Người Chơi À? Cô Ấy Là NPC Phó Bản Kinh Dị Đấy! - Chương 6
- Home
- Người Chơi À? Cô Ấy Là NPC Phó Bản Kinh Dị Đấy!
- Chương 6 - Người này có vẻ không đáng tin cậy
Mưa lất phất rơi, không khí ngập mùi tanh mặn đặc trưng của biển cả.
Tan học, huấn luyện viên Trương lại một lần nữa xuất hiện. Trên người ông không có dấu hiệu gì bất thường, trông hệt như một huấn luyện viên bình thường.
Ông giữ vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm nghị khiển trách học sinh vì biểu hiện kém trong buổi học hôm nay, rồi ra lệnh tất cả xếp hàng đi ăn tối ở nhà ăn.
Bữa tối trong thế giới này thoạt nhìn có vẻ bình thường, nhưng không một người chơi nào dám động đũa.
Đúng lúc ấy, Quách Dao và Lý Đào bất ngờ lấy ra vài phần đồ ăn khiến Tô Thần Dương và Vương Nguyệt Nguyệt sửng sốt.
Quách Dao bình thản giải thích: “Đồ ăn này đổi bằng điểm tích lũy. Cũng có thể xem như đạo cụ.”
“Vượt qua phó bản thì được điểm. Điểm dùng để đổi đạo cụ. Gặp tình huống nguy hiểm, một món đạo cụ phù hợp có thể cứu mạng.”
Những người chơi mới như họ vốn không có điểm, nên hoàn toàn không biết đến hệ thống này.
Tuy nhiên, Quách Dao và Lý Đào cũng không dám dùng quá nhiều điểm để đổi lương thực, bởi họ còn phải giữ điểm để đổi những đạo cụ sống còn như dịch chuyển tức thời, hay tàng hình.
Tô Thần Dương nhìn đĩa cơm không mùi vị trước mặt, “Đồ ăn trong phó bản không ăn được à?”
Vương Nguyệt Nguyệt lo lắng: “Không ăn thì chẳng phải sẽ chết đói sao?”
“Cạch.”
Tiếng khay sắt vang lên trên bàn.
Ngô Nhạc ngồi xuống bên cạnh, cầm thìa bắt đầu ăn ngấu nghiến. Trong bát của cô…. là thịt kho tàu!
Quách Dao kinh ngạc: “Cậu đổi được món ngon thế này á?”
Ngô Nhạc ngẩng đầu, má vẫn phồng căng vì đồ ăn, lúng túng nói: “Đổi gì mà đổi, tôi nhờ dì lấy hộ thôi.”
Dì…
Chính là cái người ở quầy phát cơm khi nãy, mặt đầy mụn nhọt đến mức không nhìn rõ mặt mũi đó sao?
“Dẻo miệng một chút, làm nũng một chút là dì ấy sẽ cho thịt kho tàu liền.”
Ngô Nhạc ăn một cách ngon lành.
Vương Nguyệt Nguyệt: “Đồ ăn ở đây… thật sự ăn được sao?”
Thấy Ngô Nhạc ăn ngon lành, mọi người nhìn nhau rồi cũng lần lượt cầm thìa lên, bắt đầu ăn.
Ngô Nhạc: “Ăn đi, cùng lắm là đau bụng vì không sạch thôi, không chết được.”
“…”
Ngô Nhạc: “Ăn nhiều vào, tối còn phải chạy nữa. Trời sắp tối rồi đấy.”
“…”
Chạy chậm một chút là bị bắt ngay, chán chết đi được.
Tối nay còn có một tiết tự học. Mọi thứ trông như chẳng có vấn đề gì, như một ngôi trường nội trú bình thường. Nhưng khi vào lớp, rất nhiều học sinh NPC đã vắng mặt. Những NPC cấp cao trông như người thật đều biến mất, chỉ còn lại những NPC với đôi mắt trắng bệch trông như xác sống.
