NHỜ HÓNG DRAMA, TÔI KIẾM ĐƯỢC TRĂM TỶ - Chương 1
“Kiều Sênh, tôi thật sự rất thất vọng về cô. Vô Hạn Hợp Thành là tâm huyết của cả nhóm, sao cô có thể vì lợi ích cá nhân mà bán rẻ cho Thịnh Nguyên chứ?”
Đầu óc cô lúc này như bị ai nhét nguyên một cục bột hồ vừa mới khuấy xong – nóng hổi, sền sệt, sôi ùng ục và không suy nghĩ được gì. Bị cả đám người vây lại chửi suốt nửa ngày trời mà Kiều Sênh vẫn chỉ ngồi đực ra như cá mắc cạn.
“Cô đừng tưởng giả vờ ngất xỉu là xong chuyện! Phải cho chúng tôi một lời giải thích đàng hoàng!”
Trước đó, Kiều Sênh gặp tai nạn máy bay khi đang đi công tác. Trong khoảnh khắc mất trọng lực, nỗi hoảng sợ chớp nhoáng biến thành cơn tuyệt vọng đến tột cùng. Kiều Sênh như thấy chính mình bị xé xác giữa đống kim loại nát vụn của chiếc máy bay tan tành. Ý nghĩ cuối cùng trước khi hoàn toàn mất đi ý thức là: Giá mà được gặp lại người nhà lần nữa thì tốt biết mấy.
Vậy mà bây giờ – cô còn sống á?
Cô từ từ mở mắt, và một cách thần kỳ, những khuôn mặt đang gào thét quanh mình lại hiện rõ như từng người bạn thân thiết. Còn có thể gọi đúng tên từng đứa nữa mới ghê!
Trong một văn phòng rộng rãi, sang trọng, phía sau bàn làm việc gỗ đỏ sang chảnh là một anh chàng đẹp trai đến mức khiến người ta ngứa mắt. Trên tường còn treo thư pháp kiểu ‘ông nội tôi là nghệ sĩ quốc gia’.
Còn Kiều Sênh thì đang ngồi giữa phòng, lọt thỏm trong chiếc ghế sofa đơn, xung quanh là một đám người đang tức hộc máu, mặt mày dữ tợn, chỉ trích cô là loại thấy tiền sáng mắt, bán đứng công sức của cả nhóm.
Trước tai nạn máy bay, Kiều Sênh hoàn toàn không biết mấy người này là ai. Thế mà giờ không những biết rõ tên tuổi, còn nhớ tường tận từng câu chuyện, từng mẩu tương tác với họ – như thể họ là bạn học, đồng nghiệp thân thiết lâu năm vậy.
Dù đầu có đơ đến mấy thì Kiều Sênh cũng nhận ra trong não mình đã có thêm một đoạn ký ức.
Chuyện gì vậy trời?
Cô bắt đầu hoang mang tột độ. Hai đoạn ký ức – một là của bản thân trước tai nạn, một là ‘kí ức tặng kèm’ đan xen nhau khiến cô không thể phân biệt đâu là thật, đâu là hư cấu.
Cho đến khi một giọng nói máy móc vang lên trong đầu:
“Hệ thống hóng chuyện 007 phát hiện cô Kiều Sênh đủ điều kiện ràng buộc, có muốn liên kết hệ thống hóng drama không?”
Cái đầu của Kiều Sênh hiện giờ yếu như cọng bún thiu, nên cũng phản ứng chậm hơn bình thường. Phải mất mấy giây cô mới móc ra được ký ức mình từng đọc truyện thể loại hệ thống rồi thử hỏi: “Tại sao tao phải liên kết với mày? Có lợi gì cho tao?”
“Sau khi liên kết, có thể tích điểm hóng drama. Mỗi 100 điểm hóng drama có thể đổi lấy 1 ngày tuổi thọ. Nếu điểm không đủ, ký chủ sẽ bay màu vào đúng 12 giờ đêm nay. Đây là thông tin cơ bản về thân phận hiện tại của cô. Sau khi xem xét xong, cô có thể quyết định có liên kết hay không.”
