SAU KHI CÙNG TRA PHU ĐỒNG QUY VU TẬN, LẠI CÙNG NHAU TRỌNG SINH - Chương 2
Thẩm Gia Tuế tựa trong lòng mẫu thân, nghe mẫu thân giận dữ lên tiếng thay mình làm chủ, trong đầu lại hiện lên cảnh mẫu tử chia ly đầy bi thương của kiếp trước, nước mắt không thể kìm nổi, lã chã tuôn rơi.
Nhưng vừa nghe thấy mẫu thân từng câu từng chữ đều tin tưởng Cố Tích Chi, lòng nàng càng thêm chua xót lẫn đau đớn.
Nàng cũng từng hết lòng đối đãi với Cố Tích Chi, thậm chí còn quan tâm ả ta hơn cả đệ đệ ruột thịt.
Dù sao thì, ân cứu mạng là ơn sâu tày biển, nếu không nhờ Cố Phó tướng lấy thân che chở, nàng đã chẳng còn phụ thân.
Nói ra cũng lạ, Cố Tích Chi luôn hòa thuận với mọi người, duy chỉ đối với Lục Vân Tranh là lãnh đạm vô cùng.
Thẩm Gia Tuế từng hỏi: phải chăng Lục Vân Tranh lén lút bắt nạt ả ta?
Cố Tích Chi lại nghiêm nghị đáp: “Lục công tử là vị hôn phu của Tuế Tuế tỷ, thân là nữ tử, lại là bằng hữu của tỷ, ta nên tránh hiềm nghi.”
Một bên là vị hôn phu quen biết từ nhỏ, một bên là ân nhân coi như muội muội ruột, nàng chưa từng nảy sinh chút nghi ngờ nào.
Nực cười thay, mãi đến lúc Thẩm gia sụp đổ, nàng mới biết, Lục Vân Tranh và Cố Tích Chi đã sớm vụng trộm tư tình, lén lút qua lại sau lưng nàng!
Vì muốn cưới Cố Tích Chi đường đường chính chính, Lục Vân Tranh thậm chí không tiếc hại chết toàn bộ Thẩm gia!
Nghĩ đến đây, toàn thân Thẩm Gia Tuế run lên không ngừng, hận không thể lập tức rút kiếm, một chiêu đâm xuyên ngực Lục Vân Tranh!
Thế nhưng lý trí lại mách bảo nàng, vụ án Thẩm gia thông đồng phản quốc, sương mù giăng lối, dây mơ rễ má phức tạp, tuyệt đối không phải chỉ một mình Lục Vân Tranh có thể thao túng.
Nếu không tìm ra kẻ đứng sau giật dây, thì dù có giết Lục Vân Tranh cũng chẳng thể trừ sạch hậu họa!
Đó cũng là lý do nàng vừa rồi cố ý giả vờ hoảng loạn, tuyệt không để Lục Vân Tranh nhìn ra nàng cũng đã trọng sinh.
Nàng muốn lợi dụng Lục Vân Tranh, lần theo dấu vết, lôi ra kẻ chủ mưu ẩn trong bóng tối!
Mà việc cần kíp hiện giờ là sớm khiến cha mẹ nhận rõ bộ mặt thật của Cố Tích Chi, tránh để kẻ xấu bên cạnh mưu hại!
“Mẫu thân, chờ đã!”
Nghĩ đến đây, Thẩm Gia Tuế vội lên tiếng ngăn cản Kỷ Uyển.
Kỷ Uyển thấy con gái dường như còn đang che chở cho Lục Vân Tranh, vừa xót xa lại vừa bất đắc dĩ.
“Tuế Tuế, là lỗi của cha mẹ… là hai ta có mắt không tròng, cứ tưởng Lục Vân Tranh là mối lương duyên tốt của con.”
“Giờ con cũng đã thấy rõ rồi đấy, kẻ ấy bội bạc vô tình, lại còn dòm ngó cả Tích Chi, loại người thế này, không có cũng chẳng sao!”
Lục Vân Tranh nghe vậy, trong lòng thoáng sinh chút do dự. Ánh mắt Thẩm Gia Tuế lúc này dường như vẫn mang theo tình ý nồng đậm khiến hắn không khỏi nhớ đến tình cảm thanh mai trúc mã thuở xưa.
Kỳ thực, nếu không có Cố Tích Chi, hắn cũng không phản cảm chuyện cưới Thẩm Gia Tuế làm vợ. Nhưng cảm tình, làm sao nói là rõ ràng được?
