NHỜ HÓNG DRAMA, TÔI KIẾM ĐƯỢC TRĂM TỶ - Chương 6
Ban đầu Đường Tiếu vốn chẳng tin mấy chuyện xem tướng bói toán gì cho cam. Càng giàu có, người ta càng mê tín – cái này cậu rõ quá mà. Trong giới, đầy người vung tiền triệu để cung phụng đại s”, mà cũng đâu thấy ai linh nghiệm thật sự?
Kiều Sênh thì trẻ măng, không lập đàn làm phép, cũng không vẽ bùa niệm chú, chỉ mới liếc qua một cái đã bảo cậu có huyết quang gì đấy, nghe cứ như tào lao tạp nham.
Cho đến vụ tai nạn ở đường Hoài Nam hôm qua, thế giới quan duy vật của Đường Tiếu coi như sụp đổ hoàn toàn.
Cậu chuyển cho Kiều Sênh 5 triệu tệ, rồi hỏi: “Chị Kiều, tiền công thế này ổn không?”
Kiều Sênh liếc nhìn con số dài dằng dặc trong lệnh chuyển khoản, khóe miệng giật giật. Giàu là phải vậy sao? Tùy tiện thế luôn à?
“Anh chắc không? Một lần xem tướng mà đáng giá từng này tiền á? Tôi đâu phải mấy vị đại sư trong giới nhà anh.”
“Đáng chứ! Cô nói xem cái mặt này của tôi có đáng năm triệu không? Còn cái chân nữa chứ!”
Đám thiếu gia nhà giàu này, một cái xe, một cái đồng hồ cũng đã ngót ngét tiền triệu, so ra, tránh được một trận gãy chân hủy mặt, thì đưa xe cũng thấy không thiệt.
Kiều Sênh nhìn chằm chằm vào 5 triệu, rồi nhấn nút nhận tiền. Thôi, thế giới người giàu cô không hiểu, nhưng cũng chẳng cần giả vờ từ chối khách sáo làm gì.
[Vụ tai nạn lần này, Đường Tiếu không chỉ bị gãy chân, hủy mặt, mà còn bị bỏng nặng diện rộng. Sau đó vì nhiễm trùng mà còn phải cắt cụt chân nữa cơ. Tiền là anh ấy tự đưa, nhận thì nhận thôi. Hứ!]
[Hệ thống ơi, xin lỗi mày nhé. Tao trách oan mày rồi. Mày không phải con gà yếu đuối, mày là thần! Là tài thần!! A a a, phát tài rồi!]
Kiều Sênh còn cho hệ thống tra giá xem mấy đại sư trong giới kia thu bao nhiêu. Xem xong thì càng thêm yên tâm nhận tiền.
[Trời má, chỉ cần có danh tiếng, mấy ông đại sư đó xem phong thủy một lần đã lấy cỡ tám con số. So với họ, tôi có hệ thống đúng là ăn chắc mặc bền. Năm triệu này, đáng lắm luôn!]
Nghe được tiếng lòng của Kiều Sênh, Chu Cảnh Dục bỗng thấy tâm trạng vui như mở hội: “Cô Kiều từng nói sẽ xem tướng miễn phí trọn đời cho anh, anh đúng là hốt được món hời quá lớn.”
Đường Tiếu nghe vậy, trố mắt: “Sao anh lại được miễn phí?!”
“Chắc là… tại anh đẹp trai?”
Đường Tiếu lập tức xìu xuống.
Ờ thì, anh mình đúng là đẹp trai thật.
Nhưng chưa kịp nản lâu, Đường Tiếu lại hùng hồn đứng dậy: “Chị Kiều, tôi nói cho cô biết, anh tôi giàu lắm! Giàu kiểu tư bản chính hiệu! Tiền của tư bản mà không kiếm thì phí lắm. Gọi là lấy của người giàu chia cho người nghèo đó, đừng khách sáo với anh ấy!”
Kiều Sênh gật đầu: “Được.”
[Thật ra tôi không phải khách sáo gì đâu, chỉ là tôi không biết giới nhà giàu xem tướng lại đắt đỏ thế. Tôi tưởng chỉ vài chục ngàn một lần. Mà anh đẹp trai giúp tôi vụ lớn như vậy, tặng anh ấy tin tức miễn phí cũng hợp lý chứ sao. Ai ngờ đâu, tin này lại đáng tiền như vậy! A a a a, tôi đã bỏ lỡ một trăm triệu mất rồi!!!]
