NHỜ HÓNG DRAMA, TÔI KIẾM ĐƯỢC TRĂM TỶ - Chương 4
Rời khỏi tòa nhà Đỉnh Thịnh, Kiều Sênh mở bảng điều khiển hệ thống xem thử – hiện có hơn 2.500 điểm tích lũy, gần đủ đổi lấy một tháng tuổi thọ rồi.
Thế là, kiếm tiền giờ còn cấp thiết hơn cả giữ mạng.
Kiều Sênh kiểm tra số dư tài khoản ngân hàng. Xuất thân từ trại trẻ mồ côi, cô chẳng có gì để gọi là tài sản. Chỉ có một chiếc thẻ ngân hàng, cộng thêm khoản bồi thường vừa nhận từ Cẩm Thượng Studio.
Tổng cộng 4.974 tệ.
Đến nước này rồi, chết thì chết.
Cô cảm thấy mấy con số kia đúng là đang chế nhạo mình thay cho cốt truyện vậy.
Chưa hết, Kiều Sênh còn kiểm tra lại toàn bộ các nền tảng cho vay chính quy và phát hiện nguyên chủ đang gánh khoản vay online lên đến 14.000 tệ, tất cả đều vay trong vòng hai tháng gần đây.
“Hệ thống à, mày chơi trói người cũng khéo thật. Vừa xuyên vào đã thành cô gái nợ nần rồi.”
May mắn là nguyên chủ không có thói quen tiêu xài trước, dùng ít app vay, hạn mức không cao. Nếu không, Kiều Sênh bây giờ chắc đã thành chị đại vỡ nợ mất rồi.
“Vậy sao ký chủ không nhận lời giúp đỡ của Chu Cảnh Dục? Cô mất việc thực tập rồi, lấy đâu ra 300.000 trong nửa tháng?”
“A Thống này, tao có mày mà còn không kiếm nổi 300.000 thì chứng tỏ mày vô dụng đấy. Tự kiểm điểm đi.”
“Tôi chỉ phụ trách độ chuẩn xác của drama thôi, mấy chuyện khác tôi không quản!”
“Được thôi, mày không quản thì tao tự lo. Nào, Thống tử, giúp tôi tra mấy bộ số trúng gần đây của xổ số thể thao, xổ số phúc lợi, hoặc mấy loại xổ số nào có mã số cụ thể được mở thưởng đi.”
“Bíp— Bíp— Bíp—”
“Ủa sao lại chửi thô thế? Hay mày lag rồi?”
“Ký chủ, tôi là hệ thống hóng drama chứ không phải hệ thống toàn năng. Câu hỏi này vượt quá quyền hạn. Nếu cưỡng ép truy xuất, tôi sẽ bị xóa sổ. Trước kia từng có một hệ thống hóng drama tra mã cổ phiếu tăng phi mã và bị xóa mất tiêu rồi đấy. Hệ thống hóng drama mà giúp ký chủ kiếm tiền kiểu này bị coi là gian lận.”
“Mày đang xạo đúng không? Sao tao nghe nói có hệ thống hóng drama vẫn giúp ký chủ kiếm tiền bằng cách chọn mấy minh tinh sắp hot hay dự án sắp nổi tiếng để đầu tư?”
“Tôi chỉ phụ trách drama thôi. Ký chủ tự quyết định đầu tư hay không là chuyện khác. Đó là nằm trong phạm vi quy tắc cho phép.”
Nghe hệ thống giải thích, Kiều Sênh cuối cùng cũng an tâm hơn, quay người bước nhanh về hướng phố đi bộ.
Tòa nhà Đỉnh Thịnh ở trung tâm thành phố, đi bộ một lát là tới phố đi bộ. Mấy khu phố xung quanh đều đông đúc, người qua lại như mắc cửi.
Lý thuyết mà nói, càng đông người thì xác suất tìm được người có vận may trúng số càng cao.
“Thống tử, bây giờ quét cho tao một vòng xem ai trên con phố này hôm nay sẽ trúng số nhé. Nhớ là không chơi mấy loại cào liền biết kết quả đâu nha. Chỉ chấp nhận xổ số có mã số và mở thưởng đúng kỳ thôi.”
Hệ thống lần này không phản đối, rất nhanh đã khóa được mục tiêu:
“Ký chủ, góc một giờ trước mặt cô, có một người đàn ông mặc áo đen, đeo dây chuyền vàng bản to, 41 tuổi, sắp trúng số.”
Kiều Sênh nhìn theo hướng chỉ mục tiêu: một anh đại xăm trổ, cao ít nhất mét chín, nặng tầm hai tạ, nhìn như vai phản diện bước ra từ phim xã hội đen.
