NHỜ HÓNG DRAMA, TÔI KIẾM ĐƯỢC TRĂM TỶ - Chương 11
“Tổng giám đốc Giang, tôi xem tướng mặt bà, dạo này sự nghiệp lẫn gia đình đều không suôn sẻ, còn bị tiểu nhân quấy phá.”
Chưa từng học qua diễn xuất, nhưng Kiều Sênh đã cố hết sức tỏ ra thần bí. Có điều, lời cô nói nghe như diễn viên quần chúng đọc thoại, không chút thuyết phục.
Hiện tại, đám đông đã được sơ tán ra quảng trường trước toà nhà ngoại khoa, chỉ còn vài người rảnh rỗi nán lại hóng chuyện.
“Kiều Sênh, cô vừa vu khống tôi, vừa muốn lừa mẹ tôi à?” Giang Tịnh Tuyết tức giận đến mức muốn phun lửa.
Kiều Sênh chẳng buồn để ý đến cô ta, chỉ ghé tai Giang Trình Quân nói nhỏ: “Gần đây khoản thanh toán của Kiến trúc Lăng Giang có trục trặc, ngày 7 tháng này, Tổng giám đốc Giang bất đắc dĩ phải ký một hợp đồng lấy nhà ở đổi lấy chi phí thi công. Khu Tử Hinh Uyển tuy vị trí đẹp, nhưng giá quá cao, khó bán ra. Cho nên…”
Những thông tin này Kiều Sênh mới tra được, cũng là tin tức mà Giang Trình Quân giấu rất kỹ. Sao cô lại biết?
“Cô điều tra tôi à?”
“Tôi xem tướng thấy mà, dĩ nhiên nếu bà chưa chính thức thuê tôi, bất cứ lúc nào cũng có thể chấm dứt hợp tác.”
[Giang Trình Quân này làm ăn thì tỉnh táo đấy, nhưng đầu óc yêu đương lại như đậu hũ non. Loại người bị tình yêu che mờ lý trí là khó đối phó nhất. Lỡ tí nữa Lăng Ngọc Lâm khóc lóc quỳ gối xin lỗi, Giang Trình Quân quay sang trách mình phá hoại vợ chồng họ thì toi. Thôi thì cứ để người ta tự quyết định vậy. Dù gì năm trăm triệu đó, mình cũng đâu nhất thiết phải lấy cho bằng được!]
[Không, mình muốn lấy cho bằng được ấy chứ!!]
Lý trí bảo Giang Trình Quân đây là trò lừa đảo. Kiều Sênh và Lăng Ngọc Lâm đã hẹn trước thời gian lên sóng, lại còn qua các kênh khác dò được chuyện cầm cố khu Tử Hinh Uyển.
Mấy chiêu này thường dùng trong các vụ lừa đảo, tra thông tin riêng tư để lấy lòng tin nạn nhân.
Nhưng chẳng hiểu sao, Giang Trình Quân lại nhớ đến phản ứng chột dạ của Lăng Ngọc Lâm khi nhìn thấy Kiều Sênh, cùng sự thù địch rõ rệt của con gái đối với cô gái trẻ này.
Lại nhìn Kiều Sênh, sắc sảo, xinh đẹp. Chẳng lẽ giữa cô và Lăng Ngọc Lâm từng có gì đó? Bị con gái bà ấy phát hiện nên người thì chột dạ, người thì giận dữ?
Suy đoán này trái với IQ thường ngày của Giang Trình Quân, nhưng lại rất hợp logic của người não yêu đương.
Cuối cùng, Giang Trình Quân nghiến răng: “Được. Nếu cô có thể cung cấp thông tin hữu ích, tôi ủy thác cô xem tướng một lần. Nếu cô lấy xem tướng làm cớ để lừa đảo, tôi sẽ đưa cô vào tù!”
Kiều Sênh chẳng mảy may quan tâm lời đe doạ, trừng mắt nhìn Lăng Ngọc Lâm với ánh mắt khinh bỉ, như muốn nói: “Đồ cặn bã, đến lúc đền tội rồi.”
Lăng Ngọc Lâm linh cảm có chuyện chẳng lành, định ngăn cản thì đã quá muộn.
