Người Chơi À? Cô Ấy Là NPC Phó Bản Kinh Dị Đấy! - Chương 8
Ngô Lệ đứng dưới lầu chờ Chung Duệ.
Thật ra, cô chẳng mấy tin rằng Chung Duệ sẽ thực sự mang quần áo xuống cho mình. Cô chỉ thấy việc trêu chọc anh chàng NPC đẹp trai này khá thú vị mà thôi.
Sau nửa phút chờ đợi, sự kiên nhẫn của cô cạn dần.
Ngô Lệ lặng lẽ khoác lại chiếc áo khoác bẩn, hóa thân thành một con quái vật rồi lao thẳng vào màn mưa.
…..
Lý Đào cắm đầu chạy thục mạng về phía trước, ánh đèn pin trên người hắn chỉ le lói trong bóng tối dày đặc. Không muốn bị bỏ lại trong màn đêm, Tô Thần Dương buộc phải bám sát theo sau.
Không rõ đã chạy được bao lâu, Lý Đào kiệt sức, bèn chui vào gầm một cầu thang để nghỉ.
Hắn không biết đây là tòa nhà nào, nhưng ngoài tiếng mưa rơi rả rích, xung quanh tuyệt nhiên không còn âm thanh nào khác. Có lẽ… đã tạm thời an toàn.
“Phù… phù…”
Lý Đào thở dốc, ngồi bệt xuống nền đất lạnh, cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở đang hỗn loạn của mình.
Đột nhiên, tiếng bước chân vang lên bên ngoài. Một bóng người cao lớn chen vào không gian chật hẹp.
Lý Đào giật mình, lập tức ném chiếc đèn pin về phía bóng đen ấy, tay còn lại chuẩn bị sẵn đạo cụ để bỏ chạy.
Nhưng ngay lúc sắp ném ra, một giọng nói quen thuộc vang lên: “Lý Đào, là tôi.”
Tô Thần Dương nhanh tay bắt lấy chiếc đèn pin, che khuất ánh sáng, chỉ chừa lại một tia le lói rồi khom người chui vào gầm cầu thang.
Dưới ánh sáng yếu ớt, Lý Đào cuối cùng cũng nhìn rõ khuôn mặt đối phương. Hắn thở phào nhẹ nhõm.
Tô Thần Dương ngồi đối diện, cả hai người cùng bệt xuống nền đất lạnh, trông chẳng khác gì hai kẻ tả tơi vừa thoát khỏi một cơn bão.
Trên người họ, ngoài mồ hôi còn đẫm nước mưa, quần áo ướt sũng, nhếch nhác không tả nổi.
Ngoài tiếng thở dốc của hai người, xung quanh hoàn toàn im lặng.
Bầu không khí căng thẳng ban đầu dần tan biến, nhường chỗ cho một sự ngượng ngùng lặng lẽ len vào giữa khoảng không ẩm ướt và lạnh lẽo ấy.
Tô Thần Dương nhìn Lý Đào chằm chằm, không nói một lời.
“Trả đèn pin lại cho tôi.” – Lý Đào đưa tay ra, giọng không kiên nhẫn.
Tô Thần Dương đưa đèn pin cho hắn, nhưng ngay giây tiếp theo – một lưỡi dao lạnh toát bất ngờ dí sát vào bụng cậu.
Cả người Tô Thần Dương cứng đờ, giật mình thon thót.
May mắn thay, Lý Đào không có ý định giết cậu. Thay vào đó, hắn chỉ cảnh cáo: “Đừng lan truyền những gì lũ quái vật vừa nói. Tất cả đều là giả – chúng cố tình gieo rắc xung đột giữa những người chơi. Nghe rõ chưa?”
Một thoáng im lặng trôi qua.
Tô Thần Dương cố ý đáp lại, giọng đều đều: “Hiểu rồi. Chỉ là lời dụ dỗ của lũ quái vật, không thể tin được.”
