RƯỢU VANG XANH - Chương 1
Hôm nay Hạ Đăng lại cúp học, thầy Phòng đã quá quen với điều đó, chỉ tiện tay gạch một nét trên sổ điểm danh, chính xác xóa tên cô rồi bắt đầu giảng bài.
Ngày 15 tháng Ba, mưa rơi giữa trưa.
Đồ Châu, thành phố ven biển Đông Nam, đã mưa suốt gần một tuần, khiến khu đại học trở nên yên tĩnh hơn nhiều so với không khí nhộn nhịp khi sinh viên quay lại trường sau Tết.
Hạ Đăng ngâm mình trong bể bơi, nằm dài trên bậc bể lặng lẽ ngắm nhìn mưa rơi, cô đã ngẩn người rất lâu.
Khi Thư Hòa đến tìm cô, trời vừa tạnh mưa, từng tia nắng cũng dần xuất hiện.
Cô vừa tắm xong, tóc đã sấy khô một nửa từ tủ đồ lấy ra chiếc túi, xách theo ván trượt.
Thư Hòa đưa cho cô bưu phẩm vừa nhận: “Của cậu đây.”
Hạ Đăng nhận lấy: “Cảm ơn.”
Thư Hòa khoác tay cô, theo thói quen xoa nắn cổ tay cô, đặc biệt là sợi vòng tay thiết kế như móc an toàn tàu lượn trên cổ tay cô, rồi hỏi:
“Ăn gì đây? Trình Trình đâu?”
Thư Hòa trợn tròn mắt:
“ Cậu nói xem? Trong đầu chỉ biết nghĩ tới đàn ông, còn có thể cùng bọn mình đi ăn sao?”
Hạ Đăng, Thư Hòa và Trình Trình là bạn cùng phòng. Họ đều là sinh viên năm hai khoa Văn học, ngành Ngôn ngữ và Văn học Trung Quốc tại trường Đại học Tây Úc – một trường đại học bình thường.
Khu đại học Đồ Châu toàn trường top, ngoại trừ Tây Úc. Nhưng vì là trường tư thục vừa có bối cảnh vừa có tiền, đội ngũ giảng viên lớn mạnh, môi trường học tập cũng thuộc hàng đầu, không bao giờ lo lắng về việc thiếu sinh viên so với những trường khác cũng không hề thua kém.
Hơn nữa học phí ở trường rất đắt, phân nửa đều là con nhà giàu, lại nhiều trai xinh gái đẹp, độ thảo luận luôn rất cao, không thua kém gì các trường trọng điểm.
Hai người cùng rời khỏi bể bơi, đi xuống bậc thang Thư Hòa nói:
“Chiều đi lấy điểm danh nhé, trừ phi có phép màu nếu không cậu lại đội sổ lớp cho xem, nổi tiếng luôn rồi đấy.”
“Ừ.”
“Ừ cái gì mà ừ. Ăn xong về ngủ một lát, chiều đi xem triển lãm, tối đi chạy bộ, thế nào?”
“Chiều tớ có việc.”
“Việc gì? Vậy có đi xem triển lãm không?” Thư Hòa hỏi.
Hạ Đăng không trả lời.
Thư Hòa cũng không nói gì thêm.
Cô và Hạ Đăng chủ yếu là bạn cùng phòng, miễn cưỡng có thể gọi là bạn bè. Cái “miễn cưỡng” ấy là vì Hạ Đăng quá nhàm chán, không thích hoạt động tập thể, cũng không giao lưu với ai.
Cô ấy chỉ thích bơi, có thể ở trong bể cả ngày.
Nghe đồn cô ấy chọn Tây Úc vì trường này có bể bơi lớn nhất Đồ Châu. Dù gia đình cô ấy có mỏ lớn ở nước ngoài, tài chính quá dư dả để đi bất cứ đâu du học, nhưng cô ấy vẫn lựa chọn Đồ Châu.
Tất nhiên chỉ là nghe đồn vậy thôi.
Điều có thể chắc chắn là cô ấy không chỉ có tiền, mà còn cực kỳ xinh đẹp.
Đẹp đến nỗi đã năm hai rồi, vẫn thường có người đặc biệt đến trường chỉ để ngắm cô ấy.
Mấy anh chàng nhìn thấy cô đều như đứng hình, muốn ngửi thử xem tóc cô có thơm không, chỉ là làm như thế nào cũng không thể theo đuổi được cô ấy, cuối cùng đều phải bỏ cuộc.
