NHỜ HÓNG DRAMA, TÔI KIẾM ĐƯỢC TRĂM TỶ - Chương 3
Đường Tiếu vừa ghi chép xong, giọng vẫn mang theo sự châm chọc không thèm che giấu: “Lục Sơ Kỷ, anh giỏi ghê nhỉ. Cả cái trò bẩn thế này mà cũng nghĩ ra được.”
[Ủa ủa, cảnh sát đẹp trai này là ai mà dám nói móc nam chính vậy? Xin info phát nào!]
[À ha! Đường Tiếu, cũng sinh ra trong nhà giàu, hồi nhỏ suốt ngày dính như sam với Chu Cảnh Dục, là fan cứng số một. Bảo sao thái độ với Lục Sơ Kỷ như ăn phải ớt.]
[Thật ra Đường Tiếu không chỉ coi thường riêng Lục Sơ Kỷ. Trong mắt cậu, tất cả mấy thằng định cướp đồ của anh Cảnh Dục đều là rác. Không phân biệt tuổi tác, tông môn, địa vị.]
Sau khi trình bày rõ ngọn ngành, Kiều Sênh không quên lật bài khéo léo, giọng cực kỳ ngây thơ: “Cầm tổng, anh nói tôi xâm phạm bí mật thương mại, sao không báo công an luôn? Là vì không muốn à?”
Lúc này, ánh mắt hồ ly của Chu Cảnh Dục lại quét về phía Cầm Cẩm Tu, sau đó tiện thể nhìn sang Kiều Sênh một lần nữa.
Ôi trời, bị người ta bao vây như hươu đồng giữa đàn sói, vậy mà cái cô gái này vẫn điềm nhiên như không, ánh mắt chẳng hề run rẩy chút nào.
Giống như một khúc gỗ trôi lềnh bềnh giữa bão biển, dù sóng có cao đến đâu cũng không dìm được. Cô gái này thú vị đấy.
Cầm Cẩm Tu nắm chặt nắm đấm, gân xanh nổi lên.
Hắn ta đương nhiên không dám báo công an, bởi vì hắn ta biết khó mà định tội được Kiều Sênh. Nếu căng quá, thì đừng nói gì đến bản quyền <Thần Minh>, ngay cả danh tiếng studio cũng có thể rớt xuống hố.
Để tạo sức ép, hôm nay studio gần như tổng động viên. Nhưng để đảm bảo an toàn, hắn ta không nói thật mục đích cho tất cả mọi người. Điều này đồng nghĩa với việc, sẽ có người không chịu làm chứng giả, mà thậm chí còn có thể làm chứng ngược rằng Kiều Sênh bị đòi 8 triệu.
Nhưng nếu Kiều Sênh vừa mở miệng đòi báo công an, hắn ta mà lùi thì chẳng khác nào tự nhận tội. Cầm Cẩm Tu nhất thời lâm vào thế bí.
“Tôi muốn báo công an.” Hắn ta đánh cược, nhảy nước sâu một lần.
“Khoan đã.”
Trợ lý của Lục Sơ Kỷ lập tức chen vào, đưa máy tính bảng cho ông chủ nhà mình.
Lục Sơ Kỷ xem xong, gật đầu với trợ lý Chu.
Ngay sau đó, cố vấn pháp lý của Thịnh Nguyên bước lên, nói với cảnh sát: “Chào các đồng chí, hiện tại ba bên đang có mâu thuẫn kinh tế nhỏ. Chúng tôi muốn nhân dịp có các anh làm chứng, cùng nhau thương lượng một chút cho ổn thỏa.”
Thấy Thịnh Nguyên xuống nước, Cầm Cẩm Tu cũng hạ giọng ngay: “Tôi đồng ý.”
[Ui tiếc ghê! Sao hắn ta lại mềm lòng sớm vậy? Nếu hắn ta cứ tiếp tục buộc tội tôi tiết lộ bí mật thương mại, tôi lập tức lật kèo tố cáo hắn ta tống tiền, uy hiếp có tổ chức luôn!]
