NHỜ HÓNG DRAMA, TÔI KIẾM ĐƯỢC TRĂM TỶ - Chương 17
Hiệu suất làm việc của Chu Cảnh Dục quả thật đáng nể. Ngay hôm sau, anh đã cho người chuẩn bị đầy đủ tài liệu liên quan đến việc đăng ký văn phòng làm việc. Trừ những việc bắt buộc phải có mặt trực tiếp, còn lại đều có người thay cô lo liệu.
Tối hôm đó, xổ số kiến thiết mở thưởng. Kết quả là trúng 990 tờ giải tư, mỗi tờ được 200 tệ. Gộp lại gần 200.000 tệ. So với hồi mới xuyên đến còn nợ tín dụng đen 14.000, thì số tiền này đúng là một gia tài kếch xù.
Nhưng sau hai vụ xem tướng kiếm tiền lớn và còn trúng giải cả trăm vạn, giờ nhìn lại mười mấy vạn sau thuế này, Kiều Sênh lại thấy chẳng là gì cả.
[Lòng tham con người thật dễ nuôi lớn ghê.] Cô không ngại tự châm chọc bản thân.
Hệ thống đã quen với cái tính sáng nắng chiều mưa của ký chủ nhà mình, yếu ớt phản bác: [Chứ ai nói chỉ cần trúng được ‘thêm một vé nữa’ là vui rần rần lên rồi?]
Kiều Sênh: [?? Mày không có cảm xúc của con người, mày không hiểu được đâu. Với nhiều người, rớt một đồng dưới đất còn lười cúi nhặt, nhưng vì một xu khuyến mãi trên Pinduoduo thì sẵn sàng kéo cả dòng họ đi chém giá. Biết thế nào là ‘giá trị cảm xúc’ không? Hiểu ‘trúng thêm một vé nữa’ đáng giá cỡ nào không?]
Hệ thống lười không thèm đôi co với ký chủ nữa. Nó thật sự không hiểu.
Cho đến khi có drama mới, hệ thống mới lại lên tiếng: [Ký chủ, video cô bóc phốt Lăng Ngọc Lâm trong bệnh viện bị người ta đăng lên mạng rồi.]
Thế giới trong cuốn tiểu thuyết này thật ra cũng có hơi giống thế giới thực, dù bối cảnh vẫn là một Edinburgh giả tưởng, nhưng ý thức nữ quyền đang dần được đánh thức. Một phượng hoàng nam ngoại tình tái hôn, còn muốn nuốt luôn tài sản nhà gái – quả là một drama có sức công phá lớn.
Hơn nữa, Lăng Ngọc Lâm vốn nổi tiếng là bác sĩ có tiếng tốt. Cú bẻ lái này khiến cả sự việc càng thêm bùng nổ, kết quả là leo thẳng lên hot search.
Cư dân mạng đầy tài thám tử nhanh chóng tra ra, cô gái giúp Tổng giám đốc Giang tìm chứng cứ, bóc trần tra nam, chính là nữ thần làm thêm ở Đại học A từng bị đồn đoán là gái bao ham tiền – Kiều Sênh!
Sau đó lại có người lần ra được kẻ đầu tiên bịa đặt tung tin xấu về Kiều Sênh chính là người theo đuổi con gái Tổng giám đốc Giang – Giang Tịnh Tuyết. Vì vậy, dư luận bắt đầu nghi ngờ rằng vụ Kiều Sênh bị tấn công mạng có bàn tay Giang Tịnh Tuyết nhúng vào.
Chuyện này, thật ra không oan cho Giang Tịnh Tuyết chút nào.
Lúc đó cô ta xem Kiều Sênh là tình địch, thấy cô từ xe Chu Cảnh Dục bước xuống thì nổi trận lôi đình. Cái đứa mồ côi này dám chân đạp hai thuyền à? Vừa đá lén Lục Sơ Kỷ, vừa bám lấy Chu Cảnh Dục? Trong cơn giận, cô liền than thở với người simp lỏ mình – Vương Chiêu, tiện tay gửi luôn một tấm ảnh.
Vương Chiêu vì lấy lòng nữ thần, chẳng thèm suy nghĩ đã tự biên tự diễn một vở kịch rồi đăng thẳng lên diễn đàn. Đáng nói là, Giang Tịnh Tuyết chưa từng bảo hắn làm vậy. Bản chất của simp lỏ là cứ phải chủ động simp.
Dù sao cũng chỉ là sinh viên, đến khi sự việc ầm ĩ rồi, Vương Chiêu cũng hoảng, vội vàng xóa bài. Nhưng Kiều Sênh vẫn đưa tên hắn vào danh sách kiện cáo, giờ thì cả thân phận simp lỏ Giang Tịnh Tuyết cũng bị dân mạng lôi ra ánh sáng.
