NHỜ HÓNG DRAMA, TÔI KIẾM ĐƯỢC TRĂM TỶ - Chương 2
Bình thường, Chu Cảnh Dục không phải kiểu người hay đứng ngoài hóng chuyện. Nhưng vở kịch hôm nay thật sự quá đặc sắc, khiến anh nán lại ngoài cửa lâu hơn thường lệ.
Vị trí của Kiều Sênh khá gần cửa, tai cô lại rất thính. Tiếng cười khẽ cực kỳ nhẹ ngoài hành lang, cô vẫn nghe thấy rõ mồn một.
[Ai ngoài kia thế? Bước vào nhận chửi đi, hôm nay kể cả là con chó đi ngang cũng không thoát khỏi miệng bà đây!]
Đúng lúc đó, cửa mở. Một người đàn ông bước vào, dáng vẻ thong thả, ung dung mà lịch lãm, khóe môi còn cong cong như thể đang cười nhạt.
Anh đảo mắt nhìn quanh một vòng rồi khẽ hỏi: “Lục Sơ Kỷ, Thịnh Nguyên sắp phá sản rồi à? Tới mức phải lén đi ăn cắp game của cái studio bé tí này sao?”
Kiều Sênh lập tức ngẩng đầu, tò mò xem ai mà dám ăn nói chua như dấm với nam chính thế kia, rồi ánh mắt cô va phải một đôi mắt đào hoa cực phẩm.
Người mới đến cao ráo, phong độ, mặt mũi sáng như đèn pha, mang theo khí chất tao nhã quý tộc mà vẫn có chút phóng khoáng lười biếng. Nếu nói Lục Sơ Kỷ như khối băng lạnh giá nghiêm nghị, thì anh chàng này chính là bầu trời sao lung linh mà ấm áp.
[Trời ơi cái người gì mà đẹp như được AI thiết kế riêng đúng chuẩn gu của mình! Tóc tai, gương mặt, dáng người, cả khí chất đều đúng từng centimet! Anh đẹp trai này không phải nam chính thì còn ai nữa chứ? Lục Sơ Kỷ trông chẳng bằng góc chân anh ấy! Hêy Thống tử, trong vòng một phút, gửi hết thông tin của trai đẹp này cho tao!]
“Anh? Sao anh lại tới đây?” Lục Sơ Kỷ đứng dậy, lên tiếng chào hỏi.
Lúc này, Chu Cảnh Dục mới chịu dời mắt khỏi Kiều Sênh. Cô là một cô gái có gương mặt rất xinh, ngũ quan hài hòa, nhưng sắc mặt lại tái nhợt nhạt, mang theo vẻ mệt mỏi bệnh tật khiến người nhìn thấy không khỏi xót xa.
Kiều Sênh nghĩ: “Cảm ơn anh trai đã nhìn tôi bằng ánh mắt rất tinh tế.”
Kỳ thực, lúc Kiều Sênh đang ở chế độ văng tục nội tâm toàn tập, thì Chu Cảnh Dục vừa mới bước ra khỏi thang máy.
Anh hiểu rõ tính cách em trai mình – lạnh lùng, kiêu ngạo, tự cao tự đại. Thế mà giờ có người ngồi ngay trong văn phòng của anh ta chửi rủa om sòm, mà anh ta vẫn bình tĩnh như không.
Chuyện này không hợp logic.
Thế là anh hứng thú đứng ngoài nghe lén thêm một chút rồi thêm một chút nữa… cho đến khi cô gái trong phòng bắt đầu chửi thẳng vào mặt Lục Sơ Kỷ.
Chu Cảnh Dục lúc đó còn thấy buồn cười. Nhưng càng nghe lại càng hoang mang, nhất là khi mấy từ như ‘hệ thống’, ‘đọc tâm’, ‘hóng drama’, ‘xuyên sách’ thi nhau xuất hiện như mưa rơi. Cả thế giới quan duy vật khoa học chính thống của anh bắt đầu rung rinh.
