NỮ PHỤ ÁC ĐỘC XÉ NÁT KỊCH BẢN, ĐẾN ĐÂY ĐI, ĐỪNG AI SỐNG TỐT - chương 103
- Home
- NỮ PHỤ ÁC ĐỘC XÉ NÁT KỊCH BẢN, ĐẾN ĐÂY ĐI, ĐỪNG AI SỐNG TỐT
- chương 103 - “Cô Thẩm, đây là lần thứ mấy rồi?”
“Thầy Tạ, xin lỗi trước nhé.”
Vừa nói, Thẩm Chi vừa dứt khoát bóp cò.
“Click” một tiếng.
Âm thanh súng vang lên trong tưởng tượng lại chẳng hề xuất hiện.
Không tin nổi, cô bóp cò thêm hai lần nữa.
Thẩm Chi chết lặng.
Không đùa chứ ông trời? Ngay lúc này lại hết đạn hả?!
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Thẩm Chi còn chưa kịp rút lui thì người đàn ông vừa bị cô dí súng sau lưng đã xoay người cực nhanh, khẩu súng trong tay anh đã nhắm thẳng vào cô.
Đôi mắt dài hẹp của anh nheo lại, dù cách một lớp kính bảo hộ, Thẩm Chi vẫn thấy rõ tia cười không rõ thật giả trong ánh mắt anh: “Cô Thẩm, xin lỗi trước nhé.”
Nhưng đúng lúc anh bóp cò, người trước mặt đột nhiên giơ chân đá mạnh vào khẩu súng của anh!
“Đoàng ——”
Viên đạn lẽ ra phải trúng Thẩm Chi liền biến mất vào không trung.
Thẩm Chi vốn định cướp súng của Tạ Cận Diên, nhưng tiếc là sức anh quá mạnh.
Không giành được, cô đành phải hai tay giữ chặt khẩu súng của anh không để nó hạ nòng xuống, mà Tạ Cận Nghiêm thì lại cao hơn cô hẳn một cái đầu, cô gần như phải bám cả người lên anh.
Hai người giằng co, chẳng ai chịu nhường ai.
[ Mẹ ơi, hai người thế này khác gì ôm nhau đâu?!]
[ Aaaa Thẩm Chi mau xuống khỏi người Tạ thần đi!!!!]
[ Không phải chứ? Đây cũng tính là tiếp xúc thân thể rồi mà? Tạ thần trước giờ đâu chịu cho ai chạm vào? Giờ lại không hất Thẩm Chi ra?]
Tạ Cận Diên từ tốn cúi đầu nhìn cô gái đang nửa treo người trên mình, cố gắng giành lại khẩu súng nhưng vẫn thất bại.
Anh vừa định lên tiếng thì chợt ngửi thấy hương thơm ngọt ngào quen thuộc từ đêm qua phảng phất nơi chóp mũi.
Một vài hình ảnh không nên nhớ lại lướt nhanh trong đầu anh.
Cả người lập tức cứng đờ.
Thái dương giật giật, giọng anh cũng trầm khàn hơn, mang theo chút nghiến răng nghiến lợi: “Thẩm Chi, xuống.”
Mỗi lần Tạ Cận Nghiêm gọi cả họ tên cô là chẳng có chuyện gì tốt đẹp.
Nhưng lúc này Thẩm Chi chẳng còn tâm trí để để ý.
Nếu cô buông tay bây giờ, Tạ Cận Diên có thể giết cô trong tích tắc, trò chơi sẽ kết thúc.
Dù gì thì cũng đã đắc tội rồi, sống chết gì cũng thế thôi.
Đã vậy…
Cược một phen, xe đạp hóa mô tô!
Cứng không được thì mềm vậy…
Nghĩ đến đây, Thẩm Chi cắn răng.
Tay đang nắm chặt nòng súng đột nhiên buông một bên, tay còn lại nhanh như chớp chuẩn xác đặt lên——
Eo thon rắn rỏi của người đàn ông.
Bóp một cái.
Cảm giác không tồi.
Không nhịn được lại bóp thêm cái nữa.
Tạ Cận Diên thấy cô buông tay, cứ tưởng cô định rút lui, không ngờ lại xảy ra màn này.
Bàn tay mềm mại của Thẩm Chi xuyên qua lớp áo mỏng mùa hè rơi lên eo anh, cái động tác nhẹ nhàng kia lại giống như đốt lửa khắp người anh, khiến anh toàn thân căng cứng.
Thừa lúc anh thất thần, Thẩm Chi cướp lại được súng.
Ngay sau đó, cô nhắm thẳng vào anh.
Trong đôi mắt cô tràn đầy ý cười tinh nghịch rạng rỡ, dưới ánh sáng như nước, ngay cả tóc cũng như phủ một lớp vàng nhạt, giống hệt tinh linh trong rừng vừa rơi xuống trần thế.