Câu chuyện rối rắm như nồi lẩu thập cẩm, dân mạng tranh cãi loạn cả lên.
Hiện tại, Kiều Sênh vẫn đang nằm giữa làn sóng ‘nửa đen nửa đỏ’, người khen người chê đủ cả. Chu Cảnh Dục vốn có mặt trong đoạn video, mà chiếc xe sang Kiều Sênh ngồi cũng là xe anh, thế là dân mạng đương nhiên cho rằng anh đang hộ tống Kiều Sênh. Hai người đều đẹp trai xinh gái, liền có thêm một đống fan couple. Tuy nhiên, mắng chửi Kiều Sênh là đào mỏ, thảo mai vẫn nhiều hơn.
Nhưng giờ đã không còn là thế trận một chiều. Cũng có người lên tiếng bênh vực, cho rằng mấy người cứ đi dìm hàng con gái đẹp là vì ghen ăn tức ở.
Trên đường về trường, Kiều Sênh vừa lướt bình luận vừa cau mày. Cái chiều hướng kỳ quái gì đây?
Không chỉ cô bị bão mạng, mà Giang Tịnh Tuyết cũng bị vả ngược.
Netizen 1: “Thế bài đầu tiên bôi nhọ Kiều Sênh là do Giang Tịnh Tuyết xúi simp lỏ đăng à? Tính thời gian thì đúng lúc người ta cật lực điều tra bố ruột cô ta, bóc trần tra nam, giúp mẹ cô ta giành lại quyền thừa kế. Vậy mà cô ta lại âm thầm đâm sau lưng? Quả là vong ân bội nghĩa!”
Netizen 2: “Hài thật đấy. Cô Giang xinh đẹp, học hành đầy đủ, gia đình giàu có, mắc gì phải hại Kiều Sênh? Tôi lại thấy cô Giang muốn vả cô ta, chứng minh cô ta thật sự có vấn đề mới đúng!”
…
Kiều Sênh vừa về tới ký túc xá đã bị Giang Trình Quân chặn đường.
“Cô Kiều, thật ngại quá, lại làm phiền cô rồi. Tôi có thể mời cô uống ly cà phê được không?”
Kiều Sênh đoán được tám, chín phần lý do Giang Tịnh Tuyết muốn gặp, chỉ nhàn nhạt nói: “Không cần đâu. Có mấy câu thôi, lên xe nói là được.”
Dù gì cả hai cũng có chút danh tiếng, bị chụp ảnh thì không hay.
Không ngờ Giang Tịnh Tuyết cũng có mặt trên xe. Giờ đây cô ta mặt mày tiều tụy, thần thái tự tin vốn có như bị ai rút cạn.
Kiều Sênh khẽ gật đầu chào Giang Tịnh Tuyết, rồi quay sang nói với Giang Trình Quân: “Không biết Tống giám đốc Giang có tin không, nhưng tôi chưa từng phá vỡ thỏa thuận với bà.”
Ý là: chuyện Giang Tịnh Tuyết bị mắng trên mạng không phải do tôi làm lộ.
Giang Trình Quân nhìn thẳng vào mắt Kiều Sênh, thấy ánh mắt cô bình tĩnh, nhanh chóng hiểu ra cô đang nói thật. Rõ ràng là Chu Cảnh Dục đứng ra làm, ra mặt bênh vực Kiều Sênh. Bà ấy không khỏi cảm thán: “Tổng giám đốc Chu đúng là rất tốt với cô Kiều.”
Kiều Sênh hơi khựng lại. Cô không hỏi hệ thống lý do Chu Cảnh Dục làm vậy, chỉ cảm nhận chủ quan là anh là một doanh nhân giỏi, mà doanh nhân thì vừa mê tín vừa trọng lợi nhuận thì chắc là nhìn trúng khả năng xem tướng của cô rồi.
“Tôi chỉ là đối tác tiềm năng của anh ấy thôi. Chuyện Tổng giám đốc Chu công bố chuyện kia, chắc không phải vì tôi đâu, dù gì anh ấy cũng bị vạ lây mà.” Cô nói chắc nịch.
[Sao không phải là vì chính bản thân anh ấy đi? Đây rõ là một bước trong chiến dịch marketing cho <Thần Minh>, anh ấy cũng được chia lợi nhuận cơ mà.]
[Này hệ thống, vụ này mới lên hot search chiều nay thôi, có phải là Chu Cảnh Dục cố ý ém tin đến giờ mới tung không? Đợi tao nhận được sổ đỏ xong mới đăng, không cho Giang Trình Quân nắm thóp mình. Người đâu mà tính kỹ thế.]
