RƯỢU VANG XANH - Chương 9
Có danh phận người yêu, lại quen biết bao năm, dù không có tình cảm Hạ Đăng cũng sẽ không bỏ Du Phong lại nơi đó.
Du Phong hư như thế, nhưng sáng nay anh cũng không bỏ cô lại.
*
Thẩm Hữ về đến ký túc xá thì gọi cho Du Phong:
“Về chưa?”
Du Phong vừa xuống hầm xe sân tennis, tín hiệu kém không lên tiếng.
Thẩm Hữu cũng không cúp máy:
“Đường Hoài Trí giờ kẹt cứng, lát nữa còn có mưa lớn, cậu chơi làm gì vậy? Không về sớm với tớ cho rồi.”
Du Phong nghe không rõ, tiếng nhiễu điện cũng khiến anh nhận ra Thẩm Hữu chắc cũng không nghe rõ, dứt khoát không mở miệng nữa cho tiện.
Thẩm Hữu vẫn nói tiếp:
“Đừng có đánh nhau nhé tớ mới xem, tên Thiếu gia Tề đó fan đông lắm, cậu mà đánh hắn, cẩn thận bị dân mạng chửi chết.”
Du Phong nghe Thẩm Hữu nói như cái đĩa xước, qua loa:
“Không sao.”
“Không sao? Cậu không sao thật à? Đến lúc bị fan nó vây đánh đừng có lôi tớ theo đấy.”
“Còn gì nữa không?”
“Cậu có nghe thấy không hả?”
“Cúp máy đây.”
“……”
Sân tennis dùng chung hầm xe với trung tâm thương mại, xe rất nhiều, cũng rất bắt mắt nhiều chủ xe thích đỗ xe sang nhưng ít sử dụng ở đây.
Cũng vì phí gửi xe khá hợp lý.
Du Phong đi một vòng rồi đứng lại ở một chỗ khá dễ thấy.
Chỗ đó nhìn về phía trước là một chiếc Mercedes C-Class, bên trái là một chiếc Porsche 911, bên phải là một chiếc Buick đỏ dán decal hoạt hình Nhật.
Chờ tầm mười mấy phút, Hạ Đăng gọi tới.
Anh không nghe máy, nhắn WeChat:
“Ở hầm xe, tín hiệu không tốt.”
“Hầm xe khu nào? Số bao nhiêu?” Hạ Đăng hỏi.
Du Phong chụp tấm biển trên đầu gửi cô.
Rất nhanh, Hạ Đăng tìm đến, sắc mặt có chút tái trán đẫm mồ hôi. Cô nghỉ một lúc, sắc mặt mới khá hơn, mới nhìn đến Du Phong.
Trời lạnh như thế mà anh mặc áo thun ngắn tay, đứng rất thẳng hai tay đút túi, trông chẳng lạnh chút nào nhưng cô không tin anh thực sự nhiều nhiệt như vậy.
Du Phong thấy Hạ Đăng cứ nhìn chằm chằm cánh tay anh, tự nhiên giấu ra sau lưng.
Hạ Đăng ngẩng đầu, giải thích:
“Tớ không nhìn.”
“Ừ.”
Anh bình thản như thế, làm Hạ Đăng có chút luống cuống cô bèn chữa cháy:
“Tĩnh mạch tay nổi thế, có khi là huyết khối tĩnh mạch sâu chi trên.”
“Em quan tâm lắm hả?”
“Tớ không có.” Hạ Đăng bó tay:
“Cậu về trường hay về nhà?”
“Về nhà. Tớ lái xe cậu về luôn đi.”
“Được.”
Hạ Đăng nói xong liền quay đi, nhưng quay đầu lại không thấy Du Phong đi theo, quay đầu hỏi:
“Còn chuyện gì nữa không?”
Du Phong nhìn đỉnh đầu cô:
“Mũ.”
“Ồ được.” Hạ Đăng gỡ chiếc mũ xuống đưa cho anh.
Du Phong tay vẫn để trong túi, không lấy ra.
Hạ Đăng đưa chừng nửa phút, thấy anh không nhận, hỏi:
“Cậu không cần nữa à?”
“Tay lạnh, đợi chút.”
“Ừm.” –Hạ Đăng lại cầm mũ về, hai tay nắm vành mũ, đợi anh “ấm lại”.
Một lúc sau, Du Phong hỏi:
“Cậu tới bằng gì?”
“Xe điện.” Hạ Đăng có chiếc xe điện ba vạn tệ, để bụi trong nhà xe trường lâu rồi, hôm nay đi còn ghé tiệm rửa xe bên trường rửa sạch.
“Mưa chưa?”
Hạ Đăng xem thời tiết thời gian thực có mưa cảnh báo vàng, cũng đưa cho anh xem.
“Ừ. Vậy thì chúng ta còn định đợi ở đây bao lâu nữa?”