[Hắn ta vừa muốn lừa tôi đưa bản quyền <Thần Minh> miễn phí, vừa ký hợp đồng với Thịnh Nguyên nhưng không ghi ngày tháng. Để lỡ kèo không thành thì còn có đường lui, khỏi để Vô Hạn Hợp Thành rơi vào tay đối thủ. Quá cáo già.]
[Chỉ tiếc là giờ vẫn chưa moi được tiền từ tôi. Nhưng động cơ và bằng chứng tống tiền thì quá rõ ràng rồi. Theo luật, tống tiền là tội hình sự, kéo to chuyện ra là hắn có thể đi ngồi bóc lịch vài bữa thật luôn ấy chứ.]
[Nhưng mà nghĩ cũng thấy đau đầu. Tên này là một trong những người phát triển game tài năng nhất trong truyện, mà bị tôi tiễn vào trại sớm thì tuyến tình tiết sau có khi toang sạch. Dám cá editor mà thấy đoạn này sẽ méo mặt hỏi: “Thế giờ ai làm phản diện chính đây?”]
Chu Cảnh Dục đang mở hệ thống văn phòng, truy xuất hợp đồng giữa Thịnh Nguyên và Cẩm Thượng.
Quả nhiên, mọi bước phê duyệt đều đã được điền đầy đủ, chỉ chờ nhập ngày ký và quét mã để lưu trữ vào hệ thống – đúng như Kiều Sênh dự đoán.
Hợp đồng giấy đã ký xong, chỉ chờ bản quyền <Thần Minh> xong xuôi thì điền nốt ngày. Cả quy trình chẳng có lỗ hổng gì.
Một vở hài kịch tranh đoạt trắng trợn cuối cùng cũng đi đến hồi kết sau khi tác giả Kiều Sênh đăng thông báo đồng bộ trên cả tài khoản tác giả lẫn Weibo. Cả ba bên đều đồng ý hòa giải.
Kết quả hòa giải tạm coi là hài lòng: Thịnh Nguyên và Cẩm Thượng Studio tiếp tục thực hiện phát hành game theo tỷ lệ chia lợi nhuận đã bàn trước. Số tiền viện phí 300 nghìn tệ của La Mẫn sẽ được Kiều Sênh hoàn trả trong vòng nửa tháng. Cẩm Thượng Studio và Kiều Sênh chấm dứt hợp đồng lao động, và trong hôm nay sẽ trả đầy đủ tiền công theo đúng luật lao động.
Đồng thời, Cầm Cẩm Tu và Ngô Ba viết thư xin lỗi bằng tay. Ngô Ba thừa nhận đã chuyển tiền nhầm, gây tổn hại danh tiếng cho Kiều Sênh và bồi thường danh dự 1 tệ.
Cả Cẩm Thượng Studio lẫn Thịnh Nguyên đều muốn mua bản quyền <Thần Minh> theo giá thị trường, nhưng Kiều Sênh từ chối thẳng thừng.
[Thì ra Cầm Cẩm Tu đã nhắm tới <Làm Thần Của Chính Mình> từ lâu, chỉ tiếc tiền trong tài khoản lại chẳng đủ. Ban đầu hắn ta định đợi Vô Hạn Hợp Thành ra mắt xong, dùng lợi nhuận game để mua bản quyền.]
[Ai ngờ hai tháng trước, La Mẫn gặp tai nạn giao thông, lại bị chẩn đoán suy thận. Kiều Sênh rơi vào đường cùng. Đội mới lập lại không có tiền, Cầm Cẩm Tu thế là bắt đầu có tâm tư bất chính.]
[Chuyện mẹ La bị tai nạn thật sự là ngoài ý muốn. Đây là vận khí nam chính tiểu thuyết sao? Người khác còn chưa làm gì, hắn ta đã nhặt được trang bị.]