Đường Tiếu không biết anh trai mình vừa nghe trộm được gì, chỉ thấy Chu Cảnh Dục cười rạng rỡ, cứ như vừa nhặt được một trăm triệu vậy.
Kiều Sênh ngáp một cái, tạm biệt hai người rồi rời đi.
Ngày đầu tiên xuyên vào truyện, đúng là quá sức mệt mỏi. Cộng thêm tối nay hóng được vụ bê bối của Lăng Ngọc Lâm, điểm tích lũy đã vượt qua 3000, đổi được một tháng kéo dài sinh mệnh.
Nhưng người chỉ còn sống được một tháng thì dĩ nhiên không có sức để cày đêm. Với Kiều Sênh, hôm nay đã là ngày siêu quá tải.
Ký túc xá ở đại học nằm ở ngoại ô, về thì xa, mà giờ cũng đã đóng cổng. Trước đây, cô thường xin một cái giường xếp ở hành lang bệnh viện ngủ tạm. Nhưng giờ có tiền rồi, Kiều Sênh quyết định ở khách sạn cho sướng thân.
Có điều, trong mắt Đường Tiếu bây giờ, Kiều Sênh đã là siêu đại sư. Anh chàng bám theo sau như thái giám thân cận của Từ Hy Thái hậu, nhất định phải đưa cô đến một khách sạn thuộc sở hữu nhà họ Đường, mở hẳn một phòng tổng thống!
Trên đường đến khách sạn, chỉ vài phút thôi mà Kiều Sênh đã ngủ gật. Tới nơi, vẫn là Chu Cảnh Dục phải gọi cô dậy.
Sau khi cảm ơn hai người, Kiều Sênh chẳng buồn ngắm nghía gì căn phòng tổng thống năm sao, chỉ tắm kiểu chống đối rồi ngã lăn ra ngủ.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, cô vơ lấy điện thoại.
Thôi xong, hôm qua mệt quá quên sạc, máy đã tắt nguồn.
Cắm sạc xong, cô gọi điện thoại nội bộ khách sạn đặt bữa sáng, rồi mới đi rửa mặt.
Còn chưa kịp đánh răng xong, chuông cửa đã vang lên, y như thể có người đứng sẵn ngoài cửa chờ cô gọi đồ ăn vậy.
Nhưng người ngoài cửa không phải mang đồ ăn, mà là mang quần áo.
Nhận túi đồ, cô cảm ơn người giao hàng, rồi lẩm bẩm trong lòng.
[Không ngờ Đường Tiếu còn chu đáo vậy.]
[Không phải đâu, là Chu Cảnh Dục bảo người mang đến đó.]
Chu Cảnh Dục?
Ban đầu nghe cái tên ấy, Kiều Sênh có hơi ngạc nhiên. Nhưng nghĩ kỹ lại thì thấy hoàn toàn hợp lý.
Chu Cảnh Dục hẳn là kiểu người rất tỉ mỉ. Hôm qua, trước cả khi cô kịp mở miệng nhờ vả, anh đã đoán được sẽ có người nhắm vào nguồn hiến thận, còn sớm ra tay đề phòng.
Nói sao nhỉ, cảm xúc rất khó tả. Nhưng chí ít, trong ngày đầu tiên xuyên sách, ấn tượng của Kiều Sênh về Chu Cảnh Dục sâu sắc hơn bất kỳ ai khác.
Ban đầu, vô duyên vô cớ được anh giúp đỡ nhiều như vậy, Kiều Sênh còn thấy hơi áy náy. Nhưng nghĩ lại, một tin tức chắc chắn có giá tới 5 triệu, mà cô đã đồng ý miễn phí trọn đời cho Chu Cảnh Dục, tức là tặng trước cả một trăm triệu tiền tư vấn. Như vậy thì nhận chút lòng tốt cũng chẳng có gì quá đáng, đúng không?
Thêm nữa, trời nóng nực, cô thật sự không chịu nổi bộ đồ hôm qua đã mặc cả ngày, nên cũng vui vẻ nhận lấy quần áo người ta đưa. Là mẫu thể thao mới nhất của FJ, phong cách năng động thời thượng, rất hợp với sinh viên nữ như cô.
Vừa rửa mặt xong, lại có tiếng gõ cửa. Lần này đúng là bữa sáng khách sạn gửi tới.
Bữa sáng mang lên giống như gom cả buffet năm sao lên khay: món nào cũng ít một chút, nhưng đủ loại, nhìn mà choáng ngợp. Cái này chắc chắn là phong cách của cậu ấm nhà họ Đường.