Nhưng dù có đẹp thì sao chứ, lạnh lùng ít nói, chẳng khác nào bình hoa di động hàng nhập khẩu.
Hai người ăn xong liền chia tay, Thư Hòa về ký túc xá, Hạ Đăng ra sân bay đón dì.
Dì cô về nước công tác, đặc biệt ghé qua Đồ Châu để thăm cô.
Ba giờ mười phút, chuyến bay hạ cánh, nắng vàng rực rỡ, phủ lên người ấm áp. Hạ Đăng đội một chiếc mũ màu xanh lá, mua một bó hoa cho người dì thích chú trọng nghi thức.
Khoang hạng nhất xuống trước, Hạ Đăng ước lượng thời gian, vừa nhìn đồng hồ thì thấy một người bước ra từ hành lang—
Cao hơn mét tám , nhìn thoáng thì gầy nhưng kỹ càng lại thấy có cơ bắp nhẹ.
Áo phông trắng, quần jogger đen kiểu công sở. Nhờ đôi chân dài nên dáng quần cực kỳ nổi bật. Trên chân là đôi sneaker collab từ hai thương hiệu nổi tiếng, trông gọn gàng sạch sẽ.
Túi đeo chéo thời trang nhưng nhìn chẳng có gì bên trong.
Anh ta cũng nhìn thấy Hạ Đăng, tay cầm điện thoại, gân mu bàn tay nổi lên.
Đường gân ấy, quyến rũ không kém gì khuôn mặt anh.
Du Phong.
Hạ Đăng lúc đó mới nhớ ra – người này đại diện Cục Hàng Không Vũ Trụ 9 sang nước ngoài giao lưu.
Du Phong bước tới trước mặt Hạ Đăng, nhìn bó hoa trên tay cô.
Hạ Đăng sực tỉnh, buông tay xuống:
“Mua cho người khác.”
Du Phong nói:
“Nhìn ra rồi.”
“Hả?”
“Còn đội mũ xanh, định vừa ăn cắp vừa la làng à?”
“……”
Im lặng.
Hạ Đăng giải thích:
“Cho dì tớ”
“Ừ.” Du Phong cũng không có vẻ gì là muốn nghe, chỉ nói:
“Tớ gọi xe rồi.”
“Được.”
Nói xong, Du Phong đi thẳng.
Dì cô cũng ra tới nơi.
Hạ Đăng còn chưa kịp chào hỏi thì Du Phong đột nhiên quay lại, hỏi:
“Tớ là ai?”
Anh không phải kiểu người rảnh rỗi trêu người, chắc chắn không cố ý dọa, nhưng khi bất ngờ lại gần, hương thơm trên người hòa cùng làn hơi mát khiến Hạ Đăng thoáng ngẩn ra.
Du Phong hỏi xong cũng chẳng đợi câu trả lời, quay người đi luôn.
Hạ Đăng đứng đó, mặt không cảm xúc, người qua lại mỗi lúc một ít hơn, dì cô tiến lại gần. Cô tháo mũ xanh ra, cầm trên tay.
Dì cô tươi cười rạng rỡ, bước tới cầm lấy bó hoa, khoác tay cô:
“Sao tay lạnh thế này, không mặc thêm à?”
“Con không lạnh.”
Dì xoa tay cô:
“Cái tật xấu mãi không sửa, hỏi đói không thì bảo không, hỏi lạnh không cũng không, hỏi đau không cũng bảo không.”
“Nếu lạnh thì con đã mặc thêm rồi.”
“Cứng đầu.” Dì thổi vào tay cô:
“Mẹ con dặn cả trăm lần, bảo dì dẫn con đi ăn món con thích. Mẹ con cứ lo xa như thế, con có phải ba tuổi đâu, tự đi được mà.”
“Mẹ biết con lười mà.”
Dì bật cười:
“Cũng đúng.”
Hạ Đăng lái xe lên đường cao tốc sân bay.
Dì nhìn quanh xe:
“Có muốn đổi xe không?”
“Xe này đi lại đủ dùng rồi.”
“Đừng tiết kiệm với dì, cả nhà kiếm tiền cũng chỉ để cho mình con tiêu thôi.”
Ông bà ngoại Hạ Đăng định cư ở Miami từ lâu, sự nghiệp là khai thác khoáng sản, về già mới sinh hai con gái.