[Chỉ có pháo hôi là quá thảm, đúng là thế giới này không thiếu người đá kẻ đã ngã. Gặp đúng thời điểm xui xẻo một lần là đủ khiến cả cuộc đời trượt dốc. Trong nguyên tác, La Mẫn và Kiều Sênh đều chết cả.]
Hòa giải xong, Đường Tiếu quét mắt qua một vòng mấy gương mặt đầy vẻ tinh anh xã hội, cuối cùng vẫn không nhịn được mở miệng: “Cô Kiều, nếu cô vẫn muốn giải quyết theo con đường pháp lý, tôi có thể hỗ trợ riêng.”
Tuy chưa làm việc lâu, nhưng xuất thân hào môn, từ nhỏ tai nghe mắt thấy đủ loại chuyện, Đường Tiếu sớm đoán ra hiểu lầm này chỉ là một vụ cướp trắng không thành. Cậu vốn chẳng ưa gì loại người như Lục Sơ Kỷ, nhưng cũng biết Kiều Sênh thân phận yếu thế, khó mà đụng lại nhà họ Lục.
May mà Đường Tiếu không sợ phiền, lại còn thấy vui khi chọc tức Lục Sơ Kỷ.
Kiều Sênh nhướng mày, [Cảnh sát đẹp trai không những bảnh mà còn có chính nghĩa ghê. Để xem dạo này anh có chuyện gì xui xẻo không. À ha, có thật này!]
Chu Cảnh Dục lười biếng liếc Đường Tiếu một cái: Đẹp trai á? Cũng bình thường thôi mà?
“Cảm ơn cảnh sát Đường.” Kiều Sênh nói: “À phải, tôi biết xem tướng. Hôm nay anh về nên đi đường khác một chút, tránh được tai họa huyết quang đó.”
[Tối nay cảnh sát đẹp trai sẽ gặp vụ sụt lún đường. Xe anh ấy sẽ cán vào đường ống dẫn khí, gây nổ. Kết quả: gãy chân, phỏng nặng, còn suýt mất luôn cái mặt đẹp trai. Gì chứ, đẹp trai như vậy mà bị hủy dung là chị đây không đồng ý! Nhưng cái chỗ lún đó đúng là nguy hiểm, tí gọi điện cho đô thị nhắc nhở một câu, hy vọng không ai khác bị thương.]
Cảnh sát Tiểu Đường thấy lời nhắc nhở của Kiều Sênh hơi mơ hồ, nhưng vẫn lịch sự cảm ơn.
Thấy cảnh sát chuẩn bị rời đi, Kiều Sênh thu dọn giấy tờ hòa giải, định đi theo. Ai ngờ bị Cầm Cẩm Tu gọi lại: “Kiều Sênh, thật sự không định bán bản quyền <Thần Minh> sao?”
Kiều Sênh thấy nực cười, bèn thật lòng bật cười.
“Cầm Cẩm Tu, nếu tôi là con nhà bình thường, có bố có mẹ, có người thân, anh có bày bẫy để lấy bản quyền của tôi không? Không đâu, anh sẽ đàng hoàng đến mua, cùng lắm là lấy lý do từng là đồng nghiệp, lấy đạo đức trói buộc tôi bán rẻ, giữ bản quyền lại cho Cẩm Thượng Studio. Nếu bố mẹ tôi là tầng lớp trung lưu trở lên, anh cũng không dám ép giá. Nếu họ có chút địa vị xã hội, anh thậm chí sẽ cho tôi cổ phần dự án.”
“Chỉ tiếc tôi lại là một đứa trẻ mồ côi, không cha không mẹ, mà người đối xử tốt nhất với tôi lại vừa gặp nạn cần tiền gấp. Nên anh chẳng hề áy náy khi ra tay cướp đoạt. Vì anh biết sẽ không có ai đứng ra bảo vệ tôi cả. Cầm tổng, anh thật khiến người ta thấy ghê tởm. Và tôi thà để <Thần Minh> mục nát trong tay mình, cũng nhất quyết không để anh làm bẩn nó!”