“Đúng vậy. Xem ra cậu còn chút thông minh.”
Lý Đào gật đầu hài lòng, thu con dao lại, còn không quên vẽ ra một cái bánh lớn cho đối phương: “Đi theo tôi, tôi nhất định sẽ dẫn cậu qua cửa.”
Trong bóng tối, ánh mắt Tô Thần Dương khẽ dao động.
Lý Đào lên tiếng trước: “Có vẻ như lũ quái vật không đuổi theo nữa… Cậu cũng vừa thấy thông báo nhiệm vụ phó bản rồi chứ?”
Tô Thần Dương gật đầu: “Ừ. Nhiệm vụ yêu cầu phải khám phá toàn bộ khuôn viên trường. Hiện tại, chúng ta đã đi qua tòa nhà giảng dạy, sân thể dục và ký túc xá, nhưng tiến độ chỉ mới 20%. Xem ra phải lần mò đến từng ngóc ngách mới có thể đạt 100%.”
Lý Đào chửi thầm: “Chết tiệt! Sao mấy nhiệm vụ phó bản cứ phải phát vào ban đêm chứ? Đêm đến thì toàn lũ quái vật chết tiệt rình mò khắp nơi!”
Tô Thần Dương đề nghị: “Hay ta cứ trốn trước đã? Chờ đến ban ngày rồi hẵng khám phá khuôn viên trường cũng được mà?”
Lý Đào nhướng mày, khẽ cười: “Cậu thông minh thật đấy… Biết cả cách moi ra kẽ hở trong hệ thống.”
Vấn đề là… liệu họ có thực sự trốn thoát được không?
Cái gầm cầu thang này đúng là quá nguy hiểm.
Một khi có quái vật tiến vào, mọi lối thoát đều bị chặn – bốn bề toàn là tường, chẳng khác gì ngõ cụt.
Sau một lúc nghỉ ngơi, sức lực dần hồi phục, Tô Thần Dương đứng dậy: “Chúng ta phải tìm chỗ trốn khác. Phải là nơi có nhiều lối ra hơn.”
“Được.” – Lý Đào gật đầu, đưa tay ra: “Chân tôi tê rồi, kéo tôi dậy với…”
“Khẹc… khẹc… khẹc…”
Một tràng cười khàn khàn, lạnh gáy vang lên – là tiếng của một người lớn tuổi, lại trùng lặp với giọng nói của Lý Đào.
Nó phát ra ngay gần đây!
Không kịp suy nghĩ, Tô Thần Dương lập tức kéo Lý Đào đứng dậy, xoay người định chạy…. nhưng vừa quay lại, cậu đã nhìn thấy một bóng đen đang bò bằng cả tứ chi trên cầu thang.
“Ầm!”
Một tiếng sấm xé toạc bầu trời đêm, ánh chớp lóe lên, soi rọi khung cảnh kinh hoàng phía trước.
Một bà lão với thân thể vặn vẹo đang bò trên mặt đất bằng cả tứ chi.
Đầu bà ta hoàn toàn không có khuôn mặt – chỉ là một mớ tóc rối bù phủ kín.
Và ở phía sau đầu… là một cái miệng đẫm máu đang há to, như sắp nuốt chửng mọi thứ.
Bà ta phát hiện ra họ.
Ngay lập tức, bà đứng bật dậy, nhưng dáng người vẫn khom xuống, giữ nguyên tư thế quái dị như một con thú hoang sẵn sàng vồ mồi.
Lý Đào và Tô Thần Dương lập tức nhận ra….
Đó chính là bà lão quản lý ký túc xá với cái lưng còng gập xuống quen thuộc.
“Ta ghét nhất là mấy đứa không chịu ngoan ngoãn đi ngủ đúng giờ ban đêm…”
Giọng bà ta khàn đặc, kéo dài từng chữ, xen lẫn một thứ gì đó lạnh lẽo và đầy oán hận.