Chỉ thấy Kiều Sênh mím môi, nói rõ ràng từng chữ: “Tổng giám đốc Giang, cung phu thê của bà u ám, còn cung phu thê của chồng bà thì hỗn loạn, có dấu hiệu chồng chéo. Điều này cho thấy: Chủ nhiệm Lăng có người khác bên ngoài.”
Giang Trình Quân và Giang Tịnh Tuyết như bị sét đánh, mắt mở trừng trừng, không tin nổi. Ngược lại, ông bà Giang, bố mẹ vợ lại tỏ ra rất bình tĩnh, như đã sớm lường trước.
Giang Tịnh Tuyết lập tức hét lên: “Kiều Sênh! Cô bị vạch mặt trên diễn đàn vì mê hư vinh, giờ lại vu khống bố tôi à? Không chịu nổi người khác có gia đình hạnh phúc à? Cô là trẻ mồ côi, nên tâm lý biến thái đúng không?”
Lăng Ngọc Lâm là gương mặt nổi tiếng trong bệnh viện Hiệp Hòa, có người nhận ra ông ta, bàn tán xôn xao: “Chủ nhiệm Lăng có người bên ngoài á? Không thể nào, bác sĩ Lăng nổi tiếng yêu chiều vợ mà.”
“Đúng thế! Mỗi lần vợ bác sĩ Lăng đến viện, nhìn khí sắc cũng tốt cực kỳ. Tình cảm vợ chồng có thể diễn, nhưng sắc khí không diễn được. Người ta rõ ràng sống trong hạnh phúc.”
“Phải đấy, con gái của chủ nhiệm Lăng cũng như công chúa vậy. Gia đình không hạnh phúc không nuôi nổi kiểu ấy đâu.”
…
Lăng Ngọc Lâm vã mồ hôi lạnh. Thấy dư luận nghiêng về phía mình, ông ta cắn răng tung chiêu cuối: “Kiều Sênh! Mẹ cô cần ghép thận, cô cố tình quyến rũ tôi để tôi trực tiếp phẫu thuật. Tôi đã từ chối thẳng thừng. Giờ mẹ cô thay bác sĩ khác, cô nghĩ mình an toàn rồi nên trở mặt vu khống tôi. Cô còn trẻ mà đã không biết liêm sỉ, bất chấp thủ đoạn vì mục đích, đúng là cặn bã xã hội!”
Khoa cấy ghép nội tạng là nơi mỗi hắt hơi cũng có thể bắn trúng vài người đang chật vật vì cuộc sống. Khi rơi vào tuyệt vọng, người ta thường sẵn sàng đánh đổi mọi thứ. Vì thế lời của Lăng Ngọc Lâm càng dễ khiến người ta tin.
Đám đông lại bắt đầu xì xào.
“Chắc cô bé này cùng đường rồi nên mới làm vậy. Nhưng dù sao cũng không nên vu khống người khác.”
“Bác sĩ mổ cho mẹ cô ta là ai nhỉ? Không phải quyến rũ mà được đấy chứ?”
“Không có bằng chứng mà dám nói người ta thế à?”
…
Kiều Sênh thấy thật mỉa mai. Trong bất kỳ thời đại nào, việc tung tin bẩn thỉu luôn là cách nhanh nhất và rẻ nhất để đánh gục một người phụ nữ. Kể cả loại rác rưởi như Lăng Ngọc Lâm cũng có thể đường hoàng sỉ nhục danh dự một cô gái.
Lăng Ngọc Lâm để hoàn thiện vai diễn, còn móc điện thoại ra, hét lớn đòi báo cảnh sát.
Nhưng đây chính là lúc Kiều Sênh chờ đợi!
Cô không để tâm đến những lời xì xào, chỉ nhìn chằm chằm vào người thuê mình, nói dứt khoát: “Tổng giám đốc Giang, bệnh viện trung tâm, khoa bỏng – giường 36, 37, 38, 39. Bây giờ bà cử người đi kiểm tra sẽ có bất ngờ.”
Lăng Ngọc Lâm lập tức biến sắc!
