NHỜ HÓNG DRAMA, TÔI KIẾM ĐƯỢC TRĂM TỶ - Chương 5
Từ hệ thống, Kiều Sênh đã biết rõ lần rối ren về nguồn thận này là do chủ nhiệm Lăng giở trò sau lưng.
Mẹ La thuộc nhóm máu O – tuy không hiếm như nhóm RH-, nhưng vẫn khá khó tìm được nguồn hiến tặng phù hợp cho ca ghép. Ban đầu, bà ấy đã được phân phối thận, thế nhưng lại bị người khác tranh suất vì có sự giới thiệu của chủ nhiệm Lăng. Đợi đến khi Lục Sơ Kỷ xen vào, ca ghép mới quay lại đúng trình tự.
Nhưng sau vụ Kiều Sênh xé mặt với phía Cẩm Thượng Studio vì bản quyền, lại còn đắc tội với Đỉnh Thịnh, Lục Sơ Kỷ chỉ vừa lơ đãng nói một câu rằng không cần ưu tiên bên mẹ La nữa.
Chủ nhiệm Lăng liền hiểu ngay hàm ý, ngoan ngoãn nghe lời, hí hửng định điều chỉnh lại nguồn thận một lần nữa. Kết quả vừa mới định giở chiêu, Chu Cảnh Dục nhúng tay vào, ca mổ của mẹ La lại được sắp xếp như cũ.
Một ca mổ thôi mà quanh co ba bốn vòng, cuối cùng mới thấy ánh sáng nơi cuối đường hầm. Nhưng Kiều Sênh chẳng thể yên tâm.
Nhờ hệ thống, cô dễ dàng chặn được chủ nhiệm Lăng ở bãi đỗ xe ngầm khi ông ta chuẩn bị tan ca.
Chủ nhiệm Lăng, nói công bằng, là người bảo dưỡng bản thân rất tốt. Dáng người cao lớn, ngũ quan vẫn rõ nét hài hòa, nơi đuôi mắt có vài nếp nhăn nhàn nhạt, lại càng thêm nét chững chạc của đàn ông trung niên. Nhìn qua còn thấy phảng phất khí chất của chàng trai chính nghĩa mặt vuông mày rậm năm nào, vóc dáng còn vững vàng – đúng kiểu ngày xưa chắc cũng là hot boy mặc áo blouse.
Tiếc là thời gian và cám dỗ của vật chất đã ăn mòn tất cả. Nhìn thấy một cô gái trẻ chắn trước đầu xe mình, phản ứng đầu tiên của chủ nhiệm Lăng là: có người đến nhờ vả.
Thế là ông ta vênh mặt lên mấy phần, cố ra vẻ quan tâm ân cần, nhưng trong mắt Kiều Sênh chỉ thấy một ông chú trung niên dầu bóng, lấp ló dâm khí: “Cô gái, tìm tôi có việc gì sao?”
Ở vị trí này, chủ nhiệm Lăng sớm quen với việc có người chạy đến cầu cạnh. Một cô gái chặn xe giữa bãi đỗ trong mắt ông ta cũng chẳng khác gì món mồi tự dâng tận miệng.
Kiều Sênh nén lại cảm giác buồn nôn, quyết định tiên lễ hậu binh*.
“Chủ nhiệm Lăng, tôi là người nhà của bệnh nhân giường 74 trong ICU, La Mẫn. Bà ấy sắp phải mổ rồi, xin hỏi, tỷ lệ thành công cao không ạ?”
chủ nhiệm Lăng lập tức nhập vai bác sĩ chuyên nghiệp:
“Cô gái à, ca mổ nào cũng tiềm ẩn rủi ro, đặc biệt là những ca lớn. Bà La vốn mang bệnh lâu năm, thể trạng yếu, cộng thêm chấn thương ở chân chưa hồi phục, chức năng thận tổn thương nghiêm trọng. Tình trạng của bà ấy khá phức tạp. Nhưng yên tâm, bác sĩ có kinh nghiệm sẽ giúp tăng khả năng thành công.”
“Thế này nhé, tôi có thể đích thân làm phẫu thuật cho bà ấy. Nhưng cô đã theo tôi đến tận đây, chắc cũng đã nghĩ kỹ rồi nhỉ?”
Hành động tiếp theo của Kiều Sênh vốn chẳng phải việc gì đường hoàng. Địa điểm cô chọn cũng là góc chết của camera.
Hiển nhiên chủ nhiệm Lăng cũng biết điều đó. Lại thêm hôm nay là hơn 10 giờ tối thứ Bảy, bãi xe ngầm bệnh viện vắng tanh chỉ kém ban nửa đêm là thành ‘giờ vàng để phạm tội’. Thế nên chủ nhiệm Lăng càng thêm to gan lớn mật.
