RƯỢU VANG XANH - chương 11
Hạ Đăng ở trong vòng tay Du Phong mười mấy giây rồi đẩy anh ra.
Anh lảo đảo dáng vẻ uể oải, giống như cơn gió cứ thế bị cô đẩy ra.
Hạ Đăng chỉ nhìn anh, không nói gì.
Trước giờ họ chưa từng như vậy, thậm chí còn chưa từng nắm tay theo đúng nghĩa. Một cái ôm bất ngờ thế này đương nhiên khiến cô bối rối và khó hiểu.
Giữa các cặp đôi, chuyện này là bình thường, nhưng họ chưa từng là một “cặp đôi bình thường”.
Họ rất kỳ lạ, mỗi người có cái kỳ lạ riêng.
“Động vật ôm nhau để sưởi ấm.” Du Phong như đang giải thích với cô.
“Nhưng chúng ta là con người.”
Hạ Đăng lòng dạ tốt đến mức, dù bị chiếm lợi cũng vẫn xếp Du Phong vào phạm trù “con người”.
“Bản chất con người là động vật bậc cao.”
“……”
Dưới ánh đèn neon, ánh mắt Du Phong như say rượu, hàng mi ướt át không rõ là do rượu hay do gió thổi nước mắt. Đôi môi hé mở nuốt trọn khí chất xa cách của anh, bất chợt trở nên quyến rũ.
Là quyến rũ thật.
Hạ Đăng cảm thấy không ổn, nhón chân chạm vào trán anh, quả nhiên sốt rồi. Bảo sao băng đô cũng khô cong.
Cô nhìn về phía bãi xe đạp gần đó, nơi cô gửi xe điện nhưng rồi bỏ ý định, quyết định đưa Du Phong về nhà.
Cô cởi áo khoác đưa anh: “Tự mặc đi.”
“Không cần.”
Hạ Đăng cũng không ép, anh không mặc thì cô lại mặc vào.
Xe đến, Hạ Đăng cũng lên xe. Cả quãng đường đến nhà Du Phong, họ không nói thêm lời nào.
Ở cổng nam khu chung cư, Hạ Đăng hỏi: “Nhà cậu có thuốc không?”
“Không có.”
“Vậy cậu về trước đi tớ sẽ đi mua.” Đối diện đường có hiệu thuốc, cô không muốn người ốm phải đi theo.
“Ừm.”
Hạ Đăng bỗng nhìn anh vài giây.
Du Phong bình thường cũng chỉ nói vài chữ như vậy, nhưng lúc này từ “ừm” của anh nghe như có chút tủi thân đặc trưng của người đang ốm.
Thật sự là điều mới mẻ, cô biết Du Phong tám năm, hình như chưa từng thấy anh ốm.
Cô chạy đi mua thuốc hạ sốt, giảm đau, kháng viêm, thanh nhiệt, đủ các loại thuốc cần trong nhà, hiệu thuốc còn tặng cô một hộp thuốc nhỏ.
Khi trở lại cổng nam, Du Phong vẫn còn ở đó.
“Cậu không lạnh nữa à?” cô hỏi.
“Đàn ông không yếu đến vậy.”
“Thế lúc nãy nói lạnh đòi sưởi ấm thì là đàn ông?”
“Đàn ông ôm bạn gái không phạm pháp.”
“……”
Hạ Đăng không muốn nói chuyện với anh, đầu óc người ốm không bình thường.
Hai người một trước một sau vào nhà, Hạ Đăng bật đèn nhìn thấy ánh đèn vàng gỗ ấm áp chiếu lên căn hộ đơn giản, trong lòng bỗng dưng trống rỗng.
Du Phong về nước hai ngày, cô ngủ ở nhà anh hai đêm.
Không thể có lần thứ ba, mai nhất định phải ngủ ở nhà mình, dù có chuyện gì xảy ra.