Vừa dứt lời, một lượng lớn thông tin như lũ bão dội thẳng vào não Kiều Sênh, đau đến mức cô nhăn mặt, phải nhắm mắt lại vì choáng váng.
“Phát hiện cơ thể ký chủ quá yếu, dung lượng dữ liệu truyền vào vượt ngưỡng. Phản ứng phụ: đau đầu.”
Kiều Sênh: “…Tôi là cái ổ cứng cũ sắp đầy bộ nhớ hả? Lại còn bị lag nữa?”
Dù vậy, cô vẫn nhanh chóng tiếp nhận sự thật mình vừa bị nhét thêm một cái hệ thống vào não. Dù sao chết rồi mà còn bị phân liệt nhân cách thì hơi sai trái. Huống gì trí tưởng tượng của cô cũng không tới mức tự biên tự diễn được nguyên cả một cuộc đời mới chi tiết đến thế.
Tóm lại đây là…bị xuyên hồn.
Chấp nhận thực tế xong, Kiều Sênh bắt đầu rà soát lại toàn bộ ký ức mới được nạp thêm.
Cô xuyên vào một quyển tiểu thuyết ngôn tình tổng tài sủng vợ ngọt sâu răng. Trong truyện, Kiều Sênh là bạch nguyệt quang của nam chính Lục Sơ Kỷ.
Sau khi đọc tóm tắt nguyên tác và sắp xếp xong ký ức của thân xác mới, Kiều Sênh rút ra được một chân lý lạnh lùng: Mình là đá kê chân cho sự nghiệp của nam chính. Một nữ phụ thảm hại chính hiệu.
Nguyên chủ Kiều Sênh vì quá túng thiếu nên đi làm đủ thứ việc, kiệt sức mà chết. Trong khi đó, thân thể thật sự của cô ở thế giới cũ cũng đã tan xác theo vụ tai nạn máy bay, đến thi thể còn không ghép nổi.
Vậy là đường về coi như đóng cửa luôn rồi.
Vì thế, Kiều Sênh cũng không lăn tăn làm gì, liên kết cái hệ thống luôn cho đỡ chết thêm lần nữa. Dù sao đây cũng là lợi ích duy nhất của cái hệ thống này: giữ mạng sống.
Còn mấy thứ hệ thống người ta hay có như: gói quà tân thủ, bốc thăm trúng thần khí, shop đổi thưởng? Đừng mơ. Hệ thống nhà người ta là hàng xịn, hệ thống nhà mình là hàng rớt giá thanh lý.
Dẫu vậy, Kiều Sênh cũng không dám mở mồm chửi cái hệ thống yếu nhớt này là hàng dỏm. Dù sao hiện tại cô còn đang nhờ nó giúp mình hiểu rõ hoàn cảnh mới.
Nguyên chủ là trẻ mồ côi, lớn lên trong trại trẻ. Hiện đang là sinh viên năm ba ngành Khoa học máy tính trường đại học A, đồng thời thực tập tại Cẩm Thượng Studio. Lúc đầu chỉ phụ trách phần kiểm game, nhưng do studio mới thành lập, thiếu người trầm trọng nên Kiều Sênh còn kiêm luôn việc đối ngoại.
Cẩm Thượng Studio đang phát triển game mobile đầu tay mang tên Vô Hạn Hợp Thành, vốn đang đàm phán hợp tác với công ty Thịnh Nguyên. Vậy mà hôm qua, Thịnh Nguyên đột nhiên tung ra bản chính thức của Vô Hạn Hợp Thành trước một bước.
Vấn đề là, phiên bản cuối cùng đó, chính là do Kiều Sênh sao chép và gửi cho Thịnh Nguyên sau khi kiểm thử xong!
Số trời đã định, nữ phụ pháo hôi như Kiều Sênh thì chuyện xui rủi lúc nào cũng dính chuẩn từng ly. Hai tháng trước, dì nuôi lớn Kiều Sênh ở trại trẻ mồ côi – La Mẫn bị tai nạn giao thông. Không chỉ gãy cả hai chân mà còn được bonus thêm cái bệnh suy thận.
