NHỜ HÓNG DRAMA, TÔI KIẾM ĐƯỢC TRĂM TỶ - Chương 12
Giang Tịnh Tuyết tức đến mức mặt đỏ bừng, biểu cảm méo mó vặn vẹo.
Giang Trình Quân lập tức trừng mắt nhìn cô ta, ngăn không cho cô con gái tiếp tục gây chuyện: “Tịnh Tuyết, im lặng.”
Chỉ một câu ấy, đã khiến Giang Tịnh Tuyết hoàn toàn sụp đổ.
“Lúc nào mẹ cũng vậy! Bất kể xảy ra chuyện gì, chưa hỏi rõ đúng sai đã chỉ trích con trước! Kiều Sênh mắng con đến mức nhảy lên đầu ngồi rồi mà mẹ vẫn bênh cô ta! Mẹ rốt cuộc có phải mẹ ruột của con không?!”
[Ôi chao, thế là sụp đổ rồi. Giang Tịnh Tuyết được nuông chiều thành ra yếu đuối như vậy, tất cả đều là do Lăng Ngọc Lâm cố tình dạy hư. Đúng là không ra gì! Dù có trọng nam khinh nữ thì Tịnh Tuyết vẫn là con gái ruột ông ta mà. Có lẽ trong mắt loại người như ông ta, con không mang họ mình thì chẳng tính là con.]
Giang Trình Quân bị con gái quát đến ngẩn người.
Chuyện Lăng Ngọc Lâm ngoại tình đã được xác thực, chứng tỏ Kiều Sênh đúng là có kênh thông tin. Dù là do điều tra hay xem tướng, thì đó cũng là bản lĩnh thật sự. Giang Trình Quân chỉ là không muốn con gái vô tình đắc tội với người có bản lĩnh. Tính cách thế này, sau này sớm muộn cũng thiệt thân.
Khi đối mặt với chuyện chồng phản bội, Giang Trình Quân có thể nhanh chóng quyết đoán, dứt khoát. Nhưng Tịnh Tuyết là điểm yếu của bà ấy.
Vì thế, người phụ nữ vừa mới nãy còn lạnh lùng ra lệnh dứt khoát, giờ bị một câu nói của con gái làm cho sững sờ tại chỗ, tay chân luống cuống: “Tịnh Tuyết… sao con lại nghĩ về mẹ như vậy? Mẹ chỉ muốn con…”
“Đủ rồi! Con không muốn nghe nữa! Con biết, mẹ làm mọi thứ đều là vì con, bất kể có phải điều con muốn không, bất kể mẹ có tôn trọng suy nghĩ của con hay không, mẹ đều nói là vì con. Nhưng chính cái vì con đó lại là lý do để mẹ làm tổn thương con mà chẳng chút áy náy!”
[Haizz… đứa nhỏ này, mẹ cô đúng là vì cô thật mà. Tuy rằng Tịnh Tuyết đúng là rất khó ưa, nhưng mình vẫn ghen tị với cô ta. Mình đã chết tan xác trong thế giới thật, chẳng bao giờ có thể gặp lại mẹ nữa rồi. Mình nhớ mẹ… nhớ nhiều lắm.]
Nghe thấy tâm sự yếu mềm ấy của Kiều Sênh, một người vốn không có chút đồng cảm như Chu Cảnh Dục cũng cảm thấy nhói lòng.
Giang Trình Quân rất yêu con gái, chỉ hận không thể mang cả thế giới tốt đẹp nhất dâng đến trước mặt con. Vì vậy, bà ấy chưa từng tưởng tượng ra tình huống con mình lại ghét bỏ mình.
Khi xác nhận chồng ngoại tình, Giang Trình Quân tức giận, phẫn nộ, nhưng chính cơn giận dữ của con gái mới là cú đánh chí mạng. Khuôn mặt đang còn lạnh băng của bà ấy giờ đây đã chuyển sang trắng bệch: “Tịnh Tuyết, sao con có thể nghĩ như thế về mẹ?”