Gần đây Du Phong rất kỳ lạ. Trước khi hiểu rõ nguyên nhân, giữ khoảng cách vẫn tốt hơn.
Cô đun nước đưa anh thuốc hạ sốt.
Du Phong nhận lấy rồi uống.
Gió lạnh lùa đến khiến cô rùng mình, lúc đó mới nhận ra cửa sổ chưa đóng. Cô đi qua, ngồi xổm kéo cánh cửa bật ra ngoài lại, khóa chặt, rồi quay đầu hỏi: “Tối qua cậu đi ngủ mà không đóng cửa sổ à?”
Anh ngủ ở ghế sofa, không sốt mới lạ.
“Cậu bảo nóng.”
“……”
“Là tại cậu không chịu mặc áo sơ mi đi ngủ, còn phải cài nút. Nóng là phải.”
“Ở nhà cậu mặc áo hai dây thì hợp à?”
“……”
Hạ Đăng thấy anh đúng là cao thủ đổ lỗi: “Hôm nay cậu cứ nhắc chúng ta là người yêu. Tớ cũng chấp nhận rồi, tớ cũng ôm cậu rồi. Khi chuyện xảy ra cậu đâu có tí ranh giới nào, giờ lại thấy tớ mặc áo hai dây là không hợp cậu không thấy mâu thuẫn sao?”
Du Phong ngồi trên sofa, ngả người tựa đầu nhắm mắt nghe bạn gái cằn nhằn.
Thấy anh im lặng, Hạ Đăng nghĩ chắc anh tự thấy mình sai, nể tình anh đang ốm nên cô không đôi co tiến đến lấy ly nước trên tay anh để mang vào quầy.
Vừa cầm, đã bị anh nắm cổ tay.
Cô loạng choạng, vô tình ngồi lên đùi anh.
Giọng Du Phong hơi khàn: “Hôm qua uống rượu, bắt cậu mặc sơ mi là vì muốn tốt cho cậu.”
Hạ Đăng chau mày theo phản xạ.
“Nhắc cậu là người yêu vì cậu cứ hay quên.”
“Tớ đâu có…”
“Tề Chinh quấy rối cậu, cậu có nói cho tớ biết không?”
Hạ Đăng trợn mắt, đờ đẫn nhìn anh. Anh quan tâm đến chuyện của cô sao? Nhưng lúc đó anh vẫn ở nước ngoài mà.
“Tề Chinh quấy rối cậu cậu có nói không?”
“……”
Du Phong vẫn nhắm mắt, cứ thế kể từng chuyện một.
Hạ Đăng im lặng rất lâu mới nói: “Lúc đó cậu đang ở nước ngoài, với lại tớ có thể tự giải quyết.”
“Cái gì cậu cũng tự làm, vậy tại sao lại đồng ý ở bên tớ?”
“……”
Hạ Đăng không biết.
Chỉ là… đã đồng ý rồi.
Im lặng.
Rất lâu sau, Hạ Đăng nhẹ giọng: “Từ khi chúng ta ở bên nhau, vẫn luôn như vậy.”
Ý cô là: kiểu quan hệ lễ độ khách khí này chẳng phải cả hai cùng ngầm đồng ý sao? Sao tự dưng anh lại thay đổi, lại muốn nhiều thứ?
“Cậu thử nghĩ xem vì sao lại như vậy.”
“……”
Du Phong cho cô ba phút, cô vẫn không nghĩ ra. Thừa nhận chuyện yêu đương với cô thực sự khó. Anh nói thẳng:
“Hôm chúng ta bắt đầu yêu nhau, tớ hỏi cậu muốn ăn gì cậu nói dì đã nấu rồi. Tớ hỏi mai cậu muốn đi đâu cậu nói đi bơi. Tớ nói hôm họp lớp sẽ đến đón cậu nói cậu tự lái xe. Đi ăn ngoài cậu đòi trả tiền, đi chơi thì nói đi đâu cũng được. Đến tết cậu tặng tớ quà đồng hồ, giày, cà vạt, kèm tấm thiệp in sẵn với lời chúc lấy từ trên mạng. Cậu từng thấy ai yêu mà như robot lập trình sẵn không? Trước khi đến Đồ Châu, tớ hỏi cậu có thích kiểu yêu đương này không, cậu nói rất lý tưởng. Vậy trong tình huống như thế, Hạ Đăng cậu bảo xem sao mà không khách khí được?”