“Đã tới giờ tắt đèn rồi… sao các ngươi vẫn còn lang thang ngoài sân trường? Thật là… không nghe lời…”
Vừa nói, bà ta vừa lao đến với tốc độ không tưởng – tứ chi khua khoắng, thân thể vặn vẹo như đang trượt trên mặt đất.
Nếu như trong hành lang ký túc xá, họ còn có thể vớ lấy một cây chổi lau nhà để chống đỡ…
Thì giờ đây, xung quanh hoàn toàn trống trải. Không một vật gì để phòng thân.
Chỉ có bóng tối, tiếng mưa và tiếng bò trườn rợn người của “bà lão” đang ngày một gần hơn.
Đầu óc Tô Thần Dương trống rỗng.
Theo bản năng, cậu lùi lại một bước –
Nhưng chưa kịp phản ứng, một lực đẩy mạnh từ phía sau khiến cậu loạng choạng lao thẳng về phía con quái vật!
Một bàn tay khô gầy, lạnh ngắt lập tức siết chặt lấy cổ cậu.
Ngón tay già nua như móc sắt găm vào da thịt, khiến Tô Thần Dương không thể thở nổi.
Cậu hoảng loạn, đôi mắt trợn trừng vì thiếu dưỡng khí, giãy giụa trong tuyệt vọng.
Trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi tầm nhìn mờ đi, cậu cố quay đầu, nhìn về phía sau –
Chỉ thấy Lý Đào đang run rẩy đứng đó, miệng lắp bắp nói như thể không liên quan gì đến chuyện vừa xảy ra: “Dùng… dùng đạo cụ dịch chuyển tức thời đi…”
Dưới gầm cầu thang, chỉ còn lại chiếc đèn pin rơi lăn lóc, phát ra thứ ánh sáng yếu ớt và chập chờn.
“Chạy mất một đứa à? Không sao… lát nữa sẽ đi bắt nó sau.”
Cái miệng đẫm máu sau gáy của bà quản lý ký túc xá lẩm bẩm, giọng như thì thầm với chính nó.
Trước mắt Tô Thần Dương tối sầm lại. Cậu sắp chết.
Trong những giây cuối cùng của ý thức, cậu nghĩ đến bản thân –
Điều tồi tệ nhất mà cậu từng làm… chỉ là chép bài tập của người khác.
Cậu luôn là một học sinh ngoan, một chàng trai tốt.
Tô Thần Dương không thể hiểu nổi –
Tại sao mình lại bị cuốn vào cái thế giới méo mó và kinh hoàng này?
Tại sao… lại phải chết ngay trong đêm đầu tiên?
“Bà ơi…”
Một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên.
Ngay trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, Tô Thần Dương dường như nghe thấy tiếng của một cô gái.
“A… khụ khụ!”
Nam sinh thở hổn hển, cổ họng vừa rát vừa ngứa. Cơn ho dồn dập khiến cậu không thể ngừng lại, buộc phải thở sâu theo bản năng.
Ngô Lệ lập tức đưa tay che miệng ra hiệu: “Ho khẽ thôi.”
Tô Thần Dương hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cậu ngước lên nhìn Ngô Lệ – cô đang mặc một bộ đồ thể thao đầy máu và bụi bẩn.
Cậu đang dựa lưng vào tường, còn cô thì ngồi khoanh chân đối diện, mặt mày thản nhiên, thậm chí còn mỉm cười: “Đừng có làm ồn. Nếu thu hút bà quản lý ký túc xá tới đây thì tôi mặc kệ cậu luôn đấy. Dù sao thì…”
Cô liếc nhìn cậu, giọng mang theo chút ghét bỏ: “…cậu nặng quá trời à.”
Tô Thần Dương cúi đầu nhìn xuống – ống quần cậu đã bị kéo lê trên mặt đất đầy cát bụi, giờ đen sì như vừa bò từ dưới mộ lên.
Vậy là… cậu đã được Ngô Lệ cứu.