Chân chưa kịp hồi phục thì bác sĩ lại chỉ định phải thay thận.
Cứ tưởng cuộc đời bi kịch đến thế là hết, nào ngờ đúng ba ngày trước, trời thương một lần, người ta báo có thận phù hợp! Còn chưa kịp mừng thì lại nghe tin đã có người âm thầm thanh toán chi phí ca ghép thận cho mẹ La rồi.
Mà tiền đó, vừa điều tra ra thì đến từ một cái tên chẳng xa lạ gì: Ngô Ba, nhân viên bộ phận thị trường của công ty Thịnh Nguyên.
Đấy! Động cơ gây án của Kiều Sênh rõ rành rành – nhận hối lộ, bán rẻ game cho Thịnh Nguyên để đổi lấy tiền cứu người thân. Motip kinh điển: bán rẻ lý tưởng vì người thân.
Cẩm Thượng Studio là nhóm khởi nghiệp của các sinh viên đại học, nhiệt huyết ngùn ngụt, máu lửa xây dựng đứa con tinh thần đầu tay. Game còn chưa kịp đặt tên đàng hoàng, đã bị người ta bí mật đổi họ, dán nhãn Thịnh Nguyên mà tung ra thị trường.
Bảo sao cả nhóm không bùng cháy giận dữ?
Thế là họ kéo đến trước cổng bệnh viện chặn Kiều Sênh lại chất vấn, sau đó còn tới tận công ty Thịnh Nguyên để làm rõ trắng đen.
Vì quá kích động, nguyên chủ Kiều Sênh lên cơn đau tim rồi đi đời nhà ma. Linh hồn Kiều Sênh thế chỗ, chính thức đổi ruột giữ vỏ. Khi cô tỉnh lại, đã thấy mình ngồi trong văn phòng tổng tài mặt lạnh Lục Sơ Kỷ rồi.
Một bên thì phân tích tình hình, một bên thì Kiều Sênh chửi rủa không thiếu ai trong đầu. Cô vừa chửi âm thầm, vừa quan sát mặt mũi từng người xem có ai biểu cảm lạ không.
Phong cách của cô rất nhất quán: ngoài mặt tĩnh lặng như nước hồ thu – trong đầu thì hóa chợ trời đang chửi nhau.
Lúc này, hệ thống chịu hết nổi, lên tiếng với vẻ bấn loạn: “Ký chủ ơi, nhiệm vụ chính của cô bây giờ là hóng drama nha? Chúng ta cần giữ mạng cái đã! Cô chỉ còn chút hơi thở cuối cùng thôi đó, mà đúng 12 giờ đêm là bay màu luôn đấy. Cô đang làm gì vậy trời???”
“Hứ! Đừng tưởng tôi chưa đọc truyện hệ thống nhé. Có hệ thống hóng drama, 10 người thì 9 người rưỡi bị người khác nghe lén suy nghĩ trong đầu. Tôi đây là đang kiểm tra xem ai trong bọn họ có năng lực đọc tâm đấy.”
Sau khi lặng lẽ chửi xả láng từ A đến Z, thấy không ai tỏ vẻ gì bất thường, Kiều Sênh mới tạm thời an tâm.
Đúng lúc này, trùm cuối của Cẩm Thượng Studio – Cầm Cẩm Tu cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa: “Kiều Sênh, cô đừng tưởng im lặng là qua chuyện được. Mọi người đều hiểu cô gặp khó khăn, cần tiền gấp, nhưng cũng không thể im ỉm mà bán đứng công sức của cả nhóm như vậy!”
Nói xong, hắn ta quay ngoắt sang thái độ khách sáo, nói với Lục Sơ Kỷ: “Lục tổng, dù studio của bọn tôi chỉ là một nhóm sinh viên nhỏ bé, không thể so sánh với Thịnh Nguyên, nhưng Vô Hạn Hợp Thành là tâm huyết chung của tất cả mọi người. Chúng tôi có đầy đủ bằng chứng về quá trình lên ý tưởng, phát triển từng bước của game, và cả các tài liệu trao đổi khi đàm phán với quý công ty. Anh cũng biết rõ, Vô Hạn Hợp Thành là sản phẩm của Kim Thượng!”