Bị Kiều Sênh uy hiếp, ông ta đã điều tra rồi. Biết cô chỉ là một đứa mồ côi, ba hôm trước còn lo xoay tiền cho mẹ mổ. Cô lấy đâu ra tiền và quan hệ để tra thông tin? Thế mà giờ cô không chỉ biết rõ bố mẹ, bồ và con riêng của ông ta đang ở đâu, còn nêu đúng số giường!
Dù sao cũng là người trong cùng hệ thống y tế, Lăng Ngọc Lâm có chạy chút quan hệ để sắp xếp người nhà vào cùng phòng bệnh, lại còn dặn kỹ không để lộ thông tin.
Là người từng trải trên thương trường, chỉ cần nhìn sắc mặt Lăng Ngọc Lâm, Giang Trình Quân đã đoán được có gì khuất tất. Bất kể nghi ngờ Kiều Sênh đến đâu, bà ấy vẫn lập tức phái người đi kiểm tra.
Đồng thời, Giang Trình Quân kinh ngạc nhìn Kiều Sênh. Hôm qua khi nói chuyện, cô đã bảo bà mang theo nhiều người, giờ các vệ sĩ quả thật có ích.
Thế rốt cuộc Kiều Sênh thật sự có năng lực đoán mệnh, hay đã tra sạch gốc rễ của Lăng Ngọc Lâm rồi dùng danh nghĩa xem tướng để bán thông tin?
Lăng Ngọc Lâm tức giận nhìn chằm chằm Kiều Sênh: “Kiều Sênh, cô vu khống thì cũng đừng lôi người vô tội vào! Alo? 110 phải không? Tôi đang ở trước toà nhà ngoại khoa bệnh viện Hiệp Hòa, có người vu khống tôi, định tống tiền.”
[A ha, đồ cặn bã cố tình đấy! Cái gọi là gọi 110 kia thực ra là gọi cho bồ cũ. Hai người đã thống nhất tín hiệu: nếu ông ta nói nhảm trong điện thoại, nghĩa là chuyện bị bại lộ. Đây là đang cảnh báo bồ và con riêng tìm chỗ trốn.]
[Giờ mà giật được điện thoại ông ta thì có trò hay để xem rồi! Phải nhắc Giang Trình Quân mới được…]
Chưa kịp nhắc thì Giang Trình Quân đã như nghe thấy tiếng lòng, giật phắt điện thoại của Lăng Ngọc Lâm. Nhìn số đang gọi: Tú Anh.
Bà ấy giáng cho ông ta một bạt tai: “Tú Anh là ai?”
Rồi không đợi trả lời, bà ấy lạnh lùng ra lệnh: “Khống chế ông ta lại cho tôi!”
[Ha! Quả là nữ tổng tài lâu năm dày dạn công trường, ngoài cái đầu não yêu đương ra thì hành động rất quyết đoán. Một khi nghi ngờ đã nảy mầm, phản xạ đầu tiên của bà ấy là cắt đứt liên lạc giữa tên cặn bã và thế giới bên ngoài. Thế là, gã đàn ông khốn kiếp này lộ mặt không kịp trở tay.]
Lăng Ngọc Lâm lập tức mặt mày xám ngoét, Giang Trình Quân cũng lạnh cả người.
“Trình Quân, nghe tôi nói! Đừng để con tiện nhân kia chia rẽ vợ chồng mình. Bệnh viện trung tâm là bố mẹ tôi ở đó! Họ bị tai nạn xe rồi cháy xe, tôi…tôi chưa kịp nói cho bà biết.”
Giang Trình Quân như bị giáng một đòn chí mạng.
Năm xưa bố mẹ bà ấy phản đối cuộc hôn nhân này, là Lăng Ngọc Lâm chấp nhận làm rể vào nhà mới được bước vào nhà họ Giang. Hai mươi năm nay, ông ta luôn tỏ ra yêu chiều bà ấy. Trong mắt bà ấy, cuộc hôn nhân này còn là thành tựu đáng tự hào hơn cả sự nghiệp.
Nhưng tối qua liên lạc không được với chồng, Giang Trình Quân đã thấy lo lắng. Có lẽ là linh cảm, có lẽ là trực giác phụ nữ. Dù ngoài mặt vẫn tự nhủ rằng chồng chỉ bận việc như thường lệ, nhưng sâu trong lòng lại thôi thúc phải tìm cho ra.