[Đúng vậy. Nhưng ký chủ à, cô cứ thích tự suy đoán trước rồi mới quay sang hỏi tôi xác nhận. Làm vậy tôi thấy mình chẳng có chút thành tựu nào cả.]
[Làm sao có chuyện đó được? Trong lòng tao, mày là hệ thống Thần Tài đấy!]
Giang Trình Quân day trán: “Tôi biết yêu cầu này có phần quá đáng, nhưng cô Kiều, cô có thể nói giúp vài lời với Tổng giám đốc Chu, tha cho Tịnh Tuyết được không?”
Từ trước đến giờ, ấn tượng Kiều Sênh về Giang Trình Quân vẫn không tệ, nhưng yêu cầu này thật sự khiến cô bực mình: “Tổng giám đốc Giang đã đoán ra người đứng sau là Chu Cảnh Dục, sao không trực tiếp tìm anh ấy mà nói? Vì thấy tôi dễ bị ép hơn à?”
Giang Trình Quân định giải thích, nhưng Kiều Sênh cắt ngang: “Tôi biết. Cầm tiền của người ta thì nói chuyện cũng phải nhún. Tổng giám đốc Giang đã trả tôi mức thù lao cao như vậy, bên trong chắc chắn bao gồm cả cái gọi là ‘ân tình không truy cứu Giang Tịnh Tuyết’. Nhưng tôi không truy cứu cô ta, không đồng nghĩa với việc cô ta không bị dạy cho một bài học. Tổng giám đốc Giang xót con gái bị mắng chửi trên mạng, tôi hiểu. Nhưng Tổng giám đốc Giang này, tôi đã chịu đựng thứ bạo lực mạng nghiêm trọng hơn thế này suốt ba ngày rồi.”
Một câu đã chặn ngay lời giải thích của Giang Trình Quân. Ngay cả Giang Tịnh Tuyết cũng quay sang nhìn Kiều Sênh.
Hồi Kiều Sênh bị dân mạng dập tơi tả, cô ta hả hê lắm, còn nói gì mà loại con gái đi câu đại gia, đáng đời. Nhưng đến lượt mình bị vùi dập, mới biết cảm giác đó đau khổ cỡ nào.
Trừ mấy chuyện tình địch cỏn con, Giang Tịnh Tuyết trước nay vẫn luôn xem thường Kiều Sênh. Dù tối qua đã ngẫm nghĩ lại, dẹp bỏ cái tư tưởng ‘phẩm giá theo gia cảnh’ do Lăng Ngọc Lâm nhồi nhét, cô ta vẫn thấy ngoài nhan sắc ra, Kiều Sênh chẳng có gì đặc biệt. Nhưng giờ thì khác, chí ít về mặt chịu áp lực, cô ta kém xa.
Nếu lúc này Giang Tịnh Tuyết vẫn vênh váo như trước, Kiều Sênh nhất định sẽ phun thêm vài chiêu. Nhưng thấy hai mẹ con họ ỉu xìu thế kia, cô lại không đành lòng: “Chuyện của Giang Tịnh Tuyết, tôi thật sự không giúp được. Nhưng để xứng đáng với khoản thù lao Tổng giám đốc Giang bỏ ra, tôi tặng bà một lời khuyên: ngành công nghiệp thượng nguồn của công ty bà, trong thời gian ngắn khó mà lấy lại được lòng tin thị trường.”
Nói xong, cô mở cửa xe, chẳng thèm ngoảnh lại mà bước đi.
Vừa đi vừa lẩm bẩm: [Haizz, trong giáo trình của thầy Chu chắc chắn có môn đánh chó ngã xuống nước. Kiểu người mềm lòng với người yếu thế như mình đúng là bất lợi. Bị mạng bạo là mình mà, sao mình lại mềm lòng chứ? Lại còn nhắc bà ấy đừng nhận công trình mới.]
[Giang Tịnh Tuyết thích Lục Sơ Kỷ, hai nhà trước kia còn định liên hôn. Nhà họ Giang làm xây dựng, nhà họ Lục làm bất động sản, trước đây hợp tác đúng là đôi bên cùng có lợi. Nhưng dự án phát triển tiếp theo của Lục Sơ Kỷ sắp bị kẹt vốn rồi. Nếu nhà họ Giang còn mơ tưởng tình xưa nghĩa cũ mà nhảy vào đầu tư, cũng sẽ bị kẹt theo. Nếu Giang Trình Quân là người sáng suốt, nghe ra được ý tứ trong lời mình, thì mình lấy của bà ấy một căn hộ cũng chẳng có gì áy náy.]