Bây giờ, khi thấy Kiều Sênh thật ngoài đời, nhìn cô chẳng hề mở miệng mà trong đầu lại mê trai tới độ run rẩy – thế giới quan của Chu Cảnh Dục chính thức tan thành mây khói.
Nhưng anh vẫn kịp giữ mặt dày tươi cười, như thể chẳng có gì to tát, dời ánh mắt khỏi Kiều Sênh rồi nói với Lục Sơ Kỷ: “Anh tới để bàn với ba vài chuyện. Vừa nghe bên em ồn ào náo nhiệt quá nên ghé qua hóng chút.”
[Ồ, Chu Cảnh Dục – anh trai ruột cùng cha cùng mẹ với Lục Sơ Kỷ. Lúc xưa Chu và Lục hai nhà thông gia. Nhà họ Chu vốn thế lực lớn hơn, lại sinh được con gái độc nhất, nên có giao kèo: đứa con đầu tiên phải mang họ Chu, bồi dưỡng thành người kế vị nhà ngoại.]
[Nhưng rồi bà ngoại của Chu Cảnh Dục vừa mất, ông ngoại đã dắt một đứa con riêng về nhà, từ đó anh có thêm một ông cậu ruột bằng tuổi mình. Kết quả, Chu Cảnh Dục bị loại khỏi vị trí kế thừa nhà họ Chu, chỉ còn lại phần di sản của bà ngoại. Bên nhà họ Lục thì khỏi nói, vì anh không mang họ Lục nên quyền kế thừa cũng thuộc về em trai Lục Sơ Kỷ luôn. Cảnh Dục mắc kẹt ở giữa, thân phận dở dở ương ương.]
[Gia tộc giàu có phức tạp thật đấy, trai đẹp này bị cả nội ngoại hai bên cùng ruồng bỏ, mà lại đẹp trai như thế, ai nỡ làm vậy chứ? Không sao đâu, chị đây thương!]
Chu Cảnh Dục, 28 tuổi, lần đầu tiên trong đời bị một cô sinh viên nhỏ xíu trong bụng đang gọi mình là ‘trai đẹp’, còn hứa sẽ thương anh. Đã vậy, người nói còn đang lâm vào nguy cơ tử vong cấp tốc nữa mới hài!
Mà Kiều Sênh lúc này thì sung sướng ăn drama gia tộc như ăn buffet lẩu Tứ Xuyên, hệ thống liên tục phát thông báo. Cô liếc vào bảng điều khiển, thấy tổng điểm đã vượt 1500, đủ kéo dài mạng sống thêm nửa tháng.
Báo động chết bất đắc kỳ tử trong đêm nay chính thức được gỡ bỏ.
Kiều Sênh liền thoải mái ngồi một góc, vui vẻ xem diễn như đang coi livestream.
Lục Sơ Kỷ nói: “Anh, nếu anh đến tìm bố thì cứ đi lo việc của mình trước đi. Bên này em lo được.”
Chu Cảnh Dục nhướng mày, giọng vẫn lười nhác như cũ: “Ồ? Lo được của em là định để việc công ty chiếm đoạt thành quả của người khác lôi ra đồn công an giải quyết luôn à?”
Kiều Sênh sau khi gom được nửa tháng tuổi thọ thì đã từ trạng thái sắp lên bàn thờ quay về trình gần lành nhưng vẫn yếu. Đầu óc sáng sủa hơn nhiều, bắt đầu tính toán đường lui.
Vừa rồi, khi cô nói muốn báo công an, Lục Sơ Kỷ định mở miệng ngăn lại, nhưng bị sự xuất hiện của ông anh như gió xuân thổi tới làm cho chệch sóng.
Giờ thì bị chính ông anh này móc họng, Lục Sơ Kỷ vẫn cố giữ vẻ nho nhã lịch sự: “Làm gì đến mức đó? Cầm tổng, cô Kiều, đây chỉ là hiểu lầm trong quá trình giao tiếp thôi, không cần căng thẳng như vậy. Hay là để tôi đứng ra làm trung gian, hai bên hòa giải?”