“Vì cô ta đã bị gã cặn bã kia và ông bà nội nhà họ Lăng làm cho lệch lạc từ lâu rồi.” Kiều Sênh lạnh lùng xen vào.
“Im đi! Cô nói bậy!” Giang Tịnh Tuyết phản xạ ngay lập tức. Trong lòng cô ta, bố luôn là người thương mình nhất.
Còn về phía ông bà nội, thái độ của họ với cô ta rất mâu thuẫn. Có lúc tỏ ra yêu chiều, lấy lòng cô ta, nhưng nhiều khi lại buột miệng lộ ra ánh mắt khinh khỉnh. Vì từng nhận được quá nhiều yêu thương, nên Giang Tịnh Tuyết cũng tự phân loại ông bà nội vào nhóm không yêu mình.
Suy nghĩ ấy cũng không sai. Nếu không phải Lăng Ngọc Lâm nhiều lần dặn dò phải nhẫn nhịn vì đại cục, e là ông bà già nhà họ Lăng đã sớm đập chết đứa đồ đẻ ra chỉ tốn tiền này rồi.
Thấy đứa tốn tiền ấy sống trong nhung lụa, họ càng thêm căm tức, chỉ hận đống tiền kia không để dành được cho cháu trai ruột.
Kiều Sênh đã nhận ủy thác từ Giang Trình Quân, dĩ nhiên phải có trách nhiệm với khách hàng, vì vậy cô không ngần ngại vạch trần sự thật trước mặt Giang Tịnh Tuyết:
“Trong mắt cô, bố cô yêu thương cô nhất, chiều chuộng cô vô điều kiện. Cô bắt nạt bạn học ở trường, cũng chính bố cô đứng ra dọn dẹp tàn cuộc, che giấu với mẹ cô. Chính bố cô từng chút một truyền cho cô tư tưởng phân biệt sang hèn, khiến cô coi trời bằng vung, cho rằng mình cao quý hơn người.”
Giang Tịnh Tuyết vừa tức vừa hoang mang, rồi phản bác một cách đầy lý lẽ: “Không lẽ không phải sao? Nhà tôi giàu, đương nhiên cao quý hơn loại mồ côi như cô!”
Kiều Sênh bật cười, lời này chẳng động được đến cô. Trước khi rơi máy bay xuyên không, cô cũng là con nhà trung lưu, sống sung túc, gia đình hạnh phúc. Nhưng nếu câu này mà nói với nguyên chủ, chắc đau đến thấu tim gan.
Chưa kịp để Kiều Sênh đáp lại, đám người xung quanh đã ồn ào lên tiếng: “Cô gái này đúng là bị ông bố nuôi hư rồi, tổ tiên nhà ai chẳng từng nghèo, có gì mà chảnh?”
“Đúng đó, nhìn là biết bị chiều hư. Bướng bỉnh kiêu ngạo, mẹ thì cố gắng dạy dỗ cho đàng hoàng mà lại quay ra oán trách. Nuôi sói còn hơn!”
“Nuôi cô ta còn thà nuôi cục thịt nướng cho rồi!”
…
Trên mặt Giang Tịnh Tuyết thoáng hiện một tia hoang mang như thể tam quan* trong đầu cô vừa bị sụp đổ.
*Tam quan: thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan – chỉ hệ tư tưởng hoặc cách nhìn nhận về cuộc sống.
“Con người vốn dĩ đã có phân cấp ba bảy hạng, làm gì có chuyện bình đẳng thật sự? Luật pháp thì viết vậy thôi, mấy người này chắc tưởng thật rồi hả?” Giang Tịnh Tuyết hỏi thẳng:
“Nếu thực sự ai cũng bình đẳng, thì tại sao nhiều người lại liều mạng leo lên cao?”