Trước kia gặp người như thế, cô chắc chắn sẽ lảng đi hướng khác. Không phải kỳ thị gì, nhưng đúng kiểu không dám lại gần.
Còn hôm nay?
Anh đại xăm trổ gì chứ, đó là ông thần tài tỏa sáng chói lọi!
Rất nhanh, anh đại bước vào một cửa hàng xổ số, chọn vé máy tự chọn.
“Thống tử! Mau tra cho tao bộ số anh đại vừa mua là gì!”
“…Chuyện này… thật sự không tính là gian lận à?”
“Làm sao gọi là gian lận được? Tao đang hóng drama anh đại trúng số đấy chứ! Mày còn thưởng cho tao một điểm ăn dưa rồi mà, chứng tỏ đây là hành vi được quy tắc cho phép nha. Mày không phải hệ thống mới ra lò, chưa thành thạo chứ?”
Quả thật, 007 là hệ thống lần đầu tiên được cử đi thi hành nhiệm vụ, tâm lý có hơi lo lắng. Giọng máy báo số vang lên mà cũng có chút run rẩy.
Cho đến khi đọc hết số xong, không thấy hệ thống cảnh báo bị xóa, ngược lại còn hiện +1 điểm ăn dưa, cả người và hệ thống đồng thời thở phào.
Kiều Sênh: Được rồi, phát tài tới rồi, từ nay khỏi phải lo chuyện tiền nong!
Hệ thống: May quá, không bị xóa.
Kiều Sênh mua xong vé số, chọn một dãy số, đánh 99 lần, tổng cộng 5 vé giống nhau, hết sạch 990 tệ.
Ban đầu cô định mua luôn 2000 lượt cho bõ, ai ngờ bị nhắc: mỗi tờ chỉ được cược tối đa 99 lần.
Cẩn thận cất kỹ vé số, cô lại đi về phía quầy xổ số thể thao.
“Thống Tử, giúp tao quét thêm một người nữa sắp trúng vé thể thao nhé?”
Lại một lần nữa, cô áp dụng y hệt chiến thuật cũ, mua thêm 5 vé 99 lần, tương đương một khoản đầu tư đáng giá.
Thực ra Kiều Sênh còn định tiếp tục, nhưng hệ thống chưa kịp khóa thêm người thì điện thoại cô đã rung lên.
Giọng phụ nữ nghẹn ngào vang lên trong điện thoại – là chị Từ gọi đến.
“Sênh Sênh, bệnh viện vừa báo là ca ghép thận của mẹ chị bị hủy rồi. Họ nói mình chen hàng, bị bệnh nhân khác kiện, nên phải sắp lại theo thứ tự ban đầu. Giờ phải làm sao đây?”
Từ Nhiên là con gái của mẹ La – người từng coi cô như con ruột mà chăm sóc. Trước kia, vì mẹ quá tận tụy với trại trẻ mồ côi, Từ Nhiên thường trách mẹ không quan tâm tới mình, tình cảm giữa hai mẹ con lúc nào cũng lạnh nhạt.
Nhưng lần này, khi Từ Nhiên đứng ra chăm sóc mẹ La trong bệnh viện, họ đã dần hóa giải hiểu lầm năm xưa, gần gũi trở lại.
Dù Kiều Sênh chỉ là kẻ xuyên hồn, mượn xác sống tạm, cô cũng không nỡ để hai mẹ con vừa hòa thuận đã phải chia lìa âm dương.
“Chị Từ Nhiên, chị đừng hoảng. Tiền với thận, để em lo. Chị nhất định phải bình tĩnh, đừng để mẹ lo lắng, tâm trạng quan trọng lắm trước khi mổ đó.”
Từ Nhiên đáp lại bằng một tiếng ừm ngập ngừng, nhỏ giọng hỏi: “Thật sự có cách sao?”
“Có mà. Chị đừng khóc.”
Trước khi gặp tai nạn máy bay, cuộc đời Kiều Sênh rất hạnh phúc, nên kỹ năng dỗ dành người khác gần như bằng 0.
“Chị chờ tin em. Mẹ chị chắc chắn sẽ không sao đâu, tin em.”
Nói xong, như thể chạy trốn, cô liền tắt máy. Mấy tình huống kiểu này đúng là không phải sở trường của cô.
Nhìn số dư còn hơn hai ngàn tệ, Kiều Sênh có chút tiếc rẻ – giá như vừa rồi cô mua thêm vài tờ vé số nữa, thì chuyện tiền bạc đã không thành vấn đề.
Nhưng thôi, mười tờ vé số kia chắc đủ rồi, cô vội vàng gọi xe qua app.