Cầm Cẩm Tu nhìn Kiều Sênh một cái đầy ẩn ý, hắn ta cảm thấy cô hôm nay có vẻ hơi khác. Không còn là cô gái rụt rè cẩn thận hay cúi đầu nhún nhường nữa.
Nhưng hắn ta vẫn bám sát kế hoạch cũ, lập tức tung đòn sát thương: “Kiều Sênh, nghe Tiểu Trần nói cô có viết tiểu thuyết mạng đúng không? Nếu cô thật sự khó khăn, thì giao bản quyền cuốn đó cho studio bồi thường đi, phần thiếu thì viết giấy nợ cũng được.”
Hắn ta cố ý dừng một nhịp, rồi lạnh lùng tiếp: “Cô cũng biết mà, Vô Hạn Hợp Thành vừa mới lên sóng ngày đầu tiên đã đạt thành tích vượt mong đợi. Nếu định giá tổn thất thì kể cả <Làm Thần Của Chính Mình> có bán được bản quyền cả triệu, cũng chẳng đủ bù đâu.”
“Huống hồ, dữ liệu của <Làm Thần Của Chính Mình> hiện tại bình thường thôi, chẳng có giá trị chuyển thể gì hết. Tôi chỉ là thấy cô khó khăn quá, mới gắng gượng chấp nhận lấy bản quyền đổi nợ, chứ thật ra thì có lấy về cũng chỉ để đóng mạng nhện mà thôi.”
Hắn ta vừa dứt lời, Kiều Sênh bỗng nở một nụ cười vui vẻ như thể nghe được chuyện cười đầu ngày.
Cô nghiêng đầu hỏi, giọng nhẹ như mây nhưng đâm thẳng vào mặt người ta: “Cậu hai Lục cũng nghĩ vậy sao?”
[Toàn bộ chú ý: tên chó Lục Sơ Kỷ sắp ra tay vớt vát đây. Anh ta sẽ vừa bắt tay chia lợi nhuận với Cầm Cẩm Tu qua Vô Hạn Hợp Thành, vừa giả bộ làm người tốt ra tay cứu giúp mình bằng cách mua bản quyền <Thần Minh>. Kết quả là, anh ta chẳng tốn đồng nào mà lại nhận được sự biết ơn ngút trời của nguyên chủ Kiều Sênh, còn chiếm luôn trái tim cô ấy.}
[Sau đó anh ta nhờ <Thần Minh> mà phát tài phát lộc, ngồi lên ghế CEO của Tập đoàn Đỉnh Thịnh. Còn Kiều Sênh? Dính tai nạn xe hơi, ngỏm. Lục cẩu thì tung chiêu người yêu đã mất, dựng hình tượng si tình, chém gió khắp nơi rằng vẫn thương nhớ cô ấy.]
[Rồi lấy danh nghĩa báo thù cho Bạch Nguyệt Quang, nuốt trọn Cẩm Thượng Studio đang trên đà phát triển mạnh.]
[Không có nguyên chủ Kiều Sênh, Lục cẩu là tên thương nhân máu lạnh bất chấp thủ đoạn. Có nguyên chủ Kiều Sênh, anh ta trở thành thánh trọng nghĩa trọng tình. Mình xuyên thành cái giống gì đây? Sống thì bị vắt kiệt IP, chết thì bị lấy hình tượng vắt sữa tiếp. Đúng là pháo hôi đỉnh cấp!]
[Hừ, nguyên chủ Kiều Sênh bị ép tới mức rối loạn, thấy Lục cẩu đưa tay ra thì tưởng cọng rơm cứu mạng. Riêng tôi, không mắc bẫy.]
Nghe Kiều Sênh gọi mình là cậu hai Lục, sắc mặt Lục Sơ Kỷ thoáng trầm xuống.
Chu Cảnh Dục là người được nhà mẹ đẻ bồi dưỡng, nên từ nhỏ giới thương nhân gọi hai anh em họ là Chu thiếu và Lục thiếu. Đây là lần đầu tiên có người gọi thẳng Lục Sơ Kỷ là cậu hai như gọi vai phụ não tàn trong phim.
