NHỜ HÓNG DRAMA, TÔI KIẾM ĐƯỢC TRĂM TỶ - Chương 16
Truyện <Thần Minh> lại bùng nổ rồi! Bỏ qua chuyện tác giả là ai, đây thật sự là một tác phẩm đầy sức tưởng tượng và khiến người ta sôi sục máu nhiệt huyết, nhận được vô số lời khen ngợi và thu hút được một lượng fan trung thành không nhỏ.
Thậm chí các fan còn tự đi ‘bóc phốt’ để bảo vệ tác giả.
Một cô bé mồ côi cố gắng vươn lên thì có gì sai? Hơn nữa, người ta gửi đến không phải là thư luật sư mà là danh sách khởi kiện. Không phải kiện về quyền danh dự mà là kiện tội vu khống bịa đặt, chứng tỏ người ta rất có tự tin.
Dĩ nhiên cũng có một bộ phận nghi ngờ Kiều Sênh đang cố tình gây chú ý, bởi từ lúc ầm ĩ chuyện tranh giành bản quyền, ngụ ý tự tử; đến khi lùm xùm đời tư bị phanh phui, nối tiếp nhau từng sự kiện, chỉ trong vài ngày đã biến một cuốn sách vốn dữ liệu không mấy nổi bật thành hiện tượng phá vỡ vòng tròn hẹp.
Kiều Sênh lướt qua phần bình luận, dù vẫn có nhiều lời chê bai nhưng cuối cùng không còn bị ‘ném đá’ một chiều nữa.
Mạc Tiểu Hi hí hửng tiến lại gần: “Bảo bối, cậu không có lòng với tụi tớ chút nào nha, danh xưng đại tác giả mà còn giấu không cho tụi tớ biết, còn coi tụi tớ là bạn bè không?”
Đó là nguyên chủ giấu, có gì liên quan đến cô? Cô đâu phải vừa xuyên không đến mà đã tuyên bố khắp nơi đâu!
Kiều Sênh cười ngượng ngùng: “Thì tại số liệu ban đầu không tốt, ngại quá mà.”
[Nhưng mà, tác phẩm đã được định sẵn sẽ bùng nổ, sao lại có số liệu khởi đầu kém chứ?]
Kiều Sênh hỏi xong không mong hệ thống trả lời, tự có kết luận.
[Tao biết rồi, đó chính là mấy plot twist không cần logic, chỉ cần trùng hợp, kiểu như mẹ La vừa bị tai nạn vừa suy thận, đẩy nữ phụ thành vật hy sinh tuyệt vọng. <Thần Minh> phải chờ đến khi nữ phụ gặp khó khăn về kinh tế mới bùng nổ, không thì Lục cẩu sẽ mất cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân à?]
Hệ thống hơi thiếu tự tin: [Cũng không hẳn vậy, theo dữ liệu tra cứu thì website văn học Lục Giang là trang nữ tạp chí, thể loại nâng cấp đầy nhiệt huyết này không phổ biến lắm.]
Kiều Sênh khinh khỉnh phì cười: [Tao lại nghĩ cuốn sách gốc này chắc chắn do Lục cẩu tự viết đấy, nói mấy chuyện con gái không thích thể loại nhiệt huyết, sao đọc tiểu thuyết cũng có cái kiểu kiêu căng? Muốn thì đi xem tài khoản của tao bao nhiêu là tài khoản độc giả cao cấp! Chứng minh độc giả ở đây cũng thích <Thần Minh>, số liệu đầu không tốt là vì bị kịch bản làm khó thôi.]
[Không phải đâu…]
[Thống tử, đừng cắt lời, chuyện này xảy ra nhiều rồi. Nào là con gái học dở môn khoa học, con gái lên cấp ba không có tiến bộ, tác giả nữ tầm nhìn hạn hẹp… Muốn thì xem xem bao nhiêu nữ thủ khoa qua các năm kìa? Còn mấy kênh ca tụng thể loại nam giới, không phải cứ thiết kế bối cảnh thế giới hoành tráng, năm nọ năm kia đại lục thế nào thế nào là tầm nhìn rộng lớn đâu. Thế giới to đùng đó chính là đang dụ dỗ tâm lý phụ nữ mà!]