Huống hồ, kiếp trước, dáng vẻ Thẩm Gia Tuế trước lúc chết, khi dùng trâm đâm thẳng vào cổ hắn, lạnh lùng tàn nhẫn, đến nay vẫn in rõ trong tâm trí hắn. Đời này, hắn tuyệt đối không thể chấp nhận nàng nữa.
Hơn nữa, phủ Định Quốc Tướng quân cũng là nơi sớm muộn gì cũng gặp kết cục bi thảm. Sau khi cưới Tích Chi, hắn còn phải sớm cắt đứt mọi liên hệ với Thẩm gia!
Lúc này, Thẩm Trinh Thắng cũng sải bước đến bên Thẩm Gia Tuế, bàn tay dày rộng đặt lên vai nàng, dịu giọng nói: “Tuế Tuế, đừng đau lòng nữa. Lục Vân Tranh vốn không xứng với con. Yên tâm, cha nhất định sẽ thay con đòi lại công bằng!”
“Lão Lục kia dạy con vô phép vô tắc, thật khiến ta thất vọng. Bao năm tin tưởng ông ta, đem bảo bối duy nhất gả cho nhà ông ta, chuyện hôm nay – Thẩm Trinh Thắng ta tuyệt đối không bỏ qua!”
Câu cuối cùng, giọng lạnh như băng, từng chữ đều là ông nói thẳng vào mặt Lục Vân Tranh.
Lục Vân Tranh nghe vậy, sắc mặt khẽ biến.
Kiếp trước, hắn sở dĩ cắn răng chịu đựng cưới Thẩm Gia Tuế, một là vì không dám đắc tội phủ Định Quốc Tướng quân, hai là vì cha hắn đúng là một kẻ khốn nạn.
Dù hắn là đích trưởng tử, nhưng từ nhỏ không được sủng ái, bởi vì cha hắn sủng ái nhất là Chu di nương trong phủ, dưới hắn còn có một đôi huynh muội thứ xuất.
Trong đó, thứ đệ là Lục Vân Thịnh, chỉ nhỏ hơn hắn một tuổi, đang theo học ở Quốc Tử Giám, chính là đứa con được cha hắn cưng chiều nhất.
“Hối hận rồi sao?”
Thẩm Trinh Thắng từng trải sa trường, đọc người như đọc sách, sao có thể không nhận ra sự biến hóa trong ánh mắt Lục Vân Tranh.
Lục Vân Tranh nghe vậy siết chặt tay, nhưng rất nhanh lại siết môi, trấn định đáp: “Chuyện này vãn bối đích xác có lỗi, nhưng hôm nay thẳng thắn rõ ràng, còn hơn thành thân rồi thành oan gia oán lữ.”
Thẩm Gia Tuế hiểu rất rõ, chỗ dựa để Lục Vân Tranh mạnh miệng như thế là từ đâu.
Kiếp trước, trong trận chiến đầy oan khuất khiến Thẩm gia mang tội phản quốc, người thống lĩnh khi ấy chính là cha của Lục Vân Tranh – Lục Vĩnh Trữ. Nhưng ông ta lại ngã ngựa sa trường, chiến tử anh dũng.
Sau đó, Lục Vân Tranh kế thừa đại kỳ của phụ thân, đại phá quân Mạc, vang danh thiên hạ. Thiên hạ đều ca tụng rằng, Lục Vân Tranh xuất sắc vượt bậc hơn cha.
Thẩm Gia Tuế không dám nghĩ liệu cái chết của Lục Vĩnh Trữ có dính dáng gì đến Lục Vân Tranh hay không, chuyện này… về sau phải điều tra rõ ràng.
Nghĩ đến đây, dưới ánh mắt đầy lo âu của cha mẹ, Thẩm Gia Tuế chậm rãi bước đến gần Lục Vân Tranh.
Trong mắt Lục Vân Tranh thoáng lộ ra vẻ e sợ, hắn theo bản năng lùi nửa bước, nhưng rất nhanh đã đứng vững lại.
Lúc này, trong mắt Thẩm Gia Tuế còn tình còn nghĩa, chỉ sợ vẫn chưa dứt tình, bản thân hắn nhất định phải dứt khoát với nàng, mới có thể thuận lợi cưới được Tích Chi.