Thậm chí cô còn kéo cậu vào một phòng học trống để trốn.
“Cảm ơn…”
Tô Thần Dương cố gắng nói, nhưng cổ họng bị thương khiến mỗi chữ thốt ra đều đau rát như lưỡi dao cắt.
Ngô Lệ nhún vai, đáp nhẹ: “Không cần khách sáo.”
Tô Thần Dương ngồi lặng đi trong chốc lát.
Cảm giác tuyệt vọng khi bị kéo tới bờ vực cái chết vẫn chưa buông tha cậu.
Nỗi sợ ấy bám chặt lấy lồng ngực, khiến từng hơi thở dù gượng gạo cũng trở nên nặng nề.
Cậu từng bị con quái vật siết cổ đến suýt chết, vậy mà Ngô Lệ vẫn có thể cứu được cậu – đây rõ ràng là một năng lực phi thường.
Rõ ràng khi đứng cạnh nhau, cô gái ấy chỉ cao đến vai cậu, vậy mà lại có thể kéo cậu – người đầy thương tích và bất tỉnh – một mạch tới tận phòng học này. Nghĩ thôi cũng thấy không dễ dàng gì.
“Cái tên Lý Đào đó… không phải người tốt đâu,”
Tô Thần Dương cố gắng nói, cổ họng đau rát khiến từng chữ phát ra run rẩy, đứt quãng.
“Lão đại… cô nhất định phải cẩn thận với hắn ta.”
Chính Lý Đào đã đẩy cậu về phía con quái vật, lợi dụng sự hỗn loạn để đủ thời gian dùng đạo cụ trốn thoát.
Trong khi cậu đang cố thở giữa cơn đau và tuyệt vọng, Ngô Lệ lại mỉm cười – một nụ cười nhàn nhạt, hờ hững, như thể đang quan sát một loài sinh vật kỳ lạ.
Cô lặng lẽ thưởng thức vẻ mặt bối rối, ánh mắt đau đớn và niềm tin bị phản bội của con người trước mặt.
Chính vì thế, cô mới thích giả làm người chơi.
Con người thật sự rất thú vị.
So với họ, đám NPC kinh dị trong phó bản quá đơn giản.
Chúng chỉ biết giết chóc, không mưu mô, không do dự – một sự thuần khiết theo cách cực đoan.
Nhưng con người…
Lại luôn giãy giụa trong cảm xúc, mâu thuẫn giữa sống và chết, lòng tin và phản bội.
Và đó mới là thứ khiến trò chơi này thật sự… hấp dẫn.
“Thành ra, ngay từ đầu tôi đã chẳng để tâm đến hai người là mấy đâu.”
Ngô Lệ mỉm cười, hai tay đặt ra sau lưng, ngả người tựa vào tường một cách thoải mái, thảnh thơi như đang ngồi nghỉ giữa buổi dã ngoại, chứ không phải giữa một phó bản đầy rẫy quái vật.
“Lão đại…”
Tô Thần Dương lên tiếng, giọng khàn khàn, mang theo chút hy vọng xen lẫn khẩn cầu,
“Tôi có thể nhờ cô một việc được không?”
Ánh mắt Ngô Lệ lóe lên một tia thích thú, đầu hơi nghiêng, như mèo vờn chuột: “Cậu nói đi.”
“Tôi có thể… đi cùng cô khám phá khuôn viên trường được không? Tôi hứa sẽ ngoan ngoãn nghe lời!”
Tô Thần Dương khẩn thiết, ánh mắt chân thành.
Cậu biết rõ – muốn sống sót trong nơi quỷ quái này, cách duy nhất là bám lấy người mạnh hơn.
Và cậu cảm nhận được, cô gái trước mặt… chính là hy vọng duy nhất còn sót lại.
Cậu không biết rằng – chính ánh mắt “vô tội” đó lại khiến Ngô Lệ càng cảm thấy hứng thú hơn bao giờ hết.