Ngữ Ảnh Vô Địch - Chương 3
Ánh sáng từ cánh cổng thứ ba chói lòa, xoáy tròn như cơn lốc nuốt chửng cả năm người.
“Không…!” – Ninh Chiêu vừa kịp quay đầu thì Châu Anh đã bị hút sang hướng khác. Các thành viên bị phân tách, mỗi người rơi vào một phần của thế giới khác, chẳng ai ở cạnh ai.
Khi mở mắt, chỉ có Châu Anh ở bên, xung quanh là một hang động âm u, cổ kính, đầy những phù văn lạ lẫm, ở giữa hang là một tòa lầu đá ba tầng. Mỗi tầng có một bức tượng lớn và một bàn đá khắc câu đố. Một giọng nói vang vọng trong hang động:
“Muốn tiến lên – hãy vượt qua Tam Tương Thí Nghiệm:
Tượng Trí Tuệ – tượng Từ Bi – tượng Hi Sinh.”
Tầng 1 – Tượng Trí Tuệ: Câu đố nghịch lý
Trên bàn đá hiện ra dòng chữ:
“Có một người tên A đi qua một cây cầu.
Đứng giữa cầu là một lão nhân canh gác, nói:
– Nếu ngươi nói thật, ta sẽ cho qua.
– Nếu ngươi nói dối, ta sẽ đẩy ngươi xuống sông.
A suy nghĩ một lúc, rồi đáp:
‘Ngươi sẽ đẩy ta xuống sông.’
Hỏi: Kết cục nào xảy ra? Và vì sao?”
Châu Anh trầm ngâm:
“Nếu lão đẩy A xuống, nghĩa là A nói thật → Không thể bị đẩy.
Nếu không đẩy, tức A nói sai → Nói dối → Phải bị đẩy.
Đây là nghịch lý chân lý – kiểu “Lời nói tự phủ định chính nó”.”
Ninh Chiêu gật đầu:
“Giải đúng phải là: Không có cách nào xử lý mà không mâu thuẫn. Vì vậy, đáp án phải là ‘Lão nhân bị buộc phải để A đi qua – vì bất kỳ hành động nào cũng vi phạm quy tắc chính lão đặt ra.’”
Bức tượng sáng lên, tầng 1 tan biến, nhường lối đi tiếp.
Tầng 2 – Tượng Từ Bi: Câu đố đạo đức lựa chọn
“Có một ngôi làng nhỏ sắp bị yêu thú tấn công.
Ngươi là người duy nhất có thể kích hoạt trận pháp bảo vệ làng – nhưng trận pháp cần một linh hồn tu luyện hoàn chỉnh để hiến tế.
Trong tay ngươi là ba người:
___Một đứa trẻ mồ côi – ngây thơ, không tội lỗi.
___Một kẻ từng giết người – nhưng đang hối cải.
___Một cô gái không quen biết – từng cứu mạng ngươi.
Chỉ được chọn một linh hồn. Chọn ai, và vì sao?”
Châu Anh cứng người:
“Đây không phải đố logic… mà là đố nhân tâm.”
Ninh Chiêu ngẫm một lúc lâu, rồi nói:
“Nếu chọn đứa trẻ – ta giết một người vô tội.
Nếu chọn cô gái – là kẻ có ơn, là phản bội.
Nhưng nếu chọn kẻ từng giết người – linh hồn hắn từng bất thiện, có thể dùng hiến tế.
Và nếu hắn thực sự hối cải – cái chết của hắn có thể là sự cứu chuộc.”
Châu Anh phản bác:
“Nhưng nếu hắn hối cải thật thì sao? Có đáng không? Và liệu chúng ta có quyền phán xử?”
Ninh Chiêu im lặng một lúc, rồi trả lời:
“Không ai có quyền giết người. Nhưng nếu phải chọn, ta sẽ chọn kẻ từng gây đau thương – và để cái chết của hắn gánh vác tội lỗi cũ.”