Thấy cô gái cúi đầu không nói, chủ nhiệm Lăng mất kiên nhẫn:
“Đã tới tận đây rồi, còn giả bộ thanh thuần cái gì? Chỉ cần cô ngủ với tôi một đêm, tôi sẽ dốc toàn lực cứu bà ấy. Không chỉ tự tay mổ, tôi còn đích thân bố trí người theo sát giai đoạn hậu phẫu. Phải biết, chăm sóc sau ghép tạng mới là mấu chốt sống còn.”
Vừa nói, tay ông ta vừa vươn tới eo của Kiều Sênh.
Kiều Sênh nhíu mày, vội lùi lại một bước. Nhưng cơ thể này của cô chỉ còn chưa đầy một tháng tuổi thọ, phản ứng không thể theo kịp ý chí. Tuy tránh được bàn tay trên eo, lại bị nắm chặt cổ tay.
Cảm giác nhờn nhợt như rắn độc quấn vào người, từ cổ tay lan khắp cơ thể, khiến Kiều Sênh muốn nổi khùng. Cô lập tức vung tay còn lại tát vào mặt chủ nhiệm Lăng.
Tát xong, cô còn cáu hơn – cảm giác bàn tay mình vừa đụng trúng cái thứ dơ bẩn, y như bị xúc phạm.
“Lăng Ngọc Lâm, ông dám động đến tôi lần nữa, ngày mai Giang Trình Quân sẽ biết người ở căn hộ 18-2, toà 3, khu Lãng Kiều Vân Vệ, đường Hoài Nam là ai!”
Người ta nịnh hót nhiều quá, chủ nhiệm Lăng lâu nay đã quen đóng vai kẻ bề trên. Ngoài bà vợ ở nhà, chẳng ai dám lớn tiếng với ông ta.
Dù cú tát của Kiều Sênh không mạnh, nhưng cái danh bị tát thôi cũng đủ làm ông ta nổi trận lôi đình. Tay vừa giơ lên định đánh trả…
Kiều Sênh lập tức tung một cú đá chí mạng – gọi là đoạn tử tuyệt tôn, đồng thời nghiêng người ngửa ra sau né đòn.
Cái tát vung đến bị Kiều Sênh tránh được quá nửa, chỉ có đầu ngón tay của Lăng Ngọc Lâm sượt qua một chút mà cũng đau rát như lửa đốt.
Nhưng cái tát thứ hai của Lăng Ngọc Lâm thì bị khựng lại giữa không trung. Gương mặt ông ta vặn vẹo vì sợ hãi, trông cứ như diễn hề. Mấy lời vừa rồi của Kiều Sênh khiến ông ta khiếp đảm không thôi.
“Đứng lại!” Một giọng nói nghiêm nghị vang lên từ không xa.
Chu Cảnh Dục đẩy cửa xe bước xuống, sải bước đi tới, theo sau còn có anh chàng cảnh sát ban ngày – Đường Tiếu.
[Ô kìa, trai đẹp cùng anh cảnh sát hộ tống lại xuất hiện rồi.]
“Chào buổi tối, anh Chu, anh Đường.” Kiều Sênh chủ động chào hỏi.
“Chuyện của mẹ Lạc, cảm ơn anh Chu nhiều.”
Kiều Sênh đã được hệ thống mách nước rằng việc tìm được thận hiến nhanh như vậy là nhờ Chu Cảnh Dục đã nhắn thư ký theo sát việc này ngay từ khi còn ở Thịnh Nguyên. Món nợ ân tình này, cô dĩ nhiên sẽ ghi nhớ.
“Tối rồi mà cô Kiều còn ở đây à?”
“Vừa thăm mẹ La xong, tôi còn vài câu muốn nói với chủ nhiệmLăng, xong sẽ đi ngay.” Kiều Sênh mỉm cười: “Còn hai anh? Đến thăm bệnh nhân à?”
“Thăm gì mà thăm, anh ấy tới…” Đường Tiếu đang nói nửa chừng thì bị Chu Cảnh Dục thúc cùi chỏ một phát.
“Muốn ăn đòn hả?”
Đường Tiếu lập tức đổi tông giọng, cố tình nũng nịu: “Anh, anh lại đánh em nữa rồi.”
Kiều Sênh bật cười khúc khích.
[Thôi khỏi giấu, không cho nói thì tôi cũng biết: trai đẹp đến gặp bác sĩ tâm lý chứ gì!]
Nụ cười trên mặt Chu Cảnh Dục thoáng cứng lại. Không hiểu sao, anh không muốn để Kiều Sênh biết mình đi khám bác sĩ tâm lý.