Tuy thế, anh ta vẫn nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm, giọng điệu thậm chí còn nhu hòa hơn: “Cô Kiều, vậy thế này nhé. Tôi mua bản quyền <Thần Minh> theo giá thị trường, toàn bộ chi phí điều trị tiếp theo của La Mẫn cũng để tôi lo. Còn chuyện giữa cô và Cẩm Thượng Studio, cứ để tôi xử lý ổn thỏa, thế nào?”
Kiều Sênh đáp tỉnh bơ: “Không thế nào hết.”
Cầm Cẩm Tu cũng lập tức chen vào: “Tôi không đồng ý.”
“Lục tổng, là Kiều Sênh xâm phạm lợi ích của chúng tôi. Bản quyền <Thần Minh> đương nhiên phải bồi thường cho studio. Còn lợi nhuận Vô Hạn Hợp Thành, bên anh và chúng tôi phải chia theo phần.”
[Hừ, nhìn kìa, hai tên chó má này đã xem tôi là cá trên thớt, tự chia phần nhau mà không thèm hỏi cá có đồng ý không.]
Kiều Sênh nhấc người tựa vào lưng ghế, giọng không lớn nhưng đủ nghe rõ:
“Xin hỏi hai anh là quan tòa từ sao Hỏa bay xuống à? Trên Trái Đất người ta không kết tội ai khi chưa có đủ bằng chứng đâu nhé.”
Có lẽ vì biết mình không tranh lại Lục Sơ Kỷ, Cầm Cẩm Tu có phần gấp gáp, lập tức lớn giọng phản bác: “Kiều Sênh! Việc cô sao chép Vô Hạn Hợp Thành cho Thịnh Nguyên có chứng cứ đầy đủ, còn tiền viện phí của La Mẫn thì có người đóng thay, không cãi được đâu!”
Kiều Sênh thản nhiên giơ điện thoại lên, màn hình hiện sẵn số 110, chỉ chờ bấm gọi.“Đúng lý, không có gì phải sợ báo công an cả, nhỉ?”
Ngoại trừ Chu Cảnh Dục, mặt mũi ai trong phòng cũng biến sắc ít nhiều. Người phản ứng mạnh nhất không ai khác chính là Ngô Ba, nhân viên bộ phận marketing của Thịnh Nguyên – người đã âm thầm chuyển tiền vào tài khoản viện phí của mẹ nuôi Kiều Sênh.
Gã lập tức lao đến, giật phắt chiếc điện thoại từ tay cô.
Người ngoài tuy chưa rõ nội tình, nhưng thấy Kiều Sênh đĩnh đạc như thế, còn Ngô Ba thì cuống lên như chó phải bả, bắt đầu có người lờ mờ cảm thấy hay là thật sự không phải lỗi của cô?
Mà Lục Sơ Kỷ và Cầm Cẩm Tu thì càng không muốn cô báo công an. Họ biết rõ chuyện này căn bản chưa đủ chứng cứ, chỉ định lấy đòn dư luận ép người, ép cô giao bản quyền <Thần Minh> thôi.
[Lục cẩu không dám để cảnh sát xuất hiện ở công ty. Tập đoàn Đỉnh Thịnh đang bước vào giai đoạn đánh giá người kế nhiệm. Anh ta ngoài việc sốt ruột lập thành tích còn xây dựng hình tượng công tử hào môn trẻ tuổi tài ba như minh tinh, fan hâm mộ và paparazzi đều có.]
[Công ty khác bị cảnh sát ghé thăm chẳng ai để ý, nhưng Thịnh Nguyên mà bị dính chuyện, truyền ra ngoài thì hình tượng Lục cẩu tiêu tan ngay.]
Nói tóm lại, ngoại trừ Kiều Sênh thì tất cả mọi người trong phòng đều không muốn chuyện này ầm ĩ đến mức báo cảnh sát. Nhưng nam chính thì sao? Chủ cần, sẽ có đàn chó xung phong thay chủ.