Bức tượng Từ Bi phát sáng – và cả hai được cho phép đi tiếp. Tuy nhiên, giọng nói vẫn để lại một câu ám ảnh:
“Tha thứ không phải là quên. Hi sinh không bao giờ là công bằng.”
Tầng 3 – Tượng Hi Sinh: Câu đố lựa chọn sinh tử
Trước mặt họ hiện ra hai cánh cửa:
Cửa A: Một người đi qua – người kia chết.
Cửa B: Cả hai ở lại – mãi mãi không thoát.
Giong nói vang lên:
“Chỉ một người được chọn sống sót bước tiếp. Người kia sẽ hóa thành tro bụi bảo vệ thế giới này.
Nếu không chọn – cả hai bị nhốt vĩnh viễn trong không gian này.
Hỏi: Ai đi, ai ở? Và tại sao?”
Ninh Chiêu nói ngay:
“Mày đi đi, Châu Anh. Mày mạnh hơn, khôn hơn – còn tao chỉ là gánh nặng.”
Châu Anh gắt lên:
“Tao sẽ không để mày hy sinh! Tụi mình là bạn thân – tao sống thì phải sống cùng mày!”
_____ Im lặng kéo dài.
Như bừng tỉnh, Châu Anh bước tới cửa – nhưng không mở. Y quay lại:
“Chúng tôi sẽ không chọn. Vì chẳng có cửa nào đúng cả.”
Y và Ninh Chiêu nắm tay nhau, cùng bước vào giữa hai cánh cửa.
Bức tượng bật sáng – cả hai được vượt qua.
Giọng nói cuối cùng:
“Thứ vững chắc hơn trí tuệ – là lòng tin.”
Sau ba tầng thử thách – cánh cửa cuối mở ra. Nhưng chưa kịp bước tới, Lữ Bố xuất hiện giữa ánh đỏ máu, và trận chiến bắt đầu Đấu trường đỏ máu run rẩy như có thứ gì đang trỗi dậy từ đất.
Tiếng vó ngựa vang lên như tiếng trống chiến chinh cổ xưa, vọng vào xương tủy. Một bóng đen khổng lồ cưỡi chiến mã giáp đen từ từ xuất hiện giữa sương đỏ.
Lữ Bố. Ánh mắt hắn như vết rạch trên trời. Gương mặt hắn khắc nghiệt như đá núi. Hắn không cần giới thiệu – sự hiện diện của hắn đủ khiến cả không gian ngừng thở. Sau đó, một lưỡi giáo vụt qua mặt Châu Anh, tạo cho y một vết rách lơi khoé miệng cùng với đó quật y văng vào bệ đá
“Kẻ muốn chạm vào chìa khóa… chỉ có một con đường: chết.”
Ninh Chiêu siết chặt thanh kiếm, nhưng tay run bần bật. Cô không thể che giấu. Ngay cả chân cũng muốn khuỵu xuống. Lồng ngực cô đập loạn.Mình không thắng nổi hắn. Không có cơ hội. Đây không còn là thử thách – đây là tử hình.
Hơi thở nghẹn lại. Hình ảnh cái chết vẽ sẵn trong đầu.
Ngay lúc đó – tiếng gọi yếu ớt vang lên phía sau:
“Chiêu… đừng bỏ cuộc…”
– Châu Anh, người bạn thân nhất, đang nằm trên nền đá, máu rịn từ khóe môi, cố gắng ngẩng đầu nhìn cô.
Đôi mắt đó – đầy niềm tin. Đầy hy vọng. Không sợ hãi. Chỉ có cô.
Nếu mình bỏ chạy, ai sẽ bảo vệ Châu Anh?
Nếu mình chết… thì cũng là vì điều đúng. Vì người quan trọng.