Sau khi điện thoại nạp được chút pin, Kiều Sênh bật máy lên. Tiếng ting ting vang lên liên tục, kèm theo bảy tám cuộc gọi nhỡ.
Số lạ thì tạm thời để đó, cô chỉ cần thấy hai cái tên quen thuộc đã lập tức ôm đầu tự trách – cả hai đều là số của bạn cùng phòng.
Vừa xuyên vào sách đã bị cuốn vào bao nhiêu chuyện: giải quyết viện phí cho mẹ La, rồi giữ quyền tác giả <Thần Minh>, xoay như chong chóng, quên bẵng mất thân phận sinh viên của mình.
Là sinh viên năm ba, hôm nay cô đã trễ tiết sáng lúc 8 giờ, mà giáo sư dạy môn này lại nổi tiếng là cực kỳ nghiêm khắc.
May mà cô đã là một culi xã hội trưởng thành, điểm mạnh là giữ cảm xúc ổn định. Nhìn lại chuyện trễ học dưới góc nhìn của một người đã lăn lộn xã hội thì cũng chẳng phải chuyện động trời gì. Mất buổi học, không phải là mất mạng.
Thế là Kiều Sênh dứt khoát chẳng lo nữa, gọi cho giảng viên chủ nhiệm xin nghỉ phép. Rồi chuyển thẳng 500 nghìn tệ cho Từ Nhiên, bảo cô ấy đừng lo về chuyện tiền nong nữa.
Từ Nhiên nhận được khoản tiền khủng thì suýt ngất, lập tức gọi lại: “Kiều Sênh, không lẽ em vừa đi cướp ngân hàng xong đấy hả?”
“Xem ra chị Từ Nhiên tinh thần vẫn ổn lắm, còn đùa được mà.” Kiều Sênh cười: “Yên tâm, số tiền này hoàn toàn hợp pháp, không phạm pháp, không trái đạo đức xã hội.”
Từ Nhiên vẫn chưa yên tâm, nhắc nhở cô: “Kiều Sênh, chị biết em có lòng lo cho bệnh của mẹ chị. Nhưng chị mong em đừng làm gì vượt quá khả năng, cũng đừng hy sinh bản thân. Số tiền này chị không thể nhận hết. Trừ đi phần viện phí, phần còn lại chị sẽ gửi lại em, hoặc viết giấy vay nợ.”
“Chị Từ Nhiên, em biết giữ gìn bản thân mà. Số tiền này đối với em là khoản ngoài dự tính, mà dù chị không nhận, em cũng phải đem đi quyên góp thì mới thấy yên tâm. Vậy thì quyên cho người thân nuôi lớn mình hay cho người xa lạ, cũng như nhau thôi. Nên chị cứ nhận lấy đi.”
“Em trúng số à?” Từ Nhiên vẫn bán tín bán nghi.
“Trúng thật đấy. Nhưng lần này là trúng kiểu giúp một người giàu né rủi ro, họ trả công cho em thôi. Đợi khi nào rảnh, em kể cho chị nghe kỹ hơn.”
Nói xong, Kiều Sênh cúp máy.
Từ Nhiên nhìn màn hình đã ngắt kết nối, trong lòng trào dâng một cảm xúc khó tả.
Cô ấy luôn mang nỗi khúc mắc vì mẹ mình dành quá nhiều tâm huyết cho những đứa trẻ khác mà bỏ quên con gái ruột là cô ấy.
Nhưng nghĩ kỹ lại, chăm sóc trẻ con vốn là công việc của mẹ. Nếu mẹ bận rộn sự nghiệp mà vô tình lơ là mình, cô ấy có thể không vui, nhưng không đến mức khó chịu như vậy. Suy cho cùng, cô ấy chỉ đang ghen với đối tượng công việc của mẹ thôi.
Trước đây cô từng thấy mẹ nuôi dạy những đứa trẻ rồi lại bị chúng xa cách mà tiếc nuối, thấy không đáng. Nhưng bây giờ, nếu trong số đó có một người như Kiều Sênh, có lẽ, tất cả đều xứng đáng.
Dù điện thoại đã cúp máy, Từ Nhiên vẫn nhẹ giọng nói một câu: “Kiều Sênh, cảm ơn em.”
Chưa đầy mười phút sau, Kiều Sênh đã đến dưới tòa nhà Đỉnh Thịnh.