Gương mặt Lục Sơ Kỷ vẫn đẹp trai xuất sắc như tạc tượng, nhưng biểu cảm thì đơ như đá. Khoảnh khắc đó, Kiều Sênh thật sự thấy tổng tài mặt lạnh trong tiểu thuyết đã bước ra đời thật.
Anh ta hỏi, mặt không biến sắc: “Cầm tổng có đề xuất giải quyết thế nào?”
[Lục Sơ Kỷ đúng là tên cáo già! Anh chính là con chim vàng anh nấp sau con bọ ngựa Cầm Cẩm Tu đang săn con ve sầu là tôi. Giả bộ người tốt làm trung gian, ai dè là chực sẵn để hốt trọn lợi ích từ vụ lùm xùm này. Mục tiêu của tụi bay, chẳng phải là cái bản quyền của <Làm Thần Của Chính Mình> đang nằm trong tay tôi hay sao? Nếu tôi vu oan anh, thì đời này anh đừng cứng nổi nữa, suốt đời bất lực vô sinh cho tôi nhờ!]
[<Làm Thần Của Chính Mình> sau này được chuyển thể thành game online, hot đến mức nổ server, trở thành con át chủ bài giúp Thịnh Nguyên leo lên hàng top trong ngành. Lục Sơ Kỷ nhân dịp này làm bộ làm tịch xin bản quyền, còn nguyên chủ Kiều Sênh – mẹ ruột của game thì toi đời sau tai nạn. Hỏi chứ người nữ phụ này có phải quá đen rồi không?]
[Phì! Đúng là tra nam!]
Kiều Sênh trừng mắt nhìn Lục Sơ Kỷ, mắt không chớp lấy một cái. Người này chính là nhân vật chính mặt đơ kia, cô sợ mình bỏ lỡ một nét nhăn nhỏ nào trên mặt anh ta là không biết ai đang nghe lén cô chửi thầm.
Nhưng Lục Sơ Kỷ đúng là bản lĩnh, vẫn giữ bộ mặt ‘ta biết ta đẹp’ như tượng sáp, chẳng nhăn lấy một sợi lông mày. Nhìn chẳng khác nào đang nghe báo cáo về giá thép chứ không phải bị nguyền rủa sinh lý trước mặt.
[Lục Sơ Kỷ là cái đồ mặt dày! Đáng lẽ phải thiến trước rồi vứt vào bar nam làm tiếp viên, mỗi ngày tiếp khách mười người, kiệt sức mà chết. Thứ cặn bã như thế sao lại được làm nam chính hả trời???]
[A a a a a! Tức chết mất! Tại sao vốn từ ngữ chửi bới của mình lại nghèo nàn thế này chứ? Giá mà mình học theo các vị tiền bối thời cổ đại, đứng trên cổng thành chửi quân địch tới mức nó tức điên mở cổng ra luôn thì tốt biết mấy!]
Vì quá thất vọng với khả năng chửi bới của chính mình, Kiều Sênh tức đến mức muốn ngất lần nữa.
Dù trong lòng còn hơi ấm ức, nhưng cuối cùng Kiều Sênh cũng có thể xác nhận một điều quan trọng: Lục Sơ Kỷ không nghe được tiếng lòng của cô.
Thở phào nhẹ nhõm, cô lập tức thì thầm với hệ thống trong đầu: “Thống này, ngay cả nam chính cũng không nghe thấy suy nghĩ của tao, mấy người khác chắc chắn càng không nghe được, đúng không?”
Cô từng đọc mấy bộ truyện đọc tâm thấy sướng cực. Mấy nhân vật phản diện cãi chày cãi cối không biết đã bị vạch mặt, trong khi nhân vật chính thì vừa nghe suy nghĩ vừa quăng mặt nạ cực đã. Các NPC xung quanh ngồi hóng như xem live drama. Tuyệt!