Kiều Sênh tiếp tục cà khịa: [Chấp nhận đi, số liệu <Thần Minh> trước đây không tốt là do tình tiết tác động có khó không? Đây chẳng phải trang quan trọng mà Lục cẩu cứ nhặt nhạnh rồi sung sướng không thôi à? Rõ ràng đã bật bàn tay vàng vô hình mà còn giả bộ như người khác xui xẻo là hợp lý, Lục cẩu chỉ là may mắn thôi, không thấy vừa ăn cắp vừa la làng à?]
Hệ thống chán không thèm trả lời.
Hôm nay Kiều Sênh dự định ngoan ngoãn đi học cả ngày, vừa xong tiết sớm thì nhận hai cuộc gọi.
Một là tài xế do Chu Cảnh Dục sắp xếp đến, tên là Thẩm Nam, một cô nàng cá tính ngầu lòi.
Một là Giang Trình Quân, sẽ chuyển nhượng nhà cho Kiều Sênh.
Đúng hẹn đến phòng quản lý nhà đất, khi Giang Trình Quân ký chuyển nhượng căn hộ 150 mét vuông nội thất cao cấp cho Kiều Sênh, cô ngạc nhiên: “Tổng giám đốc Giang, phí tư vấn của tôi có đắt thế này không?”
Nếu trả tiền mặt, giá trị trong lòng Giang Trình Quân là 10 triệu, vì không vạch trần âm mưu của Lăng Ngọc Lâm, cộng với việc nuôi dưỡng và tin tưởng Triệu Lăng Lâm, thêm vào mưu đồ bí mật của Lăng Ngọc Lâm, thật sự có thể khiến nhà họ Giang mất quyền kiểm soát. Tính ra khoản thù lao 10 triệu này cực kỳ hời.
Hơn nữa, hôm qua Chu Cảnh Dục có cả ngày ở bên cô Kiều, hôm nay cô lại ngồi xe của Chu Cảnh Dục. Bán căn hộ thế chấp ngắn hạn khó thanh khoản đổi lấy một món hời, há gì vui hơn?
Giang Trình Quân gương mặt hốc hác, nhưng cười dịu dàng đầy trí tuệ: “Lẽ ra phải là tôi cảm ơn cô Kiều mới đúng, cô cũng biết tôi đang rất cần tiền mặt. Căn nhà này giá thị trường không thấp, nhưng vì phải bán gấp nên thực ra không thể bán được nhiều tiền như vậy.”
“Thêm nữa.” Giang Trình Quân hít một hơi” Tôi còn có một yêu cầu không tiện, mong cô Kiều đừng làm khó Tịnh Tuyết. Đứa trẻ này bản tính không xấu, chỉ vì tôi bỏ bê giáo dục nên bị tên đó dạy hư.”
“Tôi với Giang Tịnh Tuyết coi như đã hết ân oán.”
Người làm kinh doanh luôn rất tinh ý, Giang Trình Quân hiểu rằng Kiều Sênh sẽ không gây khó dễ cho Giang Tịnh Tuyết trong tương lai, nhưng cũng sẽ không làm bạn với cô ta. Có chút tiếc nuối, nhưng cũng là kết quả tốt rồi.
Giang Trình Quân thở dài, có vẻ bị tổn thương quá sâu nên muốn tâm sự: “Trước hôm qua tôi còn tưởng mình thông minh, ai ngờ vấp phải cú ngã lớn như vậy. Cô Kiều, tôi có ngu không? Không nhìn rõ Lăng Ngọc Lâm thì tôi chịu, dù đó là mối tình đầu của tôi, mang lớp kính màu hồng. Nhưng Triệu Lăng Lâm, rõ ràng lúc mới quen còn là đứa trẻ, lại chơi tôi xoay vòng vòng.”
“Không trách bà được, vì tính cách và sở thích của bà, Lăng Ngọc Lâm biết rõ từng ngóc ngách. Triệu Lăng Lâm quen bà rồi, đóng vai chính xác cái hình mẫu bà thích, bà quen biết Triệu Lăng Lâm từ đầu đã là phiên bản cao cấp được tùy chỉnh. Nhưng bà Giang này, tôi có lời khuyên.”
Giang Trình Quân ngẩng đầu nhìn Kiều Sênh.