Quả nhiên, trợ lý Chu tiến lên khuyên nhủ: “Cô Kiều, tôi có bản thảo thỏa thuận hòa giải ở đây, mời cô xem qua. Giá chúng tôi đưa ra để mua bản quyền là rất cao so với mặt bằng thị trường, chắc chắn đủ giúp cô vượt qua lúc khó khăn. Mà nếu cô nhất quyết báo cảnh sát, thì cũng chẳng ích gì cho cô. Chuyện bệnh tình của bà La cũng không chờ được lâu nữa.”
Kiều Sênh cười nửa miệng, nâng tay lên như đang tung xúc xắc, giọng nhàn nhã: “Muộn rồi. Tôi chỉ tò mò thôi, sao có người còn sợ báo cảnh sát hơn cả tôi nhỉ?”
Trúng tim đen. Còn chưa kịp kết luận gì, thư ký đã cuống cuồng chạy vào: “Lục tổng! Cảnh sát đến rồi!”
Một cậu cảnh sát trẻ dẫn đầu bước vào, đi sau là một người đàn ông trung niên gương mặt nghiêm nghị.
Vị cảnh sát trẻ vừa thấy Chu Cảnh Dục liền tươi như hoa: “Ôi anh! Anh cũng ở đây à?”
Quay đầu liếc Lục Sơ Kỷ một cái, châm chọc chẳng kiêng dè: “Ố ồ, Lục tổng à, anh là tổng giám đốc oai phong của Thịnh Nguyên cơ mà, sao lại ép người ta tới mức phải tự tử thế này?”
Tự tử?! Lục Sơ Kỷ chỉ muốn nhẹ nhàng cướp lấy bản quyền và thuận tiện tạo chút cảm tình với Kiều Sênh, chứ dính tới mạng người thì dẹp!
Anh ta cau mày khó chịu: “Đường Tiếu, đừng tưởng mặc cảnh phục là muốn làm gì cũng được.”
Nhưng cậu cảnh sát tên Đường Tiếu không thèm nhìn anh ta thêm cái nào, đổi sang chất giọng công vụ, nghiêm túc hỏi: “Xin hỏi ai là Kiều Sênh?”
Kiều Sênh lập tức đứng lên, giơ tay chào nghiêm chỉnh: “Chào đồng chí cảnh sát, tôi là Kiều Sênh.”
“Có người báo án rằng cô có ý định tự tử?”
Kiều Sênh bật dậy như lò xo: “Không, không không không! Tôi hoàn toàn tỉnh táo, tâm lý ổn định, sức khỏe tốt, ước mơ tươi sáng, tuyệt đối không có ý định tự tử. Tôi đến đây để báo án cướp giật.”
Cô chỉ thẳng vào Ngô Ba: “Anh ta cướp điện thoại của tôi!”
“Và thêm nữa, một tài khoản y tế của người thân tôi gần đây bỗng dưng có người chuyển khoản một khoản tiền lớn mà tôi hoàn toàn không hay biết. Không rõ đây là lợi dụng trái phép, hay lừa đảo. Vì không xác định được nên tôi cảm thấy để cảnh sát vào cuộc vẫn là chắc ăn nhất.”
Đội xuất hiện lần này gồm hai người, một người là Đường Tiếu, còn lại là cảnh sát già họ Dương – thầy của Đường Tiếu, gương mặt nghiêm nghị và trầm ổn như kiểu đã quen thấy đủ thể loại drama trên đời.
So với cảnh sát Dương, Đường Tiếu tất nhiên thiếu bình tĩnh hơn nhiều. Lý do cũng đơn giản, cậu từ nhỏ đã là cái đuôi thân tín của Chu Cảnh Dục, nên thấy mặt Lục Sơ Kỷ là ghét như kiểu chó thấy mèo.
Dù chưa biết cụ thể ai đúng ai sai, nhưng nguyên tắc của Đường Tiếu rất rõ ràng: Ở đất thằng mình ghét mà có người làm loạn, tức là đồng đội.
Thế là cậu vừa ghi chép vừa nghiêm túc hỏi: “Cô đừng vội, từng điểm một, kể rõ ra cho tôi.”