Đang tức tối lầm bầm, trước mặt bỗng xuất hiện một bóng người cao lớn chặn đường đi. Cô ngẩng đầu lên nhìn, giật nảy cả mình.
[Trời ơi mẹ ơi! Quả nhiên không thể nói xấu sau lưng người ta! Mình lại gọi thầy Chu đến luôn rồi!]
“Thầy Chu? Anh lại đến nữa à?”
[Một tổng tài bận rộn không nên ngập đầu trong các cuộc họp sao? Sao cứ rảnh rỗi chạy lên trường hoài vậy?]
Không hiểu sao, càng tiếp xúc, Chu Cảnh Dục lại càng thấy cô sinh viên nhỏ này thú vị vô cùng.
“Giới thiệu cho cô một người. Sau này mấy việc phát triển IP <Thần Minh>, cô sẽ làm việc với cô ấy. Đây là chị họ anh, Chu Cảnh Nghi. Chị ấy sở hữu một công ty game, hợp tác của chúng ta về sau sẽ thông qua công ty của chị ấy.”
Hiện tại quan hệ giữa Chu Cảnh Dục và nhà họ Lục vẫn tạm ổn. Vì Lục Sơ Kỷ cũng đang dấn thân vào ngành game, nên Chu Cảnh Dục tạm thời không tự mình nhúng tay vào. Để tránh xung đột, anh đưa mảng này cho chị họ mình xử lý.
[Hả, chị họ à? Mỹ nhân này không phải bạn gái của Chu Cảnh Dục sao?]
[Hệ thống, tra giúp tao độ uy tín của chị đẹp này đi. Dù đẹp thật nhưng chuyện liên quan tới tiền thì không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được.]
Chu Cảnh Dục nhìn Kiều Sênh cười cười. Cô sinh viên này đúng là không tệ, biết phân tích tình huống, đầu óc cũng nhanh nhạy, khôn hơn em trai ngu ngơ Lục Sơ Kỷ nhiều.
Anh không nghe thấy hệ thống nói gì, chỉ thấy Kiều Sênh có vẻ đã hài lòng với thông tin vừa nhận, bèn mỉm cười đưa tay về phía Chu Cảnh Nghi: “Vậy sau này nhờ chị đẹp chỉ bảo nhiều hơn nha.”
Chu Cảnh Nghi lúc đầu cũng tưởng Kiều Sênh là bạn gái của Chu Cảnh Dục. Giờ nghe Kiều Sênh gọi anh là ‘thầy’, cũng không chắc đây là thật sự chỉ là quan hệ công việc hay kiểu trò chơi vai diễn gì đấy.
Cô ấy bắt tay Kiều Sênh, dịu dàng nói: “Chỉ bảo thì không dám, hy vọng sau này hợp tác vui vẻ. Có thời gian thì cùng đi shopping nhé?”
Hai người nhanh chóng trao đổi phương thức liên lạc, rồi anh em nhà họ Chu cũng rời đi. Họ vốn không đến tìm Kiều Sênh, chỉ là tiện thể ghé qua. Lần này đến trường là để thảo luận một dự án với đội ngũ của giáo sư Mã, tiện thể xuất hiện chào hỏi chút thôi.
Ngành game hiện là một trong những ngành hái ra tiền, đối tượng khách hàng chủ yếu là giới trẻ. Chu Cảnh Nghi cũng là một nữ tổng tài có tiếng trong giới.
Rất nhanh sau đó, hình ảnh Kiều Sênh và Chu Cảnh Nghi vừa nói cười vui vẻ đã bị chụp lại, lan truyền trên diễn đàn trường.
Lại bắt đầu có sinh viên đoán già đoán non.
Sinh viên 1: “Người ta là bạn của nữ tổng tài, lại còn là chủ sở hữu bản quyền <Thần Minh>, có cần phải bám víu đại gia không? Biết đâu người ta thật sự có bản lĩnh chen chân vào giới đó?”
Sinh viên 2: “Kiều Sênh quen cả Chu Cảnh Nghi? Thế thì <Thần Minh> có cơ hội được phát triển thành game online rồi? Hóng quá trời!
…
Đọc những bình luận này, Kiều Sênh không khỏi cảm thán: [Thầy Chu giỏi thật đấy! Vừa tung hint về việc phát triển IP <Thần Minh>, vừa từ từ rửa sạch danh tiếng cho mình. Đúng là doanh nhân, mỗi việc làm đều phải sinh lời ít nhất ba hướng.]
Đến giờ, chính cô cũng không để ý rằng cách gọi Chu Cảnh Dục của mình đã âm thầm thay đổi. Từ ‘anh đẹp trai’ lúc đầu, thành ‘thầy Chu’ đầy kính nể vì năng lực thật sự.