Vân Dao, con to gan thật! Con sống chán rồi phải không!”
Dẫu lửa giận bốc ngùn ngụt trong ngực, Chu di nương vẫn cố nén giọng, tuyệt đối không để một tiếng nào lọt ra ngoài.
Lục Vân Dao ngẩng đầu, nước mắt giàn giụa.
Nàng ấy quỳ rồi lần đến bên Chu di nương, ôm lấy chân bà, nghẹn ngào: “Di nương, Dao nhi sai rồi! Người đừng giận Dao nhi, Dao nhi không dám nữa đâu…”
Chu di nương nhìn dáng vẻ này của Lục Vân Dao, nước mắt cũng chảy ra theo.
Bà ta xưa nay luôn nâng niu nàng ấy trong lòng bàn tay, ai ngờ vì quá mức che chở mà suýt chút nữa hủy cả đời con bé!
Lần này, khi mở miệng lại, giọng Chu di nương cũng đã đẫm lệ, song bàn tay vẫn giơ lên, đánh mạnh một cái vào vai Lục Vân Dao.
“Con bé này, sao có thể hồ đồ đến mức ấy! Bài học của đại ca con và Cố Tích Chi vẫn còn đó, con quên rồi sao?”
“Thiên hạ vốn đã khắt khe với nữ nhi. Con xem đại ca con, xảy ra chuyện kia rồi vẫn có thể đường đường chính chính vào chỉ huy ti làm việc.”
“Nhưng Cố Tích Chi thì sao? Ả ta bị đuổi khỏi phủ Định Quốc Tướng quân, bị nhốt trong biệt viện nhỏ, không thể bước ra một bước, khác gì chim trong lồng?”
“Nếu ả ta dám xuất hiện trước mặt người đời, chỉ sợ nước miếng của thiên hạ cũng đủ dìm chết ả ta rồi!”
“Di nương dạy con từ nhỏ phải biết tự trọng tự yêu, đây chính là cách con làm theo sao? Mau đem đầu đuôi ngọn ngành kể rõ ra cho ta!”