Người của Cẩm Thượng Studio có mặt gần như đông đủ, nghe xong lời này, ai nấy sắc mặt đều phức tạp.
Dù chưa đến mức khiến tất cả quay lưng với Cầm Cẩm Tu ngay lập tức, nhưng đối với kiểu người như hắn ta, ai cũng sẽ bắt đầu cảnh giác. Đội ngũ của Cầm Cẩm Tu sẽ không còn dễ dẫn dắt như trong nguyên tác nữa.
Gương mặt Cầm Cẩm Tu bị Kiều Sênh lột sạch mặt nạ trước đám đông, sắc mặt lúc xanh lúc trắng như pha màu nước. Để giữ ổn định đội ngũ, hắn ta gắt lên: “Cô đang nói linh tinh cái gì đấy?”
Kiều Sênh vốn đang muốn dựng hình tượng cô gái biết xem tướng, liền thuận nước đẩy thuyền, lấy Cầm Cẩm Tu ra làm ví dụ sống: “Cầm tổng, tôi đã đồng ý hòa giải, cũng mong chúng ta chia tay trong yên ổn. Hợp đồng anh ký với Thịnh Nguyên, để ngay trong tủ ký túc xá của anh, anh tưởng tôi không biết sao?”
Một tia hoảng loạn lướt qua mặt Cầm Cẩm Tu, nhưng hắn ta nhanh chóng trấn tĩnh lại: “Hoàn toàn bịa đặt! Hợp đồng gì chứ? Tất cả hợp đồng liên quan đến dự án tôi đều để trong studio, sao lại để trong ký túc xá được?”
Kiều Sênh mỉm cười: “Tôi đã nói rồi, tôi biết xem tướng. Nhìn được nhiều chuyện hơn anh tưởng đấy, ví dụ như hôm 27 tháng 6, ở Bán Đảo Vân Thượng, anh gặp ai chẳng hạn.”
Cả Cầm Cẩm Tu lẫn Ngô Ba sắc mặt đồng loạt biến đổi. Người từng trải nhìn một cái là biết: hai người này rõ ràng đang chột dạ.
“Bán Đảo Vân Thượng gì cơ? Tôi không hiểu cô đang nói gì.” Cầm Cẩm Tu chống chế yếu ớt.
Sự thật là: hắn ta không đủ tư cách để trực tiếp bắt tay với Lục Sơ Kỷ. Toàn bộ kế hoạch cướp bản quyền <Thần Minh> chính là cùng Ngô Ba bàn bạc ở Bán Đảo Vân Thượng.
Với những dự án nhỏ như Vô Hạn Hợp Thành, bên Thịnh Nguyên đều ký hợp đồng dạng đơn giản, quy trình cũng rất gọn. Chỉ cần phê duyệt nội bộ qua mạng, sau đó người phụ trách theo sát là được. Còn bản hợp đồng chính thức không ghi ngày ký? Miễn sao hợp lệ thì chẳng ai chú ý tới.
Nhìn gương mặt đầy tội trạng của Cầm Cẩm Tu, những người còn lại trong Cẩm Thượng Studio cũng bắt đầu đổi sắc mặt. Tài năng thì có đấy, nhưng làm việc với một kẻ nhân cách như thế, ai mà yên tâm cho được?
Nhưng mấy chuyện này chẳng còn liên quan gì đến Kiều Sênh nữa. Cô lười đôi co, nhanh chân bước theo cảnh sát Dương và cảnh sát Đường.
“Hai chú cảnh sát, cho tôi đi chung với hai người có được không?”
Đường Tiếu mới tốt nghiệp không lâu, chỉ hơn Kiều Sênh vài tuổi, nghe gọi chú thì phì cười.
Kiều Sênh lại rất tự nhiên: “Cảnh sát Đường à, anh sinh ra trong gia đình giàu có, từng bị bắt cóc lúc 8 tuổi, từ đó mới quyết tâm thi vào học viện cảnh sát, đúng không?”
