Người Chơi À? Cô Ấy Là NPC Phó Bản Kinh Dị Đấy! - Chương 9
- Home
- Người Chơi À? Cô Ấy Là NPC Phó Bản Kinh Dị Đấy!
- Chương 9 - Lớp trưởng - Đạo mạo nhưng đầy giả tạo
Gặp qua loại người như Lý Đào, Tô Thần Dương lại cảm thấy Ngô Lệ là một người tốt vì cô đã giúp đỡ anh.
Tô Thần Dương căng thẳng chờ đợi câu trả lời từ phía Ngô Lệ nhưng không thấy cô đáp lại, khiến cho anh càng thấy căng thẳng hơn, dần dần anh cũng thấy bản thân đã yêu cầu quá nhiều.
Lão đại không có nghĩa vụ phải đưa anh đi cùng, càng không thể tìm người giúp anh, bản thân anh cũng không thể được voi mà đòi tiên được.
Lúc Tô Thần Dương chuẩn bị nói lời xin lỗi thì đối phương đã trả lời: “Đưa cậu theo thì cũng được thôi, vậy coi như cậu là em út của tôi rồi, đúng chứ?”
Tô Thần Dương sững lại một nhịp, sau đó lại cực kỳ kích động mà gật đầu: “Được được được, tôi sẽ là em út của cô, sẽ ngoan ngoãn nghe theo cô.”
Cái bộ dạng ngốc nghếch này, cứ như là sinh viên đại học vậy.
“Có thể nghe lời tôi được bao nhiêu? Nếu tôi bảo cậu nhảy lầu thì cậu cũng nghe theo mà nhảy luôn sao?”
“….nhảy.” Tô Thần Dương lựa chọn tin tưởng Ngô Lệ – lão đại đã nói vậy thì chắc chắn là có lý do.
Ngô Lệ bị Tô Thần Dương làm cho buồn cười, cô phủi bụi trên mông rồi đứng dậy: “Được! Đi thôi.”
“Được!” Tô Thần Dương gật đầu mạnh và đứng dậy theo.
“Ra khỏi lớp học thì không được nói chuyện nữa.”
“Tại sao vậy?”
“Cậu không thấy cái người quản lý ký túc xá chỉ có tai và miệng thôi sao?”
Tô Thần Dương nhớ lại con quái vật kia. Cả đầu nó toàn là tóc, hai bên mặt có tai, phía sau đầu lại có một cái miệng, không có mắt và mũi.
Tô Thần Dương: “Cho nên…. nó không thể nhìn, cũng không thể ngửi được, chỉ có thể nghe tiếng động để tìm con người?”
Ngô Lệ không thèm để tâm đến Tô Thần Dương.
Tô Thần Dương sờ sờ mũi, lặng lẽ đi theo lão đại.
Khi ra khỏi phòng học, bọn họ mới phát hiện mình đang ở tầng 1- ngay tại khu giáo viên kế bên nhà ăn.
Khu giáo viên vào buổi tối không có người, có lẽ những giáo viên NPC đã trở về phòng nghỉ của mình.
Nhưng Tô Thần Dương lại vẫn thấy vô cùng lo lắng, anh rất muốn tìm một dụng cụ có thể giúp anh phòng thân.
“Lão đại, chúng ta đi đến phòng thể dục đi, lấy một cây gậy bóng chày thôi cũng được.”
Ngô Lệ quay lại trừng mắt nhìn cậu.
Tô Thần Dương lập tức im lặng.
Ngô Lệ: “Dưới tòa giáo viên còn có một tầng hầm, chúng ta đến đó xem thử.”
Tô Thần Dương kinh ngạc, vẫn còn một tầng hầm ở dưới sao? Ngô Lệ không nói thì cậu vốn cũng chẳng nghĩ đến.
Nếu không thăm dò hết những nơi này, NPC sẽ không thể hoàn thành được 100%.