“Thống tử, giúp tao tra xem ai đứng sau chuyện đổi thứ tự ghép thận. Trên người hắn có drama gì không?”
Dù đã lấy được liên lạc của Chu Cảnh Dục, Kiều Sênh vẫn không dám đặt cược toàn bộ hy vọng vào anh.
Lúc này, thời gian bỗng như trôi chậm lại. Mỗi chiếc xe lướt qua trước mắt, cô đều căng mắt nhìn biển số, nhưng vẫn chưa phải chiếc cô gọi.
Chưa đợi được xe, cô lại nhận được cuộc gọi của Chu Cảnh Hiên.
Trợ lý của Lục Sơ Kỷ.
Và không hề liên quan gì tới Chu Cảnh Dục, dù hai người trùng đến hai chữ tên. Nếu ở thế giới thực, họ Chu là họ lớn, trùng tên là chuyện thường. Nhưng đây là trong truyện, mà lại để một trợ lý trùng tên tới mức gần giống hệt với một nhân vật không hề xuất hiện trong nguyên tác, vậy thì đáng ngờ thật rồi.
Kiều Sênh không thể không nghĩ: liệu Lục Sơ Kỷ có thấy thích thú khi ra lệnh cho một bản sao tên gọi của chính anh trai mình?
Cô bắt máy, cố gắng giữ bình tĩnh: “Alo, trợ lý Chu.”
Giọng nói điềm đạm, chuyên nghiệp đặc sệt dân giới thương trường vang lên từ đầu dây bên kia:
“Cô Kiều, qua đánh giá của phòng chiến lược, <Trở Thành Thần Của Chính Mình> có tiềm năng phát triển nhất định. Nếu cô có hứng thú, Thịnh Nguyên chúng tôi trên nguyên tắc đồng ý hợp tác.”
Giọng điệu và thái độ của Chu Cảnh Hiên được điều chỉnh rất khéo: không kiêu ngạo, cũng không quá thấp giọng, còn khéo léo giấu đi dã tâm thèm muốn bản quyền <Thần Minh> của Thịnh Nguyên.
Nhưng vừa nghe tin thận bị đổi thứ tự ghép, chưa đến nửa tiếng sau đã có người gọi điện hào phóng dang tay hỗ trợ, có phải trùng hợp quá rồi không?
“Tạm thời không cần đâu, cảm ơn trợ lý Chu.”
Kiều Sênh dứt khoát cúp máy, lập tức gọi cho Chu Cảnh Dục.
Ngoài dự đoán, anh nghe máy rất nhanh: “Alo, cô Kiều.”
Chuyện gấp nên Kiều Sênh không vòng vo: “Anh Chu, xin lỗi vì vừa rời khỏi Đỉnh Thịnh chưa lâu đã vội nhờ anh giúp. Chuyện là thận của mẹ La xảy ra vấn đề, anh có thể…”
“Được rồi, tôi biết rồi. Đừng lo.”
Chu Cảnh Dục lúc nào cũng mang dáng vẻ cà lơ phất phơ, hôm nay hiếm khi nghiêm túc.
Kiều Sênh vội cảm ơn, rồi không nghỉ chân, chạy thẳng đến bệnh viện.
Mẹ La đang nằm ICU, không cần người nhà túc trực thường xuyên nên Từ Nhiên chỉ ngồi ngoài hành lang. Mắt cô ấy đỏ hoe, hiển nhiên là vừa khóc.
Lúc này, cô ấy đang cúi đầu nhìn điện thoại như thể đang gọi đi. Nhưng lạ thay, nét mặt lại không hoàn toàn tuyệt vọng.
“Chị Nhiên.” Kiều Sênh gọi. Đúng lúc đó, điện thoại cô vang lên – người gọi là Từ Nhiên.
Từ Nhiên ngẩng đầu lên, thấy Kiều Sênh thì lập tức cúp máy, lao tới ôm cô chặt: “Sênh Sênh, cảm ơn em… Mẹ có hy vọng rồi!”
Kiều Sênh ngơ ngác. Cô mới vừa gọi cho Chu Cảnh Dục được một lúc, hiệu suất này, có hơi quá nhanh không?
Chưa kịp hỏi gì, Từ Nhiên đã ôm cô khóc rấm rức. Khóc một hồi, cô ấy nắm lấy vai Kiều Sênh, nhìn cô chăm chú, giọng đầy lo lắng: “Bác sĩ vừa ra báo tin là vấn đề thận đã được giải quyết, ca mổ được sắp vào ngày kia. Sênh Sênh, em… em không làm gì… không tốt chứ?”