“Là nạn nhân, hãy tìm lỗi người khác, đừng tự trách mình. Bà không nên thế, sống chung với người kéo mình xuống lâu quá sẽ mất tự tin. Chúc bà Giang từ nay về sau luôn vững bước trên con đường phía trước.”
Giang Trình Quân bừng tỉnh, được một cô gái trẻ tuổi bằng con cảm hóa, cảm giác thật kỳ diệu mà cũng nhẹ lòng: “Cảm ơn cô.”
“Tôi nhận thù lao khủng rồi nên không cần cảm ơn.” Kiều Sênh vung tay khoe giấy tờ nhà: “Bà Giang, hẹn gặp lại.”
[Ôi chao, từ hôm nay mình đã chính thức gia nhập hội có nhà rồi!)
Đã xin nghỉ cả ngày, Kiều Sênh tranh thủ đội kính mát, mũ và khẩu trang kín mít đi lấy thưởng xổ số. Nhưng lần này tiền thưởng cô không giữ lại đồng nào, thậm chí còn quyên góp một phần trong khoản tiết kiệm của mình. Có tiền rồi phải chia sẻ thì tiền mới liên tục chảy về từ khắp nơi.
Quả nhiên vừa cho đi tiền xong, Kiều Sênh đi ngang tiệm vé số, lại hỏi hệ thống có ai gần trúng không rồi mua thêm vài bộ vé số.
Giờ có tiền rồi, mua vé số phải theo lô!
[Ký chủ, có tin nóng đây.]
[Gì vậy?]
[Cầm Cẩm Tu sửa thấy cô công khai nhận là tác giả <Thần Minh> nên cũng nghi ngờ cô đang đánh bóng thương hiệu, dự đoán bên đó sắp phát triển IP, hắn ta muốn đánh trước.]
Cái cách làm này làm Kiều Sênh phát điên luôn: [Tao rõ ràng đã công khai ghi rõ ràng không chuyển nhượng bản quyền, vậy mà hắn ta định chôm trắng trợn à?]
[Không hẳn đâu, Cầm Cẩm Tu tìm một nhóm tác giả theo công thức sẵn có, dự định sáng tác IP gốc trước. Mấy kế hoạch dự án cũ họ sửa sửa lại vẫn xài được.]
Kiều Sênh chưa từng viết truyện, nhưng tiếp nhận hết ký ức nguyên chủ, biết chút kiến thức cơ bản về viết văn. Có vài tác giả dạng công thức rất giỏi, họ rút tinh hoa cốt lõi của ý tưởng người khác, giữ nguyên lõi cốt truyện, thay vỏ ngoài rồi copy hàng loạt. Có khi còn sáng tạo ra câu chuyện hấp dẫn hơn bản gốc, nhưng lại rất tinh tế ở ranh giới pháp luật bản quyền nên khó mà kiện đạo văn được.
[Tốt, quá được đấy. Quả đúng là thế giới tiểu thuyết, đâu đâu cũng có kẻ ngoài vòng pháp luật.]
Kiều Sênh tức giận, vừa lên xe liền gọi điện Chu Cảnh Dục. Ban đầu tưởng Tổng giám đốc kiểu Chu Cảnh Dục giờ này chắc đang họp, ai ngờ gọi cái là được.
“Alô, cô Kiều.”
Kiều Sênh bỏ qua phần xã giao, hỏi thẳng: “Thầy Chu có rảnh không? Tôi mời anh ăn trưa.”
Chu Cảnh Dục liếc đồng hồ, tuyên bố giải tán cuộc họp, thong thả bước ra văn phòng: “Được, chọn chỗ chưa? Tôi đến ngay.”
Kiều Sênh: “Tôi chọn rồi, ngoài trường có quán tôm càng cay cay ngon lắm, hồi trước tôi ăn rồi, cũng khá sang.”
Chu Cảnh Dục biết cô hôm nay có lớp, mà mời ăn trưa chắc có chuyện, liền vui vẻ: “Tôm càng cũng ngon, nhưng hôm nay ta đi chỗ khác, tôi gửi vị trí cho Thẩm Nam luôn.”