“……”
Hạ Đăng đâu biết Du Phong không thích chứ. Anh chưa từng từ chối.
Lần đầu cô nghe Du Phong nói nhiều như vậy, không rõ là do sốt hay do thuốc hạ sốt tác dụng mạnh.
Cô vốn định im lặng, nhưng bản năng khiến cô nhỏ giọng cãi lại: “Nhưng cậu chưa từng nói cậu không thích.”
“Tớ không thích.”
“……”
“Bây giờ tớ nói rồi.” Du Phong nói: “Tớ nhường cậu hai năm rồi giờ nên đến lượt cậu nhường tớ chứ?”
“……”
Im lặng.
Ánh đèn vàng gỗ ngày càng ấm áp, Hạ Đăng vẫn ngồi trên đùi Du Phong. Cô không tưởng tượng ra cảnh yêu đương nào ngoài kiểu khách khí, thành thật nói: “Nhưng kiểu yêu suốt ngày quấn quýt đó vô nghĩa, còn tốn thời gian.”
“Cậu có thể không đồng ý với tớ.”
“……”
Du Phong ngừng một lát mới nói: “Lúc đó tớ hỏi cậu là trong trạng thái rất bình tĩnh, không hề kéo cậu vào góc ép buộc. Cậu hoàn toàn có thể từ chối.”
“……” Hạ Đăng nói: “Có lẽ lúc đó tớ nghĩ, chúng ta rất giống nhau, đều có mục tiêu riêng, ở bên nhau không can thiệp vào nhau. Có khi còn có thể kết hôn như thế, vừa tránh được rất nhiều soi mói lại càng có thể chuyên tâm làm điều mình thích.”
Không có câu nào anh muốn nghe.
“Ai muốn kết hôn với cậu.”
“……”
Du Phong kéo tay cô dậy ném sang bên, lại nhắm mắt.
Thấy anh giận, Hạ Đăng không định ở lại nữa. Cô điều chỉnh đèn dịu xuống, cầm chìa khóa xe, rời đi.
Cửa đóng cái “cạch”, Du Phong mở mắt.
Hôm nay nói hơi nhiều.
Anh tiện tay lấy hộp thuốc Hạ Đăng mua. “Kuaike” – đúng là hơi mạnh.
Vứt hộp thuốc lên bàn, anh đưa tay che mắt.
Lúc này điện thoại reo.
Anh bắt máy: “Alo.”
“Nghe ngóng giúp cậu rồi, tên Hạ Công Cẩn kia đúng là có photoshop ảnh với Hạ Đăng, nhưng chỉ khoe với bạn cùng phòng, không rõ sao lại truyền ra ngoài.”
“Lấy được tấm ảnh đó khó không?”
“Không truyền ra ngoài, chỉ là có người đồn là hắn có ảnh chụp chung với Hạ Đăng thôi.”
Du Phong im lặng, xoa thái dương.
Người gọi là bạn học cấp ba của Du Phong, biết anh và Hạ Đăng yêu nhau, nhưng không phải do anh nói, mà là tình cờ gặp lúc họ đi ăn chung nên mới biết.
Anh thở dài khuyên Du Phong: “Tớ hiểu cậu giận, cũng hiểu vì sao cậu cãi nhau rồi về nước gấp, nhưng chuyện này cậu tránh không nổi. Cậu có thể xử lý kẻ dám quấy rối Hạ Đăng công khai, nhưng làm sao kiểm soát được đám âm thầm cầm ảnh cô ấy tưởng tượng linh tinh?”