“……”
Hạ Đăng nói:
“Cậu không phải là tay lạnh sao?”
Du Phong không nói, cúi người xuống.
Hạ Đăng hiểu ý anh, nhưng không lập tức đội mũ cho anh.
Dù anh cúi xuống rồi, nhưng cô đang ở bậc dưới, vẫn không với tới…
Một lúc sau nói:
“Cậu cúi thấp thêm chút.”
Du Phong bước xuống bậc thềm.
Hạ Đăng vô thức lùi lại hai bước.
Du Phong lại cúi người.
Anh dáng đứng thẳng, vóc dáng cũng đẹp không thua gì Hạ Đăng, cao mét tám mấy, giờ lại cúi đầu trước cô. Hạ Đăng thấy hơi kỳ cục, không muốn kéo dài cảnh này, bèn nhanh chóng đội mũ cho anh.
Im lặng.
Tiếp tục im lặng.
Trong hầm xe rất lạnh, đèn nhấp nháy chập chờn không khí không ngột ngạt nhưng cũng không quá sáng sủa.
Lại còn những âm thanh vô nhịp điệu – tiếng gõ vào ống nước, tiếng nước nhỏ giọt, tiếng xe khởi động – chúng bò qua lỗ chân lông thấm vào mạch máu, quấn quýt bủa vây, từng chút từng chút ăn mòn khả năng phản ứng của con người.
Hạ Đăng không muốn nói mình không thích không khí thế này, Du Phong cũng không nói đi. Cuối cùng cô phá tan sự yên lặng:
“Cậu biết trời mưa đường Hoài Trí sẽ kẹt xe, nên mới gọi tớ.”
Du Phong không đáp.
Ngừng.
Hạ Đăng nói thẳng:
“Cậu chính là muốn tớ tới đón cậu.”
Câu này có chút ngại ngùng dễ bị nói là tự luyến, nhưng Hạ Đăng không ngốc. Cô chỉ là cảm thấy mấy ngày nay Du Phong lạ lắm, sáng nay không thèm để tâm tới mọi người mạnh bạo đội mũ lên đầu người ta, buổi chiều lại đòi lại, ai mà không thấy kỳ lạ?
“Ừ.”
Du Phong thừa nhận.
Hạ Đăng hơi bất ngờ, không lên tiếng.
“Sáng tớ cũng đưa cậu đi giờ cậu đáp lễ không đáng sao?”
“……”
Hạ Đăng không hỏi nữa, muốn nghĩ gì tùy anh.
“Giờ cậu thấy ấm hơn chưa?”
“Chưa.”
Hạ Đăng dịch sang bên:
“Tớ che gió cho.”
Ý là: đừng lấy cớ nữa, đi thì đi, không đi cũng phải đi.
Du Phong không nói gì, nhưng khi Hạ Đăng vừa bước đi, anh đã từ phía sau nắm lấy xương cổ cô, kéo cô từ bên trái sang bên phải.
Hạ Đăng nhìn anh.
Anh không nhìn cô, cứ thế bước đi:
“Gầy thế thì che được gì?”
“Không cần tớ vậy còn tớ đến đón?”
“Tớ bảo bạn gái tới đón, yêu cầu này quá đáng lắm à?”
“……”
Hạ Đăng không bướng, nhưng không chấp nhận luôn ở thế yếu:
“Đón cậu xong là cả hai đều không đi được. Xe tớ không có mái, mưa thế này thế nào thế nào cũng ốm.”
Du Phong dừng lại, rất lâu sau mới nói:
“Cậu không muốn bị kẹt ở đây với tớ.”
Lại rất lâu, giữa tiếng còi xe hỗn loạn khắp hầm, Hạ Đăng mới nói nhẹ:
“Không muốn.”
“Không muốn cũng chẳng sao, ráng chịu đi.”
“……”
Họ vừa đi theo vạch dẫn bộ trong hầm ra ngoài, Tề Chinh đang tựa vào cửa xe Buick đỏ, lửa giận trong lòng ngày càng bốc cao.
Từ góc độ này, hắn nhìn thấy rõ ánh mắt ngơ ngác của Hạ Đăng lúc Du Phong nắm cổ cô.
Còn cảnh Hạ Đăng đội mũ cho Du Phong…
Cơn giận đó, không biết phải giác hơi bao nhiêu lần mới giảm được một ít.
Đây là lý do Hạ Đăng từ chối hắn? Cô thích Du Phong? Hay đang mập mờ với Du Phong?
Nghĩ vậy, hắn mới hiểu ra chẳng trách Du Phong đột nhiên muốn đánh đơn, Thẩm Hữu cũng chủ động sắp xếp.
Thì ra Du Phong cũng để mắt tới Hạ Đăng?
Loại người như hắn thiếu con gái à? IQ cao vậy mà cũng nông cạn thích “bình hoa”?