Đường Tiếu tròn mắt sững sờ: “Cô thật sự biết xem tướng à?”
Chuyện cậu ba nhà họ Đường từng bị đối thủ bắt cóc năm 8 tuổi là một bí mật trong giới. Người ngoài không mấy ai biết. Kiều Sênh làm sao mà đoán trúng được?
Kiều Sênh chỉ hờ hững ừm một tiếng: “Nhớ hôm nay về thì đi đường khác đấy, không thì sẽ gặp họa huyết quang.”
Nói xong, cô chuẩn bị rời đi.
Đường Tiếu cuối cùng cũng không nhịn được thắc mắc: “Cô Kiều, rõ ràng cô là người bị ép buộc, sao lại đồng ý hòa giải?”
Kiều Sênh cười tươi như nắng sớm, giọng nhẹ tênh như đang nói chuyện thời tiết: “Cầm Cẩm Tu còn dám giở trò với tôi, dù chỉ mới thành lập studio, chưa có đồng nào trong tay, thì tôi – một đứa mồ côi làm sao dám đụng vào phòng pháp chế hùng hậu của Thịnh Nguyên?”
“Tình cảnh của tôi như vậy, nếu có đội ngũ pháp lý mạnh đứng về phía tôi, thì đối phương có thể bị xử tội tống tiền; nhưng nếu đội ngũ mạnh lại là bên họ, thì tôi có khả năng bị tống vào tù vì tội xâm phạm bí mật thương mại. Đường thiếu gia, tôi không thể chỉ vì chút hả hê nhất thời mà mạo hiểm bị đẩy vào tù bóc lịch.”
Đường Tiếu cười, móc điện thoại ra: “Thêm WeChat đi. Nếu cô xem tướng chuẩn thật, tôi sẽ giới thiệu khách cho cô.”
Kiều Sênh làm mặt nghiêm túc: “Cán bộ nhà nước không được tin vào mê tín phong kiến đâu.”
Gương mặt Đường Tiếu thoáng qua một tia thất vọng bị đả kích nhẹ, nhưng chưa kịp buồn lâu thì đã nghe Kiều Sênh nhắc: “Giới thiệu khách thì nhớ giữ hình tượng đấy nha.”
Ngay lúc đó, Chu Cảnh Dục từ cầu thang đi xuống, vừa vặn nghe được câu Kiều Sênh nói về việc không dám đụng vào Thịnh Nguyên.
Anh tựa nghiêng vào tường, ánh mắt sâu thẳm, nhưng giọng điệu thì lười biếng như không để tâm: “Cô Kiều, là người bị hại, thật ra cô có thể đòi bồi thường nhiều hơn.”
Tất nhiên là Kiều Sênh cũng muốn đòi thêm. Đã xuyên vào sách rồi, ai mà chẳng muốn có bàn tay vàng lao thẳng theo kịch bản nữ chính sảng văn làm mưa làm gió?
Nhưng cô lại chỉ là một nữ phụ pháo hôi, mà đã là pháo hôi thì phải biết thân biết phận.
“Chu tổng à, theo pháp luật thì tiền bồi thường thường tính theo một tỷ lệ thiệt hại thực tế. Mà vụ này cũng chẳng gây tổn thất kinh tế gì cụ thể, vốn chẳng đòi được bao nhiêu. Nếu tôi lấy một khoản bồi thường quá cao, chỉ sợ vừa cầm được tiền của Lục Sơ Kỷ, đã bị phản tố tống tiền rồi.”
[Lục Sơ Kỷ là người có hào quang nam chính đấy. Người xấu là người khác làm, chuyện xấu là người khác gánh, còn anh ta thì đường đường chính chính lên làm người tốt, gom hết tài nguyên, tiện thể chiếm luôn cái gọi là đạo đức cao.]
[Tôi mà dám lấy tiền anh ta á? Không dám đâu.]