Cô bạn cùng bàn xinh đẹp của Ngô Nhạc cũng chẳng thấy đâu.
Tan học, tất cả xếp hàng về ký túc xá.
Những NPC khác đều đã lên lầu, chỉ còn lại nhóm người chơi vẫn chưa được sắp xếp ký túc xá.
Một bà lão còng lưng gập hẳn xuống gần 90 độ từ từ bước tới.
Không ai nhìn rõ mặt bà ta – chỉ thấy mái tóc bạc rối bù như chưa từng được chải, rũ xuống phía sau như tấm màn cũ kỹ.
Giọng nói vang lên, khàn đặc và đứt quãng, run rẩy như bị nghẹn đờm:
“Học sinh mới ở phòng 404… Nam bên tòa trái… Nữ bên tòa phải… Nghiêm cấm khác giới qua lại…”
Nói xong, bà ta quay người rời đi.
Hai tòa ký túc xá đều chỉ cao bốn tầng, nên họ chỉ cần lên tầng cao nhất là được.
Lúc này, sân trường vắng tanh, chỉ còn lại người chơi.
Tất cả NPC đã vào trong tòa nhà, không có một động tĩnh nào, thậm chí còn không bật đèn…
Ngoài ánh sáng từ đèn cảm ứng trên đầu, cả khuôn viên chìm trong bóng tối.
Chỉ còn tiếng mưa rơi và một sự tĩnh lặng rợn người.
Lý Đào xoa cánh tay đau nhức, anh nói :”Sao tôi cảm thấy có gì đó hơi sai sai nhỉ?”
Quách Dao vẫn giữ bình tĩnh: “NPC biến mất hết rồi.”
Ngô Nhạc: “Không, chúng vẫn ở đây. Các cậu ngẩng đầu lên nhìn đi.”
Ngô Nhạc luôn lặng lẽ đi bên cạnh mọi người. Từ lúc rời nhà ăn đến giờ, cô ít nói đến mức đôi khi người ta còn quên mất sự hiện diện của cô.
Ngô Nhạc vừa dứt lời, không ai dám ngẩng đầu.
Nhưng sớm muộn gì cũng phải đối mặt.
Tô Thần Dương và Quách Dao ngẩng lên, dãy ký túc xá đen xì, rõ ràng chỉ có bốn tầng thôi mà lại khiến người ta cảm thấy nghẹt thở.
Và rồi họ thấy, trên mỗi tầng hành lang đều có vô số bóng đen đang cúi đầu, nhìn chằm chằm xuống họ.
“Meooo!” , một tiếng mèo kêu thảm thiết đột ngột vang lên.
Mọi người lập tức nổi da gà.
Những người chơi mới vô thức tiến sát về phía Quách Dao.
Vương Nguyệt Nguyệt run rẩy hỏi:
“Chúng ta… có nên về phòng không?”
Nếu buổi tối không quay về ký túc, liệu có bị xử phạt vì vi phạm nội quy không?
Nhưng nếu quay về… thì trên lầu lại là một bầy sinh vật không rõ hình dạng đang chờ.
Quách Dao bình tĩnh trả lời:
“Vẫn phải lên thôi. Phó bản sẽ không giết sạch người chơi ngay từ ngày đầu tiên đâu.”
Trong hội người chơi, có không ít tiền bối dày dạn kinh nghiệm. Khi vừa gia nhập, ai cũng được chia sẻ những thông tin cơ bản – trong đó có một điều ai cũng nhớ nằm lòng: Phó bản sẽ không tàn sát toàn bộ người chơi ngay trong ngày đầu tiên. Nhất là với những phó bản có số lượng người mới tham gia đông như lần này.
Quách Dao: “Thân phận của chúng ta là học sinh, theo lý thì sẽ ở cùng phe với những thứ kia. Kẻ địch chủ yếu là những người quản lý.”
Mọi người đều cảm thấy cô ấy phân tích rất có lý.
