Ngữ Ảnh Vô Địch - Chương 1
Bầu trời trong xanh, ánh nắng vàng rực rỡ, chim chóc chao lượn trên nền trời xanh cao cao, ríu rít líu lo nghe mà vui tai. Dưới kia, một đôi nam nữ đang đứng đối diện nhau ở trên lề đường, đang cãi vã rất gay gắt. Người con gái tựa như không thể chịu được sự căng thẳng, hàng nước mắt lăn dài trên gò má của cô ấy.
“Em….xin lỗi vì tất cả, nhưng nếu được anh có thể kết hôn với em không?”
Tuy nước mắt vẫn đang rơi lã chã trên khuôn mặt của cô gái, long lanh như những hạt ngọc bị đứt dây, nhưng trên môi lại đang nở một nụ cười kì quái.
“CẮT! CẮT! Trời ơi, Vô Khuê em đang làm gì vậy?! Đang đến đoạn cao trào tự nhiên em cười là sao?” Đạo diễn đập mạnh tay xuống bàn, đứng lên ngay lập tức, nhìn người đang nửa khóc nửa cười kia mà mắng.
“Xin lỗi đạo diễn, xin lỗi mọi người”
Như nhận ra được lỗi lầm của mình, Vô Khuê vừa quệt nước mắt đi, vừa cười cười cúi đầu xin lỗi mọi người. Rồi chỉ chực chờ lúc mọi người bận rộn chuẩn bị lại cảnh quay, cô nhanh nhanh chóng chóng chạy về khu nghỉ ngơi, lấy điện thoại ra, vừa chơi game vừa thưởng thức nước hoa quả mát lạnh ngọt lịm.
Chơi trò chơi được một lúc, Vô Khuê vỗ đùi một phát, cười lớn: “Há! Thắng rồi! Làm sao mà làm khó được ta đây!”
Nụ cười đắc thắng vẫn còn đang trên môi của cô, trong cổ họng còn đang ngâm nga một đoạn nhạc nào đó, như để ăn mừng chiến thắng của bản thân mình. Đột nhiên, một tờ giấy được trang trí đẹp đẽ từ đâu xuất hiện, bay bay trên không trung một lúc rồi đáp xuống dưới chân của cô. Vô Khuê giật mình một chút, nhác thấy tờ giấy này có chút kì lạ, không kiềm được sự tò mò mà nhặt lên xem thử.
Trên tờ giấy chỉ có vỏn vẹn một dòng chữ: “Vé tham gia đại hội vua trò chơi.”
Vô Khuê lẩm nhẩm: “Vé tham gia đại hội vua trò chơi? Nghe cũng vui đó ha?”
Một nụ cười ranh mãnh xuất hiện trên khuôn mặt cô. Vô Khuê nhặt cái cặp của mình lên, nhét bừa tờ giấy vào bên trong đó. Xong, cô xách cặp chạy một lèo ra khỏi trường quay, không quên vẫy tay chào tạm biệt đạo diễn: “Đạo diễn! Đằng này đi về đây! Lần sau quay tiếp!”
_____
Một bên khác, có cặp đôi nọ đang tình chàng ý thiếp, đang chuẩn bị cùng nhau đắm chìm trong bể tình màu hồng thì bỗng có một bóng người chạy vụt qua, thuận tiện kéo cả hai người họ ngã nhoài ra đất. Hai người bị phá đám, tính quay lên mắng cái người vô duyên vô ý làm mất khoảnh khắc đẹp nhất đời họ thì người kia đã biến đâu mất rồi.
Cái bóng vừa chạy qua đó thực ra có một cái tên, là Ninh Chiêu – một cô nhóc năm bốn đại học.
Chạy vội về nhà, Ninh Chiêu thuận tay thuận chân chạy ào lên ghế sofa rồi nằm xuống. Bên cạnh là cô bạn cùng phòng Châu Anh, người đang ngồi xem tivi với gói bim bim còn đang ăn dở, trên tay còn đang cầm điện thoại mà chơi game gì đó. Nhác thấy Ninh Chiêu về, y như được trút một phần gánh nặng, ngay lập túc ném cái điện thoại trở lại vào tay của chủ nhân nó, không nặng không nhẹ mà nói: “Vội cái gì thế? Tao chơi hộ một nửa rồi, còn đâu tự mình làm nốt đi.”
Ninh Chiêu chỉ ờm ờ đáp lời, dường như đã quá tập trung vào game trên điện thoại mà không để ý đến y. Y cũng không biết làm gì mới phải, chỉ thở dài rồi đảo mắt một vòng. Đang im lìm không nói gì với nhau, đột nhiên Ninh Chiêu hét toáng lên một tiếng làm Châu Anh giật mình, xúc động muốn cầm gối ném thẳng vào mặt đứa bạn mình.
Thấy biểu cảm của Y h vặn vẹo khó nhìn, Ninh Chiêu cười cười, chắp hai tay trước mặt, miệng không ngừng xin lỗi, mong ngọn lửa trước mặt mau chóng hạ hỏa: “Xin lỗi mà! Người ta thắng game, vui muốn chết, lỡ thể hiện quá đà thôi à, có gì thông cảm ha.”
Lúc nói xong không quên nhìn đối phương với ánh mắt tủi thân.