Dù nhiều lời nói trong lòng Kiều Sênh đã được chứng thực là đúng, Chu Cảnh Dục vẫn tranh thủ sau giờ làm đến khoa tâm lý, muốn tìm hiểu vì sao mình có thể nghe được tiếng lòng của một người cụ thể.
Thật ra, điều anh lo không phải là việc Kiều Sênh biết anh đi khám, mà là không muốn cô biết nguyên nhân đi khám lại liên quan đến chính cô.
May mà với những người có ấn tượng tốt, Kiều Sênh không bao giờ dùng hệ thống hóng drama để moi móc chuyện riêng tư, nhất là khi Chu Cảnh Dục vừa giúp cô một chuyện lớn. Thế nên cô cũng không đào sâu, mà tự tưởng tượng ra.
[Haiz, nhà họ Chu và nhà họ Lục đều dè chừng anh ấy, sợ anh ấy quay về tranh giành tài sản. Hai bên nội ngoại thì canh anh ấy như canh trộm, mong anh ấy trở thành kẻ ăn chơi vô dụng. Môi trường như thế, ai mà không trầm cảm? Ừm, đi gặp bác sĩ tâm lý cũng là bình thường thôi.]
Chu Cảnh Dục như trút được gánh nặng.
Một hồi chuông điện thoại bất ngờ vang lên, cắt ngang cuộc trò chuyện của ba người.
Một câu nói khi nãy của Kiều Sênh khiến Lăng Ngọc Lâm chột dạ. Ở Lãng Kiều Vân Vệ là vợ bé và con trai của ông ta – những người mà ông ta luôn giấu rất kỹ vì vợ cả tính tình dữ dằn. Làm sao Kiều Sênh biết được?
Cứ tưởng gặp phải con nhóc dễ bắt nạt, không ngờ cô gan lớn tới mức dám uy hiếp ông ta.
Cuộc gọi đến lúc này chính là từ người tình bên ngoài mà Lăng Ngọc Lâm giấu kỹ bấy lâu. Trước mặt Kiều Sênh, ông ta thậm chí còn không dám bắt máy.
[Hả? Dù tôi đã gọi điện báo thành phố kiểm tra, nhưng vẫn chưa kịp xử lý, đường số 58 đường Hoài Nam vẫn xảy ra tai nạn. Mặt đường sụp gây rò rỉ khí gas nhưng bị bỏng lại là bố mẹ và tình nhân cũ của Lăng Ngọc Lâm, thêm cả đứa con trai riêng. Mẹ nó chứ, sao không phải thằng tra nam kia bị cháy?]
Chưa để ông ta kịp nghe máy, Kiều Sênh đã nói trước: “Chủ nhiệm Lăng, ca phẫu thuật của bà La Mẫn, tôi hy vọng sẽ do bác sĩ Trần Lãng thực hiện. Và trong thời gian bà ấy nằm viện, xảy ra bất kỳ chuyện gì, tôi chỉ tìm ông!”
Nếu một phút trước, Lăng Ngọc Lâm còn khinh thường cô gái nhỏ này, nghĩ là dễ nắm trong tay, thì bây giờ, ông ta vừa kinh ngạc vừa sợ hãi. Cú điện thoại kia càng khiến nỗi sợ gia tăng.
Nghiến răng nói một tiếng: “Được!”, Lăng Ngọc Lâm vội vã rời đi. Vừa bắt máy, nghe đối phương nói mấy câu, ông ta đã hét toáng: “Cái gì cơ?!”, rồi lôi thân hình bắt đầu phát tướng chạy như có ma đuổi. Cuống cuồng đến mức còn tự vấp té, trông vô cùng thảm hại.
Đường Tiếu vẫn ngơ ngác, quay sang hỏi Kiều Sênh: “Cô nắm được thóp gì của ông ta vậy? Sao ổng sợ cô thấy rõ?”
“Không phải tôi biết xem tướng sao? Nhìn ra được vài chuyện không tiện để người ta biết ấy mà.”
Đường Tiếu nhớ lại chuyện chiều nay Kiều Sênh bảo mình đổi đường về nhà, nửa tin nửa ngờ: “Cô gái nhỏ như cô, suốt ngày thần thần bí bí, coi chừng bị người ta nói mê tín đấy.”
Mà nói gì thì nói, tan làm hôm nay lại dính một vụ án, bận tới hơn chín giờ, Đường Tiếu cũng chưa về nhà mà đi thẳng tới bệnh viện cùng anh mình. Nói đúng ra thì cậu cũng xem như đã đổi đường, chỉ là chưa tới nhà thôi.
Còn chưa kịp để Kiều Sênh mở miệng, điện thoại WeChat của Đường Tiếu đã ting ting ting vang lên dồn dập, như mưa đá bất ngờ đập vào kính.