Nghĩ vậy, Lục Vân Tranh ra vẻ thành khẩn, trầm giọng nói: “Tuế Tuế, hôm nay là ta có lỗi với nàng. Dù nàng muốn bồi thường thế nào, ta cũng nguyện ý, nhưng trong lòng ta thực sự không có tình cảm nam nữ với nàng. Mong nàng đừng cố chấp, chúng ta…”
Khi chỉ còn cách Lục Vân Tranh một bước chân, Thẩm Gia Tuế không nói hai lời, giơ tay tát thẳng vào mặt hắn.
Lục Vân Tranh tuy có tránh đi, nhưng vẫn chậm một bước, ăn trọn cái tát. Mắt hoa lên, má đau rát như bị thiêu đốt.
Thẩm Gia Tuế từ nhỏ đã học võ, tuy sức không bằng Lục Vân Tranh, nhưng xét về tốc độ và sự linh hoạt thì tuyệt không thua kém.
“Lục Vân Tranh, ngươi quả thực có lỗi với ta. Hôn sự giữa Thẩm gia và Lục gia từ nay xóa bỏ.”
Thẩm Gia Tuế lạnh lùng mở miệng.
“Kể từ hôm nay, phủ Định Quốc Tướng quân sẽ truyền cáo rộng rãi: Đại công tử Lục gia phẩm hạnh bại hoại, không xứng làm rể Thẩm gia. Từ nay, hai nhà không còn liên hệ!”
“Nhưng nếu ngươi còn dám dòm ngó Cố Tích Chi – nữ nhi của Thẩm gia, thì ngay cả một đầu ngón tay cũng đừng hòng chạm tới!”
Vừa dứt lời, Kỷ Uyển lập tức phụ họa con gái: “Phải! Lục Vân Tranh, từ nay về sau, ngươi đừng mong bước chân vào phủ Tướng quân nửa bước!”
Dù bị tát, nhưng nghe Thẩm Gia Tuế không còn vương vấn, dứt khoát từ hôn, Lục Vân Tranh cũng coi như chấp nhận.
Nào ngờ, lời lẽ Thẩm Gia Tuế đột nhiên chuyển hướng sang Cố Tích Chi, khiến sắc mặt hắn lập tức biến đổi.
“Từ hôn thì từ hôn! Dù nàng có bôi nhọ ta thế nào ngoài kia, ta cũng không oán không hận. Nhưng ta nhất định phải cưới được Tích Chi!”
“Bôi nhọ?” Thẩm Gia Tuế liên tục cười lạnh: “Ta nói toàn là sự thật. Có câu nào không đúng, không thoả ngươi nói xem?”
Thẩm Gia Tuế xưa nay vẫn là người yêu ghét rõ ràng. Yêu thì dốc hết tim gan, hận thì tuyệt tình không nể mặt. Hễ đã quyết tâm đoạn tuyệt, đừng mong tìm được chút mềm lòng nơi nàng.
Lục Vân Tranh hiểu quá rõ tính nàng, không muốn nhiều lời vô ích, chỉ cứng giọng tuyên bố: “Ta nhất định phải cưới Tích Chi. Bất luận kẻ nào cũng đừng mong cản nổi!”
Thẩm Gia Tuế thấy thời cơ đã đến, liền phất tay áo, quay về đứng cạnh cha mẹ, chau mày lạnh giọng nói: “Cha mẹ, xem ra Lục Vân Tranh chưa chịu buông tay. Nếu cứ để hắn ra ngoài kêu gào ầm ĩ, chỉ sợ sẽ làm hỏng danh tiết của Tích Chi.”
“Con nghĩ, hay là mời Tích Chi đến đây, để nàng ta đối mặt mà nói rõ một lần, cũng tiện dập tắt những vọng tưởng trong đầu hắn.”
“Chỉ là, Tích Chi tính tình nhút nhát, chẳng biết có bị dọa sợ không?”
Nghe vậy, Thẩm Trinh Thắng và Kỷ Uyển đều khẽ nhíu mày.
Kỷ Uyển vốn là người quả quyết, nghĩ ngợi chốc lát liền dứt khoát gật đầu: “Chuyện nên dứt thì dứt, hôm nay nhất định phải khiến Lục Vân Tranh hết hy vọng! Bằng không, sau này Tích Chi e rằng sẽ bị hắn quấy rầy mãi không yên!”
“Bạch Sương, mời Nhị tiểu thư đến Vĩnh An Đường.”