Công Nghệ Thịnh Nguyên là công ty đứng tên Lục Sơ Kỷ, trực thuộc tập đoàn Đỉnh Thịnh. Dù mới thành lập chưa lâu, nhưng tốc độ phát triển lại rất khả quan. Chỉ là, địa điểm làm việc hiện tại vẫn đặt tại tòa nhà Đỉnh Thịnh.
Vì không hẹn trước, Kiều Sênh sau khi vào sảnh liền gọi thẳng cho Chu Cảnh Hiên.
<Trở Thành Thần Của Chính Mình> là một tiểu thuyết giả tưởng mang màu sắc thần thoại với cấu trúc đồ sộ. Tác phẩm kể về hành trình của nhân vật chính, từ đáy xã hội thuộc sáu chủng tộc khác nhau, vượt qua muôn trùng hiểm họa và âm mưu, từng bước mạnh mẽ vươn lên.
Tinh thần cốt lõi chính là: Dù tôi có thấp hèn đến đâu, dù phải trải qua bao đau khổ, cho dù có năm lần từ đỉnh cao rơi xuống đáy vực, tôi vẫn có thể đứng dậy lần thứ sáu, và trở thành thần của chính mình.
Có lẽ vì xuất thân từ trại trẻ mồ côi, từ nhỏ gầy yếu, tranh giành tài nguyên không lại ai. Lớn lên vì có ngoại hình xinh đẹp nhưng địa vị xã hội thấp, nên thường xuyên phải đối mặt với bắt nạt và cám dỗ. Tất cả những bất lực trong hiện thực, nguyên chủ đều dồn hết vào trí tưởng tượng và biến thành sức mạnh phản kháng trong trang viết.
Cảm xúc mãnh liệt dâng trào trong nội tâm nguyên chủ đều được phơi bày trọn vẹn trong cuốn sách này. Vì vậy, hành trình thăng trầm, đấu tranh, hoài nghi rồi kiên định của nhân vật chính đều vô cùng sống động, dễ đồng cảm, thậm chí đọc mà thấy sảng khoái, máu nóng sục sôi.
Cộng thêm việc có sáu tuyến truyện chính, mỗi tuyến đều có trở ngại riêng, nhưng cùng một tinh thần kiên cường không khuất phục và cuối cùng cùng hướng đến đỉnh cao. Nếu muốn chuyển thể thành game lớn, gần như chẳng cần chỉnh sửa gì nhiều.
Trên đường đến Thịnh Nguyên, Kiều Sênh ôn lại toàn bộ nội dung truyện. Cô không thể không thừa nhận: dù đã kế thừa hết ký ức của nguyên chủ Kiều Sênh, nhưng nếu không trải qua những năm tháng như vậy, thì bản thân cô tuyệt đối không thể viết được cuốn sách này. Càng không thể dựng nên một thế giới hoang đường kỳ ảo nhưng hấp dẫn đến thế.
<Thần Minh> là toàn bộ thế giới nội tâm của nguyên chủ.
Chỉ là cô không hiểu. Một người có nội tâm phong phú, ấm áp, biết ơn như vậy, tại sao lại trở thành nữ phụ pháo hôi, chỉ để làm bàn đạp năng lượng cho nam chính bước lên mây? Bị lợi dụng xong thì vứt bỏ thê thảm, không có kết cục tốt đẹp?
Cuốn sách này thực sự hội tụ đầy đủ các yếu tố để trở thành một trò chơi quy mô lớn, lại còn dễ khiến người chơi nhập tâm. Bảo sao Cẩm Thượng và Thịnh Nguyên lại muốn cướp bằng được bản quyền.
Cho dù Kiều Sênh đã vạch trần chuyện tranh đoạt bản quyền Thần Minh lên mạng, lại còn gọi báo cảnh sát gây ra nhiều chú ý, thì Lục Sơ Kỷ vẫn quyết tâm phải có được quyền sở hữu cuốn sách này cho bằng được.
Vì vậy, lần này hắn cũng không làm khó gì Kiều Sênh. Rất nhanh, Chu Cảnh Hiên đã xuống tận nơi đón cô.
Khi một lần nữa đứng trước cửa văn phòng Lục Sơ Kỷ, Kiều Sênh không bước vào ngay. Cô chỉ hỏi thẳng Chu Cảnh Hiên bằng giọng điệu nghiêm túc, công việc là công việc: “Trợ lý Chu, phòng tài vụ hình như không phải đi lối này, đúng không?”