Dù bệnh tật không phân giàu nghèo, nhưng xét về số lượng, đám người vây quanh đa phần đều là thân nhân của bệnh nhân nghèo. Những câu nói trước của Giang Tịnh Tuyết đúng là khiến người ta tức sôi máu, nhưng câu hỏi vừa rồi lại khiến không ít người nghèo lặng thinh.
Đúng thế, ai mà không muốn sống tốt hơn, ai chẳng cố gắng leo lên. Con người có phân cấp cũng không sai. Nhưng mà vì sao những lời của Giang Tịnh Tuyết lại đáng ghét đến vậy?
Hai ông bà Giang tròn mắt nhìn đứa cháu gái mà mình cưng chiều từ bé. Bà Giang nghẹn ngào hỏi: “Tịnh Tuyết, sao con lại thành ra như thế này? Nhà mình từ xưa đến nay chưa từng có ai lấy quyền thế bắt nạt người khác cả.”
[Thật ra gia giáo nhà họ Giang rất tốt đấy. Ông bà Giang khởi nghiệp từ thời cải cách mở cửa, bắt đầu bằng xưởng gia công đồ chơi. Hồi mới làm ăn khó khăn lắm, một người đi kiếm đơn hàng, một người trông sản xuất, có lúc ăn cơm với bánh bao khô nhấp nước suối cầm hơi, ngày nào cũng làm mười mấy tiếng, từng bước từng bước mới có ngày hôm nay. Họ sống cùng công nhân, ăn cùng công nhân, chưa bao giờ coi thường người nghèo.]
[Về sau, nhờ bắt đúng thời cơ bất động sản bùng nổ, Giang Trình Quân đầu tư vào công ty xây dựng. Mà làm xây dựng, tiếp xúc toàn là tổ đội thi công, nếu không hòa đồng thì chẳng làm ăn gì được. Cho nên, nhà họ Giang thật sự rất có giáo dưỡng. Chỉ tiếc là Tịnh Tuyết bị Lăng Ngọc Lâm làm lệch cả tam quan.]
[Haiz, đúng là tre tốt không mọc măng tốt. Cho nên chọn bố cho con là việc đạo đức cần phải giữ vững. Thấy chưa, chỉ vì chọn nhầm bố cho con gái mà cả nhà toàn người đàng hoàng cũng bị kéo xuống bởi cái gen ích kỷ.]
Trước kia tính cách kiêu ngạo của Giang Tịnh Tuyết vẫn còn nằm trong phạm vi chấp nhận được của Kiều Sênh, nhưng hôm nay thì thật sự khiến cô buồn nôn.
“Vì trong lòng cô cho rằng ức hiếp người yếu hơn là lẽ đương nhiên, còn người mạnh hơn đối xử với cô thì là cậy quyền cậy thế. Đúng là đồ hai mặt!”
Giang Tịnh Tuyết đỏ bừng cả mặt. Đúng thật, khi nãy bị Chu Cảnh Dục quát một câu là im re, trong lòng cô ta uất ức muốn khóc cơ mà?
“Đủ rồi.” Kiều Sênh lạnh giọng: “Đợi tôi hỏi xong Lăng Ngọc Lâm, rồi cô hãy tự mình kết luận xem cái ông bố cặn bã kia đã hại cô thế nào.”
“Còn ông, Lăng Ngọc Lâm. Ông cho rằng cưới Giang Trình Quân là bà ấy gả cho ông. Nhà người ta không có con trai, nên toàn bộ tài sản đều nên là của ông. Ngay cả giá trị bà ấy tạo ra cũng phải là của ông, do ông nắm giữ và phân chia. Nhưng ông biết rất rõ, hai người đã thỏa thuận trước hôn nhân là ông sẽ ở rể. Tài sản, cổ phần, bất động sản, tiền gửi ngân hàng – tất cả đều sẽ để lại cho Giang Tịnh Tuyết.”