Một tiếng “cạch” rất nhỏ vang lên trong tâm trí cô, kí ức cả hai nắm tay nhau qua cánh cửa, lời nói của Châu Anh
“Tao sẽ không để mày hy sinh! Tụi mình là bạn thân – tao sống thì phải sống cùng mày!”
Như một sợi dây đứt ra, để lại sự dứt khoát. Ninh Chiêu bước lên một bước. Rồi hai. Cô vẫn sợ. Tay vẫn run. Nhưng cô dám đối diện.
“Tao sẽ không để hắn chạm vào mày, Châu Anh.” – cô nói nhỏ, như tự thề với chính mình.
Lữ Bố gầm lên, đôi mắt rực lửa. Hắn lao đến, chiến kích giáng xuống như thiên thạch. Cú đánh xé gió, xé luôn cả mặt đất, tạo nên một hố sâu rạn nứt. Ninh Chiêu xoay người, lướt qua như khói, nhưng lưỡi kích sượt qua vai, máu bắn tung như những cánh hoa đỏ thẫm.
Đau. Nhưng cô không dừng lại. Cô không được phép dừng lại
Mỗi đòn đánh của hắn khiến đất nứt toác, gió xoáy xung quanh thành lưỡi dao. Cô phản đòn bằng kỹ năng “Vân Thê Kiếm Bộ”, cơ thể nhẹ như sương, tạo bảy ảo ảnh bao vây hắn từ bốn phương tám hướng.
Hắn xoay người, chiến kích vẽ một vòng tròn. Cả bảy ảo ảnh bị cuốn vào cơn lốc, tan biến trong chớp mắt.
“Trò trẻ con.” – Lữ Bố nói. Giọng hắn không giận dữ, mà khinh khỉnh, như một vị thần chê trách phàm nhân múa may.
Ninh Chiêu bị hất văng. Cô đập mạnh vào vách đá, máu phun từ miệng. Xương sườn gãy. Cô rơi xuống như một con búp bê rách nát. Trước mắt cô mờ dần. Nhưng từ xa vọng đến tiếng gọi yếu ớt:
“Ninh Chiêu… tỉnh lại đi, mày đã nói… sẽ không để ai làm hại tao…”
Giọng Châu Anh.
Cô siết tay, máu từ lòng bàn tay nhỏ xuống lưỡi kiếm.
“Không phải vì tôi mạnh… mà vì tôi có người mình muốn bảo vệ.”
Cơ thể cô bừng sáng. Linh lực trào dâng, như dòng thác phá tung đập ngăn. Cô dùng kỹ năng cuối cùng – “Trảm Linh Tam Thức”, dồn linh lực thành ba nhát kiếm từ ba hướng – chém tới Lữ Bố.
Ánh sáng rực rỡ, như lưỡi liềm mặt trời. Đấu trường rung chuyển. Đất vỡ nát. Trần trời sẫm lại. Khi ánh sáng tan đi – Lữ Bố vẫn đứng. Nhưng áo giáp rạn, hơi thở gấp. Lần đầu tiên, hắn lùi lại nửa bước.
“Ngươi… có thể đi đến giới hạn như vậy… chỉ vì một người?” – hắn hỏi, trầm giọng.
Ninh Chiêu thở dốc, máu nhỏ giọt, nhưng ánh mắt không lùi:
“Phải. Và ta sẽ làm lại nếu cần.”
Lữ Bố không đáp. Hắn giơ chiến kích, lần này ánh sáng đỏ bao phủ thân thể hắn như hỏa diệm sơn. Mặt đất rền vang. Những ký hiệu cổ xưa bừng cháy trên thân kích. Hắn chuẩn bị tung ra tuyệt kỹ hủy diệt – đòn đánh mà không ai từng sống sót khi đối diện.
Ninh Chiêu đứng giữa đấu trường, hai chân run rẩy, đầu gối muốn khuỵu. Cô đã dốc cạn linh lực. Tay cầm kiếm không còn cảm giác. Nhưng cô vẫn đứng. Vì nếu ngã xuống – Châu Anh sẽ không còn ai bảo vệ.