Nhưng đó là người ta. Không phải mình.
Bị bóc trần từng ý nghĩ xấu trong đầu, biến thành chú hề tự vả, thì đúng là ác mộng.
Kiều Sênh thề, cô tuyệt đối sẽ không làm vai hề.
Giờ đã chắc chắn không ai đọc tâm được, cô mới yên tâm vận hành công suất não cao nhất để tìm cách thoát khỏi cái thế cờ chó má hiện tại.
Mà hai tên khốn Lục Sơ Kỷ và Cầm Cẩm Tu đã tự động vào chế độ bàn chuyện đời nguyên chủ Kiều Sênh mà chẳng thèm hỏi xem cô có muốn tham gia không.
Cầm Cẩm Tu mở giọng từ bi hỉ xả: “Kiều Sênh à, bọn tôi hiểu dạo này cô gặp nhiều chuyện, ai cũng có lúc khó khăn. Nhưng những gì cô làm thật sự đã đi quá giới hạn. Cô gây ra tổn thất như vậy cho studio, chắc chắn phải bồi thường.”
Có người chen miệng thêm vào, giọng đậm mùi mưu sự quần chúng: “Nhưng Kiều Sênh lấy gì mà bồi thường chứ? Có đem bán sang Myanmar thì cũng không đáng ngần ấy tiền đâu.”
Người khác lại giả vờ đưa ra giải pháp nhân đạo: “Nếu thật sự không có tiền, thì sau này trừ dần vào lương cũng được. Ngoài ra, nếu cô ấy có ý tưởng nào hay thì cũng có thể lấy sáng tạo để trừ nợ. Làm game mà, ý tưởng cũng đáng tiền lắm.”
…
Một đám người vây quanh cô, ríu rít như chợ cá, mỗi người một câu, mà câu nào cũng toan tính lợi ích từ xương máu của cô.
Kiều Sênh không nhịn được nữa, gầm lên một tiếng: “Mấy người có thôi cái mồm lại không? Rốt cuộc là muốn gì? Có gì thì nói toẹt ra đi!”
Không khí bỗng nhiên lặng như tờ. Cả đám ngớ người.
[Heh, tưởng tôi không hiểu mấy người đang chơi trò mượn gió bẻ măng à? Chỉ là muốn moi cái bản quyền <Làm Thần Của Chính Mình> ra đây mà còn bày đặt vòng vo tam quốc. Nếu là nguyên chủ Kiều Sênh chắc đã dâng tận tay rồi.]
[Để xem nào… Hồi trước, Cầm Cẩm Tu tình cờ đọc được truyện <Thần Minh> trên mạng, thấy hay quá nên muốn mua bản quyền. Nhưng quyền phát hành độc quyền thì đang do trang văn học Lục Giang quản lý. Lúc đang đàm phán thì hắn ta phát hiện tác giả chính là đàn em học chung trường – tức là nguyên chủ Kiều Sênh, thế là đổi hướng, dứt đàm phán với trang web và quay sang dụ dỗ tác giả gà mờ.]
[Giờ thì hiểu vì sao một sinh viên có học lực tàm tạm như Kiều Sênh lại được mời vào nhóm các học bá năm tư lập studio riêng rồi ha? Lúc đó ai cũng nói cô ấy số đỏ, ai ngờ là săn mồi có kế hoạch cả rồi. Giờ hắn ta đang chờ mình ngu ngơ tự mở miệng nói “tôi tặng bản quyền luôn cũng được”, tiện cả đôi đường.]
[Mơ đi cưng. Chị đây không ngu.]
Kiều Sênh bình thản cầm điện thoại lên, lách cách lạch cạch gõ vài dòng, xong ngước mắt lên nhìn Cầm Cẩm Tu, cười nhẹ như gió thoảng: “Cầm tổng, nếu đôi bên mỗi người một lời, hay là báo công an đi cho nhanh?”
Ngay lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng ai đó bật cười, ‘phì’ một tiếng.