“Đừng để tớ biết là ai.”
“Hạ Đăng xử lý tốt rồi, hầu hết không được phản ứng thì cũng chuyển mục tiêu khác thôi. Cậu không nghe à? Người ta bảo cô ấy chán, nhạt. Đó mới là thông minh.”
Du Phong không nói gì. Hạ Đăng vốn là như vậy, cả với anh cũng vậy, chứ không phải cô cố tình làm vậy để tránh phiền phức.
“Vợ cậu xinh thế nên cậu chấp nhận việc cô ấy dù không làm gì cũng có rắc rối.”
“Chấp nhận cái ***.”
“……”
Du Phong trước giờ rất tôn trọng Hạ Đăng. Cô không thích bị quản, bị để ý nhiều nên anh ít khi chủ động hỏi chuyện cô.
Mà cô cũng đúng là có khả năng giải quyết chuyện của mình.
Giờ chuyện người khác “ảo tưởng” về cô bay cả nửa vòng Trái Đất đến tai anh, còn bảo anh chấp nhận?
“Vậy cậu không chấp nhận thì làm gì được?”
“Dù sao cũng có cách.”
Bạn học chậc lưỡi, khó hiểu: “Cậu thả cô ấy tự do hai năm rồi giờ đòi nhốt lại, cô ấy không phản kháng chắc? Cô ấy đâu phải kiểu người dễ uốn nắn.”
Rồi anh bổ sung: “Dùng từ có hơi nặng, nhưng đại khái là thế. Cậu còn nhớ bài phát biểu tốt nghiệp cấp ba của cô ấy không? Cô ấy có rất nhiều kế hoạch cho tương lai, chẳng có cái nào liên quan đến tình yêu cả.”
Im lặng.
“Hơn nữa tớ thực sự không hiểu, đã ở bên nhau hai năm kiểu không can thiệp, sao giờ lại đổi ý?”
Du Phong cúp máy, lại nhắm mắt.
Một lúc sau, anh mở mắt, mặc áo khoác, ra ngoài.
Đến cổng khu chung cư, quả nhiên thấy Hạ Đăng đang bị bảo vệ chặn lại trong sân.
Anh đi tới, nắm cổ tay cô, cắt ngang lời giải thích của cô với bảo vệ, dẫn cô đến chỗ ghế phụ xe: “Lên xe.”
Hạ Đăng lên xe, anh lái đến tòa nhà anh ở, rồi tắt máy.
Im lặng.
Năm phút sau, Hạ Đăng nói: “Bảo vệ nói sáng nay có thông báo, khu chung cư này của cậu bắt đầu kiểm soát, mỗi người mỗi ngày chỉ được ra vào một lần.”
“Ừ.”
“Cậu biết.”
“Ừ.”
“Cậu lại không nói với tớ.” Hạ Đăng nhìn tay mình: “Tại sao không nói với tớ?”
“Tớ có bệnh nhưng chỉ muốn ra ngoài đón cậu.”
“……”
Du Phong quay đầu nhìn cô: “Gió thổi lạnh như vậy, nghĩ thông chưa?”
“Chưa.”
Câu trả lời nằm trong dự đoán: “Vậy cậu nghĩ được gì rồi?”
Ngập ngừng.
Hạ Đăng đưa tay trái ra, lòng bàn tay đặt lên trán Du Phong: “Bên ngoài lạnh, tay tớ cũng lạnh, chắc giúp hạ sốt được.”
Đêm yên tĩnh, trong xe cũng tĩnh, chỉ còn tiếng điều hòa khe khẽ. Hơi thở hai người quyện vào nhau, mùi cam ngọt và tuyết tùng cũng hòa quyện lại.
Du Phong nhìn vào đôi mắt trong veo của Hạ Đăng, gương mặt xinh đẹp khó gặp, hàng mi khẽ động.