“Xin lỗi… Tao có lẽ sẽ không giữ lời hứa.” – cô lẩm bẩm.
Lữ Bố giáng kích. Một cột lửa khổng lồ từ trời giáng xuống, xoáy tròn như rồng thần giáng thế. Trong khoảnh khắc đó – một luồng ánh sáng tím bừng lên từ không trung.
Gió lặng.
Mọi tiếng động tan biến, chỉ còn tiếng chân nhẹ nhàng như gió sớm. Y Tâm bước ra – bình thản, kiêu hãnh và lặng lẽ. Áo dài bay theo làn gió tím, mắt cô sâu thẳm như vực không đáy.
“Không cần phải tiếp tục nữa.”
Lữ Bố nhìn cô – và ánh mắt chiến thần bỗng dịu lại như gió cuối thu.
“Nàng… là ai?”
Ta là người sẽ khiến ngươi dừng lại – và để những người này sống tiếp.”
Y Tâm bước gần hơn, mỗi bước như đạp lên thời gian. Mái tóc đen buông dài hòa vào sương mờ. Trong mắt cô, một niềm buồn vô hạn.
Cô thi triển tuyệt kỹ “Vọng Ảnh Trầm Luân” – một thuật cấm được tạo từ ký ức và đau thương.
Ảo ảnh bủa vây Lữ Bố. Trong mắt hắn, Y Tâm hóa thành một bóng hình từ quá khứ – người con gái hắn từng yêu… và từng giết – để đổi lấy sức mạnh. Điêu Thuyền.
“Ngươi là… Điêu Thuyền?” – hắn run giọng. Bàn tay cầm kích chùng xuống, đôi mắt đỏ hoe.
Y Tâm không trả lời. Cô chỉ đưa tay ra, giọng nói nhỏ như gió đầu xuân:
“Mang ta đi, nếu ta có thể khiến ngươi dừng lại.”
Không ai biết vì sao cô biết về quá khứ hắn. Không ai biết cô từ đâu đến. Nhưng giây phút ấy – thời gian đứng yên. Ngay cả chiến thần cũng khuất phục trước ký ức.
Lữ Bố gạt kích xuống, cúi đầu. Hắn – một chiến thần bất bại, khuất phục trước một cô gái nhỏ bé.
Hắn quay người, móc từ áo giáp ra một nửa mảnh chìa khóa, đưa cho Châu Anh – người vẫn quỳ bên cạnh Ninh Chiêu. Rồi không nói lời nào, hắn cùng Y Tâm bước vào làn sương tím. Họ biến mất như chưa từng tồn tại.
Trong khoảnh khắc đó – Y Tâm ngoái lại. Nhìn Ninh Chiêu, mắt cô buồn như biển. Như thể cô đã biết trước số phận mình.
Ninh Chiêu không kịp gọi. Không kịp hỏi. Không kịp cản.
Cô chỉ có thể ngã vào vòng tay Châu Anh.
Mặt cả hai tái mét, nhưng mắt ướt.
Không ai ngờ Y Tâm xuất hiện, và vì sao cô dám hy sinh. Họ chỉ biết – nhờ cô, họ còn sống.
Một khoảng lặng kéo dài. Không ai nói lời cảm ơn – chỉ có niềm thương cảm thầm lặng cho một cô gái đã tan vào sương mù cùng chiến thần.
Gió lại thổi. Nhưng lần này không còn lạnh.
Cả hai bước ra khỏi đấu trường, tay cầm mảnh chìa khóa đẫm máu. Mỗi bước chân như khắc sâu một lời hứa: sẽ không để sự hy sinh ấy trở nên vô ích.
Ở phía xa – bầu trời dần sáng. Nhưng trong lòng họ, sương mù vẫn còn đọng lại… vì người con gái mang tên Y Tâm.