Kiều Sênh hiểu cô ấy lo gì. Cô là người thuộc tầng đáy xã hội, gia đình Từ Nhiên cũng chỉ là dân lao động bình thường. Trong mắt nhiều người, phụ nữ xinh đẹp thuộc tầng lớp này muốn giải quyết chuyện khó, thì con đường đánh đổi luôn là lối tắt nhanh nhất.
Biết điều đó, Kiều Sênh vỗ vai Từ Nhiên, cố tình pha chút nhẹ nhàng: “Chị nghĩ gì vậy? Em gặp được một quý nhân, người ta giúp em thôi. Mẹ sắp phẫu thuật rồi, chị về nghỉ đi. Đợi mẹ chuyển sang phòng thường, còn bao việc phải chiến nữa đấy.”
Chăm bệnh chẳng khác gì đánh trận dài hơi. Từ Nhiên miễn cưỡng nặn ra nụ cười: “Cảm ơn em, Sênh Sênh. Nếu không có em ở bên, chắc chị không trụ nổi đến giờ rồi.”
Từ nhỏ, Từ Nhiên đã thấy mẹ dành quá nhiều tâm huyết cho trại trẻ mồ côi, vì thế luôn có khoảng cách với lũ trẻ trong viện. Kiều Sênh sau khi học cấp ba đã rời viện, xin vay học phí, tự đi làm trang trải sinh hoạt.
Mẹ La sức khỏe yếu dần, Kiều Sênh thường xuyên tới thăm. Nhờ vậy cô với Từ Nhiên gặp nhau khá nhiều. Lúc đầu, Từ Nhiên rất phòng bị. Cô ấy nghĩ Kiều Sênh cũng giống mấy đứa trẻ khác mà mẹ từng nuôi, tới thăm vài lần gọi là có tình có nghĩa rồi thôi, sau đó chẳng ai ngó ngàng gì nữa. Mẹ cô ấy dành trọn trái tim, mà đổi lại toàn là những kẻ vô ơn.
Nào ngờ, Kiều Sênh còn chưa tốt nghiệp đã kiên trì tới thăm hàng tuần. Dần dần, Từ Nhiên mới thấy: trong số đám trẻ mẹ cô ấy từng nuôi, cuối cùng cũng có một đứa tử tế.
Sau vụ tai nạn, Kiều Sênh còn tự bỏ ra 15.000 tệ đưa mẹ đến bệnh viện. Từ Nhiên rất xúc động, lần đầu tiên chân thành xin lỗi Kiều Sênh vì những thành kiến trước đó. Hai người từ đó mới thực sự thân nhau.
Ở thế giới cũ, Kiều Sênh là con một, sống sung sướng đầy đủ. Cô hiểu tâm lý của Từ Nhiên.
Nếu mẹ mình cũng dành hết tình yêu thương cho người ngoài, bản thân mình chắc cũng thấy không cân bằng. Huống hồ, trong số trẻ ở trại mồ côi, những đứa xinh xắn, thông minh, lành lặn thường được nhận nuôi từ sớm. Còn lại phần lớn, sau khi trưởng thành, cũng chỉ có thể sống như bao người tầm thường khác.
Họ có cuộc sống riêng, cũng có khó khăn riêng. Có người cả đời không liên hệ lại với trại cũ, có người thi thoảng về thăm nom, tặng quà lễ tết, thế đã là tốt lắm rồi.
Trong mắt Từ Nhiên, những đứa trẻ được mẹ mình yêu thương đến vậy mà chỉ đáp lại đến thế, thì đúng là không đủ. Thế nên cô ấy càng thêm bất mãn.
May mà nguyên chủ Kiều Sênh là người biết ơn. Còn Từ Nhiên, là người con gái tốt, dù từng lạnh nhạt, nhưng lương tâm vẫn không lệch khỏi đường thẳng.
Hai người đều là người ấm áp, gỡ bỏ khúc mắc rồi trở thành bạn bè là chuyện hiển nhiên.
Chỉ là Kiều Sênh có phần hơi buồn. Nguyên chủ rõ ràng là người rất tốt, vậy mà lại chết sớm. Dù có sống sót cũng chỉ là vật hy sinh cho sự nghiệp của nam chính.
Tại sao gánh nặng cuộc đời luôn đè lên vai những người tốt?
“Chị Từ Nhiên, đây đều là những việc em nên làm. Chị về nghỉ chút đi, chỗ này cứ để em lo.”
Tiễn Từ Nhiên về nghỉ, Kiều Sênh nhanh chóng nhắn tin cảm ơn Chu Cảnh Dục, sau đó hùng hổ xông đi tìm chủ nhiệm Lăng.