Nhưng lúc đó, một giọng nói vang lên phía sau,”Ai bảo học sinh thì không được đánh nhau? Quên rồi à, chúng ta là học sinh hư. Học sinh hư thích nhất là bắt nạt học sinh mới để mấy cậu biết ai mới là đại ca ở đây.”
Ngô Nhạc dựa vào bức tường lạnh, tay đút túi áo khoác. Dưới mái hiên, từng giọt mưa tạt nghiêng, nhưng không hề bén được vào người cô – như thể có một ranh giới vô hình ngăn cách cô khỏi thế giới ướt lạnh ngoài kia.
Những người vừa tin Quách Dao liền… đổi phe ngay lập tức.
Không thể trách họ, lời Ngô Nhạc nói quá hợp lý.
Ai mà chưa từng thấy học sinh hư trong đời? Giống với những gì cô ấy đã nói.
Không ít người bắt đầu tiến về phía Ngô Nhạc, muốn đi theo lão đại bí ẩn này.
Quách Dao cố giữ quan hệ, dịu giọng: “Nhưng nếu không lên phòng, nhỡ huấn luyện viên xuất hiện thì sao?”
Ngô Nhạc thờ ơ: “Chưa có chuông tắt đèn ký túc xá. Bây giờ chưa về cũng không bị phạt. Cứ chờ thêm đã.”
“…”
Người chơi đang định ôm đùi lão đại liền khựng lại.
Có vẻ lão đại này… không đáng tin cho lắm.
Thời gian cứ thế trôi qua.
Quách Dao nhìn đồng hồ: “8:50 rồi. Chắc 9 giờ là kiểm tra phòng và tắt đèn.”
Cô quay sang nhìn Ngô Nhạc: “Chúng ta lên thôi.”
Ngô Nhạc vẫn đứng yên.
Quách Dao không chờ nữa, nói với Lý Đào: “Về phòng thôi.”
Lý Đào là nam, nên tối nay chắc chắn hai người sẽ phải tách ra.
Cô dặn: “Tiết kiệm đạo cụ, hôm nay mới là ngày đầu tiên.”
Lý Đào nuốt nước bọt: “Chị Dao yên tâm.”
Hai người vừa rời đi, những người chơi khác cũng lần lượt theo sau.
Dù sao… cô gái kia trông không đáng tin cho lắm.
Nam nữ tách nhau ra, đi vào hai tòa nhà riêng biệt.
Tô Thần Dương hỏi nhỏ: “Bây giờ chúng ta làm gì đây?”
Anh do dự một lúc, rồi nghiến răng nói: “Em đi theo Quách Dao đi!”
Vương Nguyệt Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu: “Được. Còn anh thì sao?”
“Anh cũng vào tòa nhà nam. Nhớ bảo trọng và cố gắng sống sót.”
“Ừ, anh cũng vậy.”
Ngô Nhạc nhìn cặp nam nữ trẻ tuổi đang trao nhau ánh mắt đầy tình cảm, khẽ lắc đầu, vẻ mặt đầy khó hiểu.
Vương Nguyệt Nguyệt rời đi trước.
Tô Thần Dương đi sau, trước khi vào nhà còn quay đầu nhìn Ngô Nhạc, nói nhỏ: “Chị nhớ chú ý an toàn.”
Rõ ràng cô trông nhỏ tuổi hơn anh, vậy mà Tô Thần Dương lại gọi cô là “Chị”.
Tất cả người chơi đều đã đi hết.
Đèn cảm ứng trên hành lang bất ngờ vụt tắt, kèm theo một tiếng tách khô khốc vang lên trong bóng tối.
Ngay khoảnh khắc ánh sáng biến mất, bóng người vừa nãy còn đứng tựa vào tường… cũng đã lặng lẽ biến mất không dấu vết.
“Rào rào” – Tiếng mưa rơi nhẹ, đều đều vang lên trong màn đêm tĩnh lặng.