*
Du Phong và Hạ Đăng ra khỏi hầm, trên đường tiếng còi xe càng dồn dập và chói tai, từng chiếc xe sang vung vẩy cần gạt mưa, trút bực bội qua tiếng còi.
Du Phong một tay xách vợt, một tay che ô cho Hạ Đăng, gân tay càng lộ rõ.
Hạ Đăng quay đầu đi, không nhìn nữa, lại liếc thấy cây vợt cũ kỹ kia.
Bất giác nhớ lại chuyện xưa.
Thời cấp hai, hai người họ như rồng phượng mắc cạn, thầy cô nói họ tuy là hotboy hotgirl trường mà chẳng ra gì, trường khác còn xầm xì gọi họ là “đôi ngốc”.
Đó là lúc bình thường.
Đến đại hội thể thao thì khác Du Phong lấy lại thể diện từng chút một, đoạt giải liên tiếp.
Còn thích cầm cúp đi ngang Hạ Đăng nhưng vẻ mặt tỉnh bơ, khó nói có phải đang khoe không.
Còn Hạ Đăng vì thiếu máu, chỉ có thể giơ bảng tên lớp đi vòng quanh sân mỗi ngày khai mạc.
Năm lớp 8, Du Phong đoạt giải chạy dài, được chiếc cúp, chưa cầm ấm tay đã mất.
Cả trường đi tìm, riêng anh thì chẳng để tâm.
Sau tìm thấy trong tủ của Hạ Đăng, cô bị chửi là ăn trộm suốt một ngày.
Hạ Đăng không biết cái cúp sao lại ở trong tủ mình.
Cô ngưỡng mộ những người được chạy dài còn mình thì không thể.
Nhưng chẳng lẽ vì thế mà ăn trộm?
Cô cũng không thấy oan ức, vì ai rồi cũng hay thay đổi, mấy hôm nữa họ lại chửi người khác là đồ ngốc, đồ lừa đảo.
Kết quả là hôm sau đến trường, những người mắng cô đều đến xin lỗi, nói trường đã điều tra rõ không liên quan đến cô.
Cô cũng chẳng tìm hiểu thêm, mà cũng chẳng cần tìm hiểu vài hôm sau chuyện đã bị kỳ thi học kỳ lấn át.
Hạ Đăng lại đang nghĩ lại, gần đây cô cứ hay nhớ về chuyện cũ.
Có lẽ là do dạo này gặp Du Phong quá nhiều, nên ký ức về anh cứ tràn vào, lấn chiếm tâm trí một cách thô bạo.
Du Phong thấy mưa không có dấu hiệu dừng, cả hai mặc đều mỏng, định tìm chỗ trú mưa.
Hạ Đăng cũng có cùng ý, hoặc đơn thuần là ăn ý đúng lúc này cô hỏi:
“Cậu chơi tennis cũng giỏi lắm à?”
Được một lúc. Du Phong nói:
“Muốn thử không?”
“Cái gì?”
“Tennis.”
“Ờ.”
“Cậu tưởng là gì?”
“Cũng tưởng là tennis.”
“Chuyện khác tớ không hứng thú.”
“……”
Hạ Đăng nói:
“Còn tớ thì càng không hứng thú.”
“Tớ nói là không muốn vào quán cà phê giết thời gian, chứ cậu đâu có ghét cà phê? Không hứng thú gì?” Du Phong nhìn thẳng phía trước, một bảng hiệu khách sạn khổng lồ đập vào mắt:
“Cậu muốn thuê phòng?”
“Không có!”
“Không có thì thôi, la lớn như vậy làm gì.”
“……”
Hạ Đăng quyết rồi từ giờ không nói gì thêm với anh nữa.
Du Phong cũng không nói thêm gì, chỉ rẽ vào sân tennis.
Ngoài trời lạnh quá, Hạ Đăng dù có giận cũng không muốn khổ thân, vẫn theo sau nhưng giữ khoảng cách một mét.
Họ đi ngang dãy cửa tiệm dưới tầng một tòa nhà, mái hiên đều ngắn, Hạ Đăng không che ô vai trái đã ướt hết rồi.
Du Phong quay lại thấy cô bị mưa tạt, gọi:
“Lại đây, vào ô.”
“Không cần.”
Du Phong không nói lần hai, đưa tay trái kéo tay cô vào ô còn kéo cô vào trong. Thế là người bị ướt vai đổi thành Du Phong.
Động tác của anh rất dứt khoát, nhưng Hạ Đăng không thấy đau hay bị giật mình.
Ngẩng đầu, đúng lúc người ta cũng cúi xuống nhìn.
Gió đêm xuyên thấu xương, cơn mưa tầm tã cũng chẳng hề dịu dàng, ánh đèn lập lòe và tiếng còi vô tội vạ cũng chẳng hề dịu dàng nhưng dường như có một người như được đặc cách sự dịu dàng vô tận.