Và hôm nay, cuối cùng cũng lật được mặt nạ.
“Bố mẹ ông gặp tai nạn, có gì mà không dám nói? Còn nữa, ông gọi điện cho chị họ, tại sao phải giả vờ gọi 110?”
Đám đông ban nãy còn đứng về phía Lăng Ngọc Lâm, giờ cũng sững sờ trước diễn biến này.
“Hả? Chủ nhiệm Lăng đúng là có chuyện à? Nhìn mặt mũi đàng hoàng thế mà…”
“Cũng dễ hiểu mà, cái tuổi này, làm đến chủ nhiệm khoa ghép tạng ở Hiệp Hòa, sự nghiệp vẻ vang, tướng mạo cũng phong độ, nhưng con gái lại không mang họ bố. Mẹ nó chắc dữ quá, đàn ông mấy ai không lén lút…”
“Đúng rồi, đúng rồi. Ai biết được bà vợ có vấn đề không…”
“Mấy người đang nói cái quái gì vậy? Đàn ông ngoại tình không chửi đàn ông, lại quay sang đổ lỗi cho phụ nữ à? Buồn nôn!”
[Chuẩn luôn, buồn nôn hết sức!]
Lăng Ngọc Lâm vốn là người cao lớn, giờ đây lời nói dối đã giấu suốt hơn hai mươi năm bị vạch trần, hoảng loạn đến mức bùng phát sức mạnh, bất ngờ vùng khỏi sự khống chế của vệ sĩ.
May mà Giang Trình Quân mang đủ người theo, nhanh chóng có vệ sĩ khác xông lên khống chế lại, cuối cùng cũng đè được Lăng Ngọc Lâm xuống đất.
Lăng Ngọc Lâm vẫn gào ầm lên: “Buông ra! Buông tôi ra! Tôi sẽ kiện các người tội giam giữ trái phép!”
Giang Tịnh Tuyết sợ đến ngây người, ngơ ngác nhìn Lăng Ngọc Lâm rồi lại quay sang nhìn Giang Trình Quân: “Mẹ ơi, chuyện này là sao vậy?”
Giang Trình Quân mặt lạnh như tiền, tiến lên giáng thêm cho Lăng Ngọc Lâm hai cái bạt tai như trời giáng, đánh lệch cả mặt ông ta, rồi mới quay đầu dịu giọng với con gái: “Chịu khó nhé con, về trường học trước đi.”
Giang Tịnh Tuyết là tiểu công chúa được cả ông bà nội ngoại lẫn bố mẹ nâng niu chiều chuộng từ bé. Bên nội nhà họ Lăng không thích cô ta, cô ta cũng chẳng thèm để tâm.
Hai mươi mấy năm thuận buồm xuôi gió, đây là lần đầu tiên cô ta gặp cú sốc lớn đến vậy. Đầu óc hỗn loạn, nhưng cái miệng lại nhanh hơn cái đầu: “Không! Con không đi đâu hết. Đây là chuyện của nhà mình, con phải ở lại!”
Là người vừa đậu vào Đại học A, đầu óc Giang Tịnh Tuyết không tệ, lại sinh ra trong hào môn, từ nhỏ đã nghe không biết bao nhiêu chuyện ngoại tình, con riêng. Đến nước này, cô ta đương nhiên hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẫn không kìm được mà trút giận lên đầu Kiều Sênh.
“Tại cô! Tất cả là tại cô! Cô đang trả thù tôi đúng không?”
Kiều Sênh xuyên đến đây là đã quay như chong chóng rồi. Trước kia Giang Tịnh Tuyết từng bắt nạt nguyên chủ bằng lời nói, nhưng chưa làm gì đụng đến cô trực tiếp, cũng chưa từng dẫn dắt người khác công kích cô trên mạng kiểu bạo lực tập thể.
Nếu không có vụ tấn công mạng lần này, Kiều Sênh dù không thương cảm gì cho Giang Tịnh Tuyết cũng không đến mức nặng tay. Nhưng hôm nay, tâm trạng cô vốn đã chẳng tốt rồi.
Cô lạnh lùng liếc nhìn Giang Tịnh Tuyết: “Bố cô không cần cô nữa, liên quan gì đến tôi? Tôi có phải bố cô đâu.”