Hành lang tầng một là ở trong nhà, bên trong không có đèn, chỉ có đèn thoát hiểm màu xanh đang sáng, cả hành lang đều ám màu xanh, nhìn vô cùng u ám.
Đặc biệt, cả hai bên đều là cửa văn phòng, mặc dù những cánh cửa đã được đóng chặt, nhìn vào bên trong cửa sổ là một mảng tối đen như mực, cảm giác như có một thứ gì đó sẽ chui ra bất cứ lúc nào.
Ngô Lệ bình thản đi phía trước, bước đi rất thong thả, còn Tô Thần Dương đi ở phía sau thì liếc trái liếc phải, thỉnh thoảng còn ngoái đầu nhìn lại.
Đi qua hành lang trong nhà rồi rẽ vào một góc, cuối cùng họ cũng nhìn thấy cầu thang dẫn xuống dưới. Cầu thang vừa nhỏ, vừa hẹp, chỉ đủ cho một người đi qua.
Cầu thang không có đèn, nhưng phía dưới lại phát ra một ánh sáng màu xanh trông rất kỳ dị.
Ngô Lệ dừng bước, nghiêng người đứng ngay lối vào của cầu thang nói: “Cậu xuống trước đi, tôi còn có chút chuyện, lát nữa sẽ quay lại tìm cậu sau.”
Tô Thần Dương mở to mắt, nhìn về phía hành lang vừa hẹp lại tối tăm, lại nhìn về phía Ngô Lệ.
“Cậu nghĩ tôi đây là kêu cậu xuống mò đường sao?”
“Đâu có đâu có! Chỉ là…. tôi có chút sợ.”
Lão đại sắp phải đi, nên anh có chút sợ mà thôi.
Cậu ta thực sự là một cậu em nghe lời, “Vậy tôi đi xuống đây!” Tô Thần Dương đi qua Ngô Lệ rồi chậm rãi đi xuống, cuối cùng bóng dáng cậu dần biến mất trong ánh đèn xanh.
“Cũng rất nghe lời đấy.”
Ngô Lệ giơ tay lên ưỡn người lại nghe thấy tiếng động của một thứ nào đó.
Ngô Lệ không thích ở một chỗ đợi người khác, cô trực tiếp đi về phía nơi phát ra tiếng động.
Trong hành lang tăm tối, cô thoáng thấy được dáng vẻ của một thanh niên đứng ở cuối hành lang, thân hình anh ta cao lớn, xương tay lộ rõ khi anh ta nâng gọng kính lên, trong bóng tối vẫn có thể thấy được vẻ đẹp của anh ta.
Trên cổ tay anh ta đang vắt một bộ quần áo sao?
Mắt Ngô Lệ sáng lên, cô liền chạy tới đó.
Khi chạy đến trước mặt anh ta, cô ngẩng mặt lên cười và nói: “Lớp trưởng.”
Nghe thấy đối phương nhẹ nhàng gọi mình, đôi mắt sau cặp kính của anh ta khẽ chuyển động một chút.
Chung Duệ chạm vào áo khoác, giọng điệu có chút không vui: “Đã bảo em là phải đợi tôi ở dưới ký túc xá rồi mà.”
“Tôi đã đợi rồi, nhưng lại chẳng thấy anh xuống, nên nghĩ rằng anh không sẵn lòng mượn giúp tôi, lớp trưởng, anh đến đây là chỉ để đưa quần áo cho tôi thôi sao?”
“Đợi được 30 giây tại sao lại không đợi nữa?”
Chỉ chưa tới 10 giây thì anh ấy cũng đã lấy xong quần áo rồi.
Chắc chắn vì không muốn cho cô mượn quần áo nên mới chậm như vậy.
Ngô Lệ là người không có kiên nhẫn nên không muốn ở dưới đợi hết mấy phút, cuối cùng người kia vốn không đem quần áo đến, như vậy quả thực rất mất mặt.
Có điều bây giờ…..
Đến giờ tắt đèn rồi thì anh ấy mới đem quần áo tới.