Cô chớp chớp mắt, ra vẻ áy náy.
Rồi——
“Đoàng——”
Cô dứt khoát bóp cò, không chút do dự.
“Thành viên đội Xanh – Tạ Cận Diên bị loại. Toàn bộ vật phẩm chuyển cho thành viên đội Vàng – Thẩm Chi.”
[??? Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Sao súng lại về tay Thẩm Chi rồi??]
[ Có phải ảo giác không? Sao mình thấy Tạ thần như bị đứng hình ấy?]
[ Khoan đã, hình như vừa rồi Thẩm Chi… sờ eo Tạ thần?!]
[ Gì cơ?! Đạo đức đâu rồi?! Đáy giới hạn đâu rồi?! Replay đâu?! Mau cho VIP như tôi một cú zoom siêu to nào!!]
[ Không thể nào! Người phụ nữ dám chạm vào Tạ thần lần trước cỏ trên mộ cao hai mét rồi đó! Thẩm Chi mà sờ eo anh ấy, giờ còn sống được thế này á?!]
[ Trời ơi! Súng không có đạn lại không kịp thay, tôi cứ tưởng Thẩm Chi chết chắc rồi! Ai ngờ lại lật kèo như vậy?!]
[ Quả nhiên couple song cường mới là đỉnh cao! Tôi đã chính thức “get” được độ xịn của cặp Tạ – Thẩm rồi!]
[ Ai hiểu được! Cuộc giằng co vừa rồi khiến tôi đơ người nửa tiếng đồng hồ!]
Tạ Cận Diên nhìn cô gái vừa nghe xong thông báo đã nhảy lui hai bước, suýt bật cười vì tức.
Anh nguy hiểm nheo mắt lại, khẽ cười đầy ẩn ý: “Cô Thẩm, vừa rồi giành súng hăng lắm mà? Giờ lại đứng xa thế, không phải sợ rồi đấy chứ?”
Lúc này nhân viên vẫn chưa đến.
Sau khi cả hai dừng tay, khu rừng vốn yên tĩnh lại càng tĩnh mịch, chỉ có tiếng chim vỗ cánh vang vọng.
Gương mặt tuấn tú của người đàn ông ẩn trong bóng tối, không rõ cảm xúc.
Nghĩ đến hành động vừa rồi của mình chẳng khác nào “vặt lông cọp”, Thẩm Chi tự dưng thấy hơi chột dạ, bật cười khan hai tiếng: “Không… không có đâu. Tôi chỉ dùng kế thôi mà, khụ, xin lỗi trước nhé.”
Tạ Cận Diên hừ một tiếng: “Không phải muốn lấy vật phẩm của tôi à? Đứng xa thế, sao lấy được?”
Một câu nhắc nhở cô tỉnh người.
Suýt nữa quên mất trận đấu vẫn chưa kết thúc.
Nếu cờ không ở người anh ta, thì cô đúng là thua lỗ to rồi.
Nghĩ vậy, cô đành mặt dày tiến lên hai bước, thấy khẩu súng của anh vẫn trong tay mình, liền ho khan: “Thầy Tạ, súng của anh.”
Cô đưa súng cho anh, nhưng mắt lại nhìn lên trời, nhìn đất, nhìn đủ mọi nơi trừ anh.
Một lúc lâu vẫn không thấy anh nhận lại, cô khó hiểu vừa định liếc qua thì bàn tay anh bỗng siết lấy súng, mạnh mẽ kéo về phía trước.
Thẩm Chi còn chưa kịp buông tay, đã bị sức kéo làm lảo đảo, suýt nữa đâm sầm vào anh.
Người đàn ông hơi nghiêng người, đôi mắt đào hoa sâu thẳm như phản chiếu cả bầu trời sao, khiến Thẩm Chi bất giác ngẩn người.
“Cô Thẩm, đây là lần thứ mấy rồi?”
Ánh mắt anh lướt qua gương mặt nhỏ nhắn như sứ của cô, hàng mi dài rủ xuống, giọng nói trầm thấp đầy ám chỉ: “Cần tôi điểm lại cho cô không?”
Thẩm Chi còn chưa kịp phản ứng thì người đối diện đã uể oải kéo dài giọng:
“Lần đầu tiên, đêm phá băng, cô ——”
“Thầy Tạ!” Thẩm Chi giật mình cắt ngang, thấy bóng người lờ mờ phía xa, vội chuyển chủ đề: “Nhân viên tới rồi kìa!”
“Ồ? Vậy à?”
Ánh mắt người đàn ông vẫn dán chặt vào cô, bỗng cong môi cười đầy tà ý.
“Vậy càng tốt, để mọi người cùng nghe thử xem, đêm đó cô Thẩm đã——”
“Mượn, rượu, hành, hung.”
“Muốn, làm, gì, thì, làm.”
—