Hai người hẹn nhau ở Thanh Huy Viên, nhà hàng kiểu vườn Tô Châu, kiến trúc cổ kính với đình, lầu, cầu nhỏ, suối róc rách, bước đi mỗi nơi một cảnh. Nhìn thôi đã biết món ăn ở đây không chỉ ngon mà không gian cũng cực kỳ thanh nhã, rất thích hợp để bàn chuyện làm ăn.
Kiều Sênh bước vào đã thầm thấy đau ví: [Chu Cảnh Dục không vừa nha, ăn một bữa ở đây chắc mất một mớ tiền đó! Không được, phải ăn cho đủ giá trị mới được.]
Chu Cảnh Dục mỉm cười, giọng cô đau ví nghe vui tai thật.
Vừa ngồi xuống, nhân viên mặc áo xường xám thêu tay đã bê lên trà Long Tỉnh thượng hạng hái trước mùa mưa.
Chu Cảnh Dục biết mình bận, tranh thủ lúc chờ món, Kiều Sênh liền vào thẳng vấn đề: “Thầy Chu, tôi muốn nhanh chóng phát triển <Thần Minh>, anh giúp tôi giới thiệu chỗ làm thủ tục đăng ký kinh doanh được không? Tôi chịu phí, quan trọng nhất là nhanh.”
“Tại sao lại gấp vậy?”
[Tất nhiên là vì Cầm Cẩm Tu tên cướp kia định cướp trắng trợn rồi.]
Kiều Sênh cắn môi: “Có nhiều người để mắt đến dự án này, tôi lo nếu chúng ta làm chậm thì người khác làm game cùng thể loại trước, ảnh hưởng doanh thu.”
Chu Cảnh Dục nhấp một ngụm trà, giọng chậm rãi: “Đã gấp vậy sao không tận dụng vỏ công ty game sẵn có, bàn thẳng chuyện chia lợi nhuận?”
Kiều Sênh cười tươi như hoa: “Hôm qua thầy Chu dạy tôi phải biết mượn thế. Nhất định phải giữ quyền chủ động, chấp nhận không nhượng bộ chút nào về lợi ích, cái này có trong bài học không?”
Chu Cảnh Dục bật cười nhẹ, không hề mỉa mai mà còn có vẻ trân trọng: “Quả thật có bài đó. Cô Kiều biết vận dụng, đáng khen.”
Nói rồi, anh đưa cho Kiều Sênh một cặp hồ sơ.
Kiều Sênh mở ra, thấy bên trong là bản hợp đồng hợp tác, điều khoản Chu Cảnh Dục đưa ra rất thoáng. Không đòi quyền chủ đạo phát triển game, phần lợi nhuận chia cũng rất hậu hĩnh.
Dù Kiều Sênh không có kinh nghiệm phát triển game, nhưng cô có hệ thống, biết rõ các công ty game thường chia lợi ích ra sao với chủ IP. So sánh thì điều kiện này của Chu Cảnh Dục thật sự hào phóng như làm từ thiện.
Cô nhìn Chu Cảnh Dục, trong mắt chất chứa sự nghi hoặc: “Tại sao? Điều kiện toàn là có lợi cho tôi thế này, lại trái với triết lý của anh?”
“Vậy để hôm nay thêm một bài học nhé?” Chu Cảnh Dục dựa lưng ghế gỗ trắc, dáng vẻ thoải mái, thư giãn: “Dự đoán được tài nguyên và mối quan hệ tiềm năng, có thể chấp nhận được thì hãy mạnh tay đầu tư. Bất cứ cơ hội mở rộng nào có giá trị phải nắm chắc, đừng keo kiệt kẻo mất mất cơ hội.”
Kiều Sênh chỉ vào mình: “Tôi? Xứng đáng được anh đánh giá cao mối quan hệ đến thế sao?”
Chu Cảnh Dục nhìn cô đang ngơ ngác, tay ngứa ngáy muốn vuốt tóc nhỏ nhắn kia nhưng lại ngại làm quá, đành kìm lại: “Dĩ nhiên, chỉ riêng kỹ năng xem tướng của cô Kiều cũng hơn mấy đại sư trong giới đó rồi. Hơn nữa có đội ngũ chuyên nghiệp kiểm soát, lần này hợp tác tôi vẫn thu lời đậm.”