Con gái lớn về nước học, quen rồi yêu cuồng nhiệt một nhà đầu tư khởi nghiệp, sinh ra Hạ Đăng.
Con gái út theo chủ nghĩa độc thân, sớm đã nói tài sản sau này đều để cho Hạ Đăng.
Mà Hạ Đăng thì chẳng có thú vui gì tốn tiền, họ cứ gửi mà cô chẳng tiêu xu nào.
“Khi nào muốn đổi thì nói với dì.”
Dì gật gù hài lòng:
“Thế là được rồi.”
Hạ Đăng đưa dì đi ăn, rồi chở về nhà.
“Nhà” là món quà bà ngoại tặng khi cô đến Đồ Châu học – một căn hộ duplex 80 mét vuông gần biển, khu vực, tiện ích, bố cục đều tuyệt vời.
Ban đầu cô tính ở lại đó không về trường nữa, nhưng Trình Trình uống say, khóa cửa trong phòng ký túc, Thư Hòa không có chìa nên cô lại phải quay về mở cửa.
Khi Hạ Đăng gặp Thư Hòa, cô bạn đang mặc đồ ngủ ngồi trên ghế dài hành lang, môi tím tái vì lạnh.
Vừa thấy “cứu tinh”, Thư Hòa lao đến ôm chầm lấy cô:
“Mau lên! Tớ lạnh sắp chết rồi!”
Hạ Đăng vừa cởi áo khoác đưa cho cô, vừa đi mở cửa phòng:
“Sao không đến phòng tự học?”
Ký túc xá của họ đầy đủ tiện nghi, hơn cả khu Hoa Kiều, là nơi ở tốt nhất khu đại học Đồ Châu. Thư Hòa mặc thêm áo, run rẩy nói:
“Trong đó có người tớ ghét.”
Hạ Đăng mở cửa phòng, thấy Trình Trình nằm sấp trên thảm, váy rách cả cổ lẫn gấu.
Thư Hòa vội khoác thêm áo bông.
Hạ Đăng đắp chăn cho Trình Trình, rồi hỏi:
“Sao say vậy?”
Thư Hòa kể:
“Bọn tớ đi xem triển lãm, sau đó đến Phan Hải Thành ăn mì. Gặp bạn trai cậu ấy với một con nhỏ đi thử nước hoa ở Bvlgari.”
“Thế là uống rượu?”
“Không, cậu ấy bảo tớ về trước, cậu ấy có việc. Tớ về ngủ một giấc, tỉnh dậy đã thấy cậu ấy trong phòng rồi. Tớ chỉ đi lấy cái ga giường, quay lại thì cửa bị khóa. Tớ phải đem ga lên sân thượng phơi, rồi gọi cho cậu về mở cửa.” Hạ Đăng lấy kẹo giải rượu từ ngăn kéo:
“Tỉnh rồi thì cho cậu ấy ăn.”
Thư Hòa gật:
“Cậu lại đi à?”
“Ừ.”
Thư Hòa định nói gì đó.
Hạ Đăng hỏi:
“Sao vậy?”
“Tớ vừa ở phòng tự học, con tiểu tam kia với mấy đứa bạn cũng ở đó. Tớ tức quá châm chọc vài câu, nhưng sợ cãi nhau mình yếu thế nên chuồn về luôn. Tai nghe tớ còn để lại đó…”
Hạ Đăng gật đầu:
“Còn gì nữa không?”
“Hết rồi.” Thư Hòa đứng dậy:
“Tớ đi với cậu.”
Hai người ra khỏi phòng, Thư Hòa vừa đi vừa nói:
“Du Phong của Hàng Không Hàng Hải về rồi đấy, nghe nói mấy con nhỏ kia tối nay ăn cơm cùng anh ta, không biết thật không.”
Hạ Đăng chợt nhớ đến câu hỏi lúc chiều ở sân bay —
“Tớ là ai?”
Thư Hòa vẫn đang nói:
“Cậu nói xem Du Phong sẽ chọn ai trong mấy đứa đó?”
Hạ Đăng không trả lời.
Vì câu hỏi đó không có ý nghĩa.
Bởi vì — Du Phong đã là bạn trai của Hạ Đăng rồi.
Tuy hai người vẫn luôn cư xử lịch sự, bình thản với nhau, nhưng đúng là họ đã yêu nhau được hai năm.