Chu Cảnh Dục vốn định rút lui sau khi xem đủ trò vui. Nhưng khi cảnh sát vào, ánh mắt anh lại một lần nữa dừng trên người Kiều Sênh.
Lần này vừa nhìn lại cảm thấy cô đẹp hơn lúc trước.
[Kiều Sênh: Đương nhiên rồi! Khi tôi chỉ còn nửa ngày sống thì mặt mày tái mét là đúng. Giờ kéo được nửa tháng máu, khí sắc đương nhiên hồng hào rạng rỡ chứ sao!]
Nhưng điều khiến Chu Cảnh Dục thắc mắc nhất lúc này không phải là trò chia phe đấu đá trong phòng họp mà là sau khi bị giật điện thoại, Kiều Sênh đã báo cảnh sát bằng cách nào?
Tất nhiên, Kiều Sênh chẳng rỗi hơi đi giải thích thắc mắc đó làm gì, cô đổi sang vẻ mặt nghiêm túc, bắt đầu thuật lại toàn bộ sự việc như một nạn nhân chính hiệu: “Tài khoản y tế của mẹ nuôi tôi – bà La đột nhiên nhận được một khoản tiền lớn. Dù không rõ người gửi là ai, nhưng tôi nghĩ chuyện này nên để cảnh sát xử lý thì vẫn là an toàn nhất.”
Tiếp đó là bản tường trình dài lê thê, chi tiết từ đầu tới cuối: Mình là sinh viên thực tập ở Cẩm Thượng Studio.
Bình thường vẫn liên hệ công việc chính đáng với Ngô Ba, quản lý bộ phận dự án của Thịnh Nguyên.
Nhưng không hiểu sao game bị lên sàn trước thời hạn, khiến cả studio quay sang đổ lỗi cho cô rò rỉ thông tin.
Sau đó, studio đòi bồi thường tận 8 triệu, còn bảo có cả nhân chứng vật chứng, chính là đám người đang đứng lườm cô ở đây.
Kiều Sênh mỉm cười, hướng về phía hai cảnh sát, giọng nhẹ nhàng như mưa xuân: “Cảnh sát các anh đều là người có học. Với tình huống như này, tôi có thể coi là bị tống tiền có tổ chức không?”
Chu Cảnh Dục: Ờm, cái dự đoán này, khả năng rất cao là đúng đấy.
Từ lúc bước vào, Đường Tiếu vẫn không rời mắt khỏi Lục Sơ Kỷ. Không khó để cậu phát hiện ra, khi Kiều Sênh nhắc đến việc báo cảnh sát, mặt Lục Sơ Kỷ co rúm trong tích tắc, như bị ai chọc vào cái kim đau nhất.
Sau khi ghi chép cẩn thận, Đường Tiếu mới hỏi: “Thế tại sao lại có người báo cáo là cô có ý định tự tử?”
Vì chiếc điện thoại của Kiều Sênh hiện giờ đang là vật chứng, cô cũng chẳng đi lấy lại làm gì, thoải mái đọc mã mở khóa cho Đường Tiếu rồi bảo: “Anh tự xem là rõ.”
“Tôi viết truyện trên trang văn học Lục Giang, hôm nay vì chuyện bản quyền <Thần Minh> nên có đăng bài đính chính trên Lục Giang và Weibo, tuyên bố rằng tôi không hề có ý định bán bản quyền, cũng không ủy quyền bất kỳ sản phẩm phát sinh nào.”
“Cuối bài, tôi có viết một câu đại loại như ‘Thật sự không muốn rời khỏi thế giới này’. Chắc có netizen quá nhạy cảm đã báo cảnh sát giúp tôi thôi.”
Đường Tiếu đeo găng tay, mở điện thoại trước máy quay ghi hình nghiệp vụ, đăng nhập tài khoản theo thông tin Kiều Sênh cung cấp. Quả nhiên, cậu thấy hai bài đăng đều có định vị GPS, rõ ràng minh bạch.
Cậu gật gù, vẻ mặt kiểu ‘cô gái này không những gan lì, còn có IQ. Thậm chí còn giúp cảnh sát tiết kiệm thời gian tra vị trí’.