“Cho nên, ông vừa âm thầm bóp méo thế giới quan của con gái, vừa chia rẽ tình cảm mẹ con họ. Giang Tịnh Tuyết đậu vào Đại học A không chỉ vì cô ta thông minh, chăm chỉ, mà còn nhờ mẹ cô ta đã dốc hết tâm huyết đầu tư: học trường tốt nhất, mời gia sư giỏi nhất. Trong quá trình giáo dục con, Tổng giám đốc Giang luôn đóng vai ác, còn ông thì đóng vai người bố tốt. Thế là Giang Tịnh Tuyết càng ngày càng thân với ông hơn.”
“Giang Tịnh Tuyết, cô thấy bố mình tốt vô cùng, chiều cô đủ đường. Nhưng ngoài việc nuông chiều cô, thì trong suốt quá trình trưởng thành, ông ta có làm được gì tích cực cho cô không?”
Mặt Giang Tịnh Tuyết tái nhợt. Cái này, thật sự không có.
Người vây quanh càng lúc càng đông. Lăng Ngọc Lâm há miệng cứng họng. Nếu cứ tiếp tục thế này, ông ta tiêu thật rồi.
Ông ta vội quay sang cầu cứu Giang Trình Quân: Vợ à… đây là chuyện nhà mình. Về nhà rồi tôi giải thích với bà, tôi thề là có thể giải thích được hết.”
Giang Trình Quân rã rời, đầu óc trống rỗng. Là một người yêu bằng lý trí, bị phơi bày chồng ngoại tình đã đủ đau rồi. Giờ đến con gái oán trách, rồi phát hiện chồng cố ý dạy lệch con ruột mình… mọi chuyện cứ như nhát dao từng nhát cắt vào lòng bà ấy.
Bà ấy tiến lên, lại giáng thêm cho Lăng Ngọc Lâm mấy cái bạt tai: “Lăng Ngọc Lâm, ông độc ác đến mức hại cả con ruột! Đã làm chuyện thất đức thì lúc làm không thấy xấu hổ, giờ bị lôi ra ánh sáng lại bắt đầu biết xấu à?!”
Lăng Ngọc Lâm bị vệ sĩ đè xuống không nhúc nhích được, người xung quanh lại giơ điện thoại quay phim, ông ta càng phát điên. Chỉ có thể trừng mắt nhìn Giang Trình Quân, độc ác nói: “Tất cả là lỗi của bà! Bà ép tôi, dùng quyền thế ép tôi sống cúi đầu! Rõ ràng là kết hôn tự nguyện mà con lại không mang họ tôi. Bà từng nghĩ đến cảm giác của một người đàn ông như tôi chưa?! Bao năm qua tôi luôn nịnh bợ bà, bà lúc nào cũng khinh tôi, coi thường tôi! Tôi dạy con gái biết ‘người trên cao thì có quyền nhiều hơn’ thì có gì sai?!”
Nước mắt Giang Trình Quân cuối cùng cũng rơi xuống. Bà ấy quay lại nhìn bố mẹ, nghẹn ngào: “Bố, mẹ… con xin lỗi. Năm đó con nên nghe lời hai người.”
Đồng tử của Lăng Ngọc Lâm co rút. Ông ta biết, tình cảm của Giang Trình Quân dành cho mình rất sâu. Nhưng đến giờ phút này, ông ta nhận ra, những cái tát khi nãy không chỉ là vì giận, mà là hối hận. Những thứ mà ông ta tưởng như nắm chắc trong tay, đang trượt khỏi lòng bàn tay.
Lăng Ngọc Lâm đột nhiên không dám mắng nữa, hạ giọng van xin: “Trình Quân… vợ à, tôi sai rồi. Tôi hứa sẽ nghiêm khắc quản lý Tịnh Tuyết, không chiều chuộng nó nữa. Bà cho tôi một cơ hội được không?”
Nhưng Giang Trình Quân như thể chẳng nghe thấy gì, quay sang nói với Kiều Sênh bằng giọng vô cùng nghiêm túc: “Kiều Đại su, mời cô tiếp tục.”