“Vậy thì dù không dám lấy tiền của Thịnh Nguyên, sao cô không đòi Cầm Cẩm Tu nhiều hơn?”
“Vì tôi sợ mà.” Kiều Sênh thành thật.
“Cẩm Thượng toàn là bạn học của tôi cả. Tôi đòi gắt quá thì còn mặt mũi nào lăn lộn trong trường nữa?”
[Cầm Cẩm Tu tuy là một tên khốn, nhưng mắt nhìn người cũng không tệ. Tôi sau này còn muốn phát triển Thần Minh, chắc chắn phải chiêu mộ người từ đội của hắn ta. Giờ giữ lại chút hình ảnh thân thiện, sau này còn dễ nói chuyện. Mà cũng thật lòng mà nói, một vụ hòa giải không gây thiệt hại thật tế thì cùng lắm chỉ được vài trăm tệ. Thế thì chi bằng lấy hẳn một đồng cho nó cay!]
“Chuyện của La Mẫn, có cần giúp không?”
[Ồ, đẹp trai mà còn tốt bụng nữa ha.]
“Sao lại giúp tôi?”
Khóe môi Chu Cảnh Dục khẽ cong, nụ cười phớt nhẹ, vừa đúng liều lượng phong lưu nhưng không khiến người ta phản cảm: “Một cô gái xinh đẹp như cô mà phải khổ sở vì chuyện tiền nong, chẳng phải khiến người ta đau lòng sao?”
“Vậy à? Nếu thực sự cần giúp, tôi liên lạc với anh Chu bằng cách nào?”
Câu hỏi thẳng thắn không vòng vo khiến Chu Cảnh Dục hơi ngạc nhiên, nhưng rõ ràng tâm trạng anh rất tốt:
“Vậy thêm liên lạc nhé?”
“Được thôi. Yên tâm, sẽ không để anh giúp không đâu. Tôi sẽ đền đáp anh, ví dụ như, về sau xem tướng miễn phí trọn đời cho anh chẳng hạn.”
[Anh đẹp trai à, anh hời to rồi đó. Nếu không phải nể cái gương mặt kia, cùng lắm tôi chỉ miễn phí cho ba thông tin. Thông tin của tôi đảm bảo chuẩn hơn bất kỳ thầy xem tướng nào ngoài kia.]
Chu Cảnh Dục lười nhác cười, giọng kéo dài: “Vậy thì tôi cảm ơn cô Kiều trước.”
Lúc này, hệ thống thật sự cạn lời với loạt chiêu trò của ký chủ nhà mình: “Ký chủ à, nhiệm vụ của cô là hóng drama giữ mạng sống, chứ cô nào biết xem tướng thật, đi khắp nơi quảng cáo làm gì?!”
“Có mày ở đây, đoán quá khứ tương lai của người ta chẳng phải chuyện nhỏ? Tao lập nhân thiết thầy tướng số thể nào cũng nổi trong giới hào môn. Mấy nhà giàu này mê tín lắm, tao xem tướng là để kiếm tiền, kết bạn, xây dựng quan hệ. Nếu tao có quan hệ rộng, hôm nay cái vụ hợp đồng kia liệu tên chó chết Lục Sơ Kỷ có thoát được nguyên vẹn không? Tao đã sớm lôi bản hợp đồng đó đập thẳng vào mặt anh ta rồi!”
Cô gái nhỏ vừa vẫy tay chào tạm biệt, vừa âm thầm hí hửng trong lòng về kế hoạch đại triển hồng đồ. Phải nói, kế hoạch này khá hợp lý đấy chứ. Một cô gái vừa thông minh vừa lý trí.
Chỉ đến khi Kiều Sênh bước ra khỏi tòa nhà Đỉnh Thịnh, Chu Cảnh Dục mới xoay người trở lại tầng trên.
Trợ lý gọi tới, báo rằng vấn đề tìm nguồn thận cho La Mẫn đã được theo dõi sát sao rồi.