Bên kia hình như sợ nhắn tin chưa đủ, liền gọi điện thẳng tới. Tiếng chuông vang lớn trong bãi đỗ xe vắng tanh nghe chói tai hết sức.
Vừa bắt máy, giọng nói cuống quýt đã vang lên từ đầu dây bên kia. Có thể do bãi xe quá yên ắng, hoặc do người kia nói quá to, mà Kiều Sênh cũng nghe rõ mồn một: “Anh Tiếu! Anh không sao chứ? Mau nói đi, cái vụ tai nạn ở số 58 đường Hoài Nam không phải là anh đấy chứ?”
“Cậu nói bậy cái gì thế? Tôi đang ở bệnh viện Hiệp Hòa đây.”
Nghe thấy tên bệnh viện, đầu dây bên kia hoảng đến mức như muốn khóc: “Anh Tiêu, anh bị thương chỗ nào vậy? Nặng không?”
“Ông đây khỏe như trâu, đừng có ở đó rên rỉ. Ở bệnh viện có chút việc, xong là về ngay. Rốt cuộc có chuyện gì, làm gì mà la làng la xóm vậy hả?”
Nghe Đường Tiếu không sao, đầu dây bên kia mới chịu yên, giọng nhỏ lại, lẩm bẩm cái gì đó không rõ. Nhưng cũng chẳng cần đoán nhiều, biết được có tai nạn ở đường Hoài Nam, lại đúng tuyến Đường Tiếu hay về, mà tính giờ từ lúc cậu rời sở cảnh sát trùng khớp với thời gian xảy ra tai nạn. Anh em vừa nghe tin liền tưởng tượng cảnh cậu bị tông tan xương nát thịt, hốt hoảng gọi điện xác minh.
Biết là cậu chẳng hề bén mảng tới đường Hoài Nam, bên kia mới chịu thở phào.
Cúp máy xong, Đường Tiếu mở WeChat ra xem, toàn là tin nhắn hỏi thăm từ người quen biết chuyện tai nạn.
Cậu vốn đẹp trai, gia cảnh tốt, tính tình lại rộng rãi, chẳng bao giờ làm cao. Thi thoảng còn mời đồng nghiệp ăn khuya, tiền lương chẳng đủ cho cậu tiêu vặt. Quan hệ xã hội tốt, người quan tâm dĩ nhiên không ít.
Nhưng giờ phút này, Đường Tiếu không còn tâm trí mà trả lời từng người, chỉ đăng một dòng trạng thái thông báo an toàn, rồi quay lại, nhìn Kiều Sênh như thấy thần tiên giáng thế: “Cô Kiều, không đúng, phải gọi là Kiều đại sư! Cô đúng là biết xem tướng thật à?”
Kiều Sênh nghiêm mặt lại: “Một chàng trai như anh, suốt ngày thần thần bí bí, coi chừng bị người ta nói mê tín đấy.”
Câu nói vừa nãy của Đường Tiếu dùng để dạy cô giờ bị trả lại nguyên si, vậy mà cậu chẳng thấy mất mặt chút nào, còn tươi cười cúi người một cách cung kính: “Là tôi có mắt như mù, không nhận ra cao nhân. Kiều đại sư đại nhân đại lượng, đừng chấp kẻ tiểu tốt như tôi. Từ nay về sau, cô chính là chị gái duy nhất của tôi!”
Kiều Sênh né sang một bước, trêu: “Anh cúi chào kiểu này nghiêm trang quá, tôi cứ tưởng đang làm lễ tiễn biệt linh cữu cơ đấy.”
“Với lại, tôi đâu có cứu mạng anh. Cho dù anh không tránh được tai nạn thì cùng lắm là gãy chân, hủy dung thôi mà.”
Đường Tiếu đưa tay xoa xoa khuôn mặt đẹp trai của mình: “Gãy chân hủy dung à? Gương mặt đẹp trai phong độ thế này mà nát thì sống còn hơn chết. Tôi mặc kệ, từ nay cô Kiều chính là chị gái duy nhất của tôi.”
Chu Cảnh Dục vỗ một phát vào sau gáy Đường Tiếu: “Người ta là cô gái nhỏ, em gọi chị nghe có được không? Định giả vờ trẻ à?”
[Thật ra trước khi xuyên không tôi đã 25 rồi, Đường Tiếu năm nay 24, gọi chị cũng không sai.]
Đường Tiếu vẫn tiếp tục cãi lý với anh mình: “Chị Kiều của em là nhờ năng lực mà thành chị, đâu có giống mấy ông anh dựa vào tuổi tác?”
Chu Cảnh Dục: Vậy hóa ra mấy chục năm làm anh của anh là nhờ già hơn em à?
*Trước học cách không tức giận, sau học cách chọc tức người – đó mới là đỉnh cao của ‘trả thù’.