Đúng lúc đó, hệ thống thông báo cho Kiều Sênh biết, đội vệ sĩ mà Giang Trình Quân cử đến trung tâm y tế đã đến nơi, do đến kịp thời, cộng thêm bốn người nhà họ Lăng đều là bệnh nhân bị thương, nên nhân tình của Lăng Ngọc Lâm không chạy thoát được, đã bị chặn lại.
Thế là Kiều Sênh quay sang nhắc nhẹ: “Tổng giám Giang, hay là bà nhận một cuộc điện thoại trước nhé?”
Vừa dứt lời, điện thoại Giang Trình Quân quả nhiên đổ chuông. Vừa nghe máy, sắc mặt bà ấy càng lúc càng u ám.
Những người tin vào phong thủy trong đám đông bắt đầu nhìn Kiều Sênh bằng ánh mắt khác. Có thể đoán trước cả người sắp gọi điện đến, đúng là thần kỳ!
Sắc mặt Lăng Ngọc Lâm mỗi lúc một trắng bệch. Ông ta biết, nhân tình không thoát được, tất cả kết thúc thật rồi.
Giang Trình Quân liếc nhìn Lăng Ngọc Lâm một cái, ánh mắt đã chẳng còn chút yêu thương nào – chỉ còn sự lạnh lùng: “Được, lấy mẫu rồi đúng không? Vậy đi giám định quan hệ cha con đi.”
Đồng thời, bà ấy cũng ra lệnh cho vệ sĩ nhổ tóc Lăng Ngọc Lâm mang đi xét nghiệm.
Người xung quanh không nghe được nội dung cuộc gọi, nhưng hành động của Giang Trình Quân đã xác nhận: Lăng Ngọc Lâm không chỉ ngoại tình, mà còn có con riêng.
Lại một đợt bàn tán rôm rả nổi lên.
Nhưng cũng có người lật ra một góc nhìn gây sốc:
“Phụ nữ mà giàu thì kiểu gì chẳng chèn ép chồng. Nếu không thì đàn ông nào lại đi ngoại tình? Trước giờ cứ bảo chủ nhiệm Lăng chiều vợ, tôi thấy chắc là sợ vợ thì đúng hơn. Người thành đạt, có chút danh tiếng, kiếm chỗ nào có người hiểu mình thì có gì sai?”
“Mấy nhà giàu ấy mà, ai chẳng chơi bời mỗi người một kiểu. Biết đâu vợ cũng có trai bao bên ngoài, chồng không chịu nổi mới ra ngoài tìm người khác.”
Kiều Sênh khẽ nhíu mày.
[Hóa ra thế giới trong truyện cũng giống ngoài đời thật. Chuyện gì đàn ông làm sai thì cuối cùng vẫn là phụ nữ bị đổ lỗi. Không được! Không thể để Tổng giám đốc Giang bị bôi nhọ như vậy!]
“Xét về tướng mạo, Tổng giám đốc Giang là người tuyệt đối chung thủy trong hôn nhân, rất yêu chồng, chưa từng ngoại tình.”
Với uy tín của mình trong đám đông lúc này, lời của Kiều Sênh khiến những lời đồn về Giang Trình Quân lập tức nhỏ dần, và càng nhiều người bắt đầu công kích Lăng Ngọc Lâm hơn nữa.
Lúc này, Kiều Sênh lại nói tiếp với Giang Trình Quân: “Tổng giám đốc Giang, bà còn một cuộc gọi nữa, nên nghe đi. Bên kia sẽ nói công ty có chuyện, kêu bà quay về gấp. Nhưng tôi khuyên bà đừng tin.”
[Xây dựng hình tượng liệu sự như thần là điều cực kỳ quan trọng. Nếu không, đến lúc giúp khách hàng lật kèo, người ta cũng chẳng tin lời mình. Mình tuy thu phí cao, nhưng dịch vụ thì chất lượng khỏi chê.]
Quả nhiên, điện thoại của Giang Trình Quân lại vang lên lần nữa. Người gọi là Triệu Lăng Lâm, thư ký của Giang Trình Quân.