Ngô Lệ không do dự mà cởi bỏ áo khoác bẩn rồi vứt xuống đất, trên người chỉ còn lại chiếc áo hai dây màu trắng, để lộ ra cái cổ thon dài.
Cô đưa tay ra: “Lớp trưởng…”
Có lẽ vì cô nhỏ bé, giọng nói của Ngô Lệ lại rất mềm mại nhẹ nhàng, lúc gọi lớp trưởng lại đặc biệt ngoan.
Nếu không thấy qua những chuyện cô ấy làm, thì chắc anh ta cũng sẽ bị lừa mất.
Ngô Lệ không ngoan ngoãn làm NPC kinh dị mà lại chạy đến đùa giỡn với người trước mặt, thậm chí còn cứu người khỏi tay bà quản lý ký túc xá, thật không biết yên phận.
Đột nhiên trong lớp lại xuất hiện một học sinh không biết nghe lời, khiến cho Chung Duệ rất không hài lòng.
“Mặc đồ xong rồi thì quay về ký túc xá, buổi tối tuyệt đối không được ra bên ngoài lang thang.” – Chung Duệ đưa quần áo cho cô.
Đây là đồng phục mùa thu của trường nội trú, là loại áo khoác tay dài, nam nữ đều mặc giống nhau, phần lớn vải đều là màu trắng, còn phân vai, túi áo và cổ tay là màu xanh đậm, giống như đồng phục thể dục.
Ngô Lệ liền nhanh chóng mặc vào, “Ah, rộng thật đó.”
Chung Duệ không phải kiểu người mập, nhưng lại cao hơn 1m8, dáng người cao, đồ cũng sẽ rộng.
Ngô Lệ mặc vào thì áo đều che qua cả mông rồi.
“Áo thì sạch rồi, còn quần thì vẫn còn bẩn, lớp trưởng….” Ngô Lệ nhìn anh mong đợi.
Làm gì có đứa con gái nào lại đi mượn quần của con trai chứ? Chung Duệ chau mày, đẩy đẩy gọng kính: “Được rồi, đừng đòi hỏi nữa, về ký túc xá với tôi.”
“Về ký túc xá với anh sao?”
“Đúng vậy.”
“Vậy tôi về ký túc xá với anh, phòng của anh có giường trống hay không?”
Chung Duệ liền phản ứng lại, trở nên tức giận, “Ngô Lệ!”
“Lớp trưởng, tôi không có bị điếc, đừng la to như vậy, bà quản lý nghe sẽ đến đây đấy.”
Ngô Lệ kéo lại khóa kéo quần áo trên người, cẩn thận kéo đến hết đỉnh, bụng được áo khoác bên ngoài bao trọn, cô ngửi đi ngửi lại, không có mùi gì lạ, thật may.
Không phải con quái vật nào cũng sẽ thích mùi máu tanh.
“Nếu lớp trưởng đã không cho tôi mượn quần, vậy tôi đành tự mình tìm vậy, không thì ngày mai không thể đi học với bộ đồ bẩn được.” Nói xong Ngô Lệ vẫy tay chào tạm biệt Chung Duệ, không chút luyến tiếc mà quay người bỏ đi.
Đèn thoát hiểm màu xanh trong hành lang nhấp nháy, có một con “quái vật” đang tức giận.
Trêu đùa bạn cùng lớp như vậy khiến Ngô Lệ thấy rất vui vẻ, không nhịn được mà cọ mặt vào áo.
Lớp trưởng quả là người rất rộng lượng.
Còn gọi cô về ký túc xá nữa, bản thân anh ta chẳng phải cũng chạy ra ngoài sao.
“Anh là đồ lớp trưởng đạo mạo giả tạo.”
Giọng nói của cô vang lên.
Rắc một tiếng điện giật, tất cả đèn thoát hiểm trong hành lang đều tắt hết.
Cả hệ thống điện ở tầng hầm cũng bị hỏng theo.