Y mím môi không nói gì, xong cũng ậm ừ coi như chấp nhận và quay lại với bộ phim đang xem dở. Thấy y đã tạm thời bỏ qua cho mình, Ninh Chiêu vui vẻ ngồi xuống bên cạnh y, miệng liên tục lải nhải về chiến thắng của mình. Lời đến miệng còn chưa thốt ra, một tờ giấy bay từ đâu ra chặn luôn lời khoe khoang của cô. Ninh Chiêu cúi xuống đùi nhặt lên tờ giấy, rồi nhìn sang Y, người cũng nhận được tờ giấy tương tự, nhưng là ở trên bàn.
Hai người nhìn lướt qua dòng chữ ngắn ngủi trên tờ giấy, Ninh Chiêu là người lên tiếng trước: “Đại hội vua trò chơi là sao ta? Tao không hiểu á?”
Y hơi nhướn mày, giải thích đại khái cho Ninh Chiêu hiểu: “Chắc là kiểu tham gia cái đại hội này và giành được phần thưởng nào đó, rồi mở được mấy cái danh hiệu kiểu như vua trò chơi hay chăng?”
Ninh Chiêu nghe xong mắt sáng bừng lên, liến thoắng: “Hay vậy! Như vầy thì chắc chắn chúng mình phải tham gia rồi! Đúng chứ?”
Y hơi đánh ánh mắt qua, rồi ậm ừ đáp: “Tùy mày thôi, như thế nào cũng được.”
_____
Ở một quán ăn nhỏ nằm ở cuối góc phố…
Đó là một quán ăn được bày trí theo phong cách Tây Âu. Là một quán ăn nhỏ, không quá nổi bật, mang một dáng vẻ dịu nhẹ của mùa thu, nhưng không quên điểm thêm sự sang trọng vốn có của các đất nước phát triển thuộc vùng Tây Âu. Quán ăn buổi trưa có chút vắng khách, có lẽ vì tầm giờ này chưa có nhiều người đi qua khu phố này.
Trên bàn thu ngân, thiếu nữ với mái tóc được búi lên gọn gàng, trên người đang mặc chiếc tạp dề đặc trưng của quán ăn, đưa ánh mắt sang nhìn một thứ gì đó rất chăm chú, dường như đã rời khỏi hiện thực trong chốc lát.
Lát sau, cha của thiếu nữ đi ngang qua quầy thu ngân, thấy con gái vẫn đang chăm chú làm cái gì đó, tưởng rằng cô bé vẫn đang chăm chỉ kiểm kê lại tiền, liền hắng giọng gọi cô. Cái gọi đó là bảo muốn cô đi nghỉ một chút, còn số tiền đó thì ông tự mình kiểm kê lại cũng được, không cần nhọc công thiếu nữ như cô.
Hiểu Lan nghe thấy tiếng người gọi mình thì quay đầu lại, thấy cha đang đứng nhìn mình với ánh mắt lo lắng. Cô nhớ ra cha muốn mình làm gì, vội gật đầu nói cảm ơn với ông ấy, rồi quay người bước về phòng của mình. Nằm lên chiếc giường êm ái, Hiểu Lan rút chiếc điện thoại ra, tiếp tục chơi game. Thực ra thì, vừa nãy cô thực sự không có làm việc gì cả, chỉ là ngồi chơi game mà thôi. Đống việc vặt kia, cô vốn dĩ đã hoàn thành từ lâu.
“Lại được một bé pet nữa rồi!”
Hiểu Lan vui vẻ, thuận thế lăn trên giường của mình một vòng. Bỗng cô có cảm giác như mình vừa nằm đè lên thứ gì đó, liền bật dậy rồi nhìn xung quanh tìm đồ. Vốn tưởng là đồ mình lỡ bỏ quên trên giường, nhưng những gì cô thấy là một tờ giấy có hoa văn rất đẹp, bên trên vỏn vẹn chỉ có một dòng chữ.
“Hãy tham gia đại hội vua trò chơi và giành chiến thắng, phần thưởng sẽ rất hậu hĩnh”.
Hiểu Lan thắc mắc nghĩ: “Kì quái, sao lại có tờ giấy này ở đây ta?”
Tờ giấy viết dòng chữ dài như thế, nhưng điều cô chú ý là dòng chữ “Phần thưởng hậu hĩnh.”. Đôi mắt của cô liền sáng lên, cô lẩm nhẩm trong lòng: “Kể mà mình thắng thì có khả năng đổi đời không ta? Nếu là tiền, thì mình sẽ có tiền đu idol nữa!”
Nghĩ tới đó, trong đầu cô liền vẽ ra rất nhiều viễn cảnh khác nhau về những thứ mà cô hằng mơ ước. Lắc lắc đầu như xốc lại tinh thần, Hiểu Lan cầm tờ giấy đó trên tay, hăng hái bước ra cửa, chuẩn bị đến “Đại hội vua trò chơi”.
_____
Trái ngược với vẻ náo nhiệt bên ngoài, trong một căn phòng nhỏ yên tĩnh, ánh sáng yếu ớt hắt qua rèm cửa, một cô gái nằm dài trên giường, trông không khác gì vừa bị bão cuốn qua. Gương mặt cô tái nhợt, trán đắp khăn bông trắng còn đọng nước, đôi mắt lim dim như chẳng còn sức mở to.
Không khí đượm mùi bệnh tật đến mức… giả trân.
Bỗng điện thoại trên tủ đầu giường rung lên liên hồi. Cô gái bật dậy, cầm lấy máy bằng một tay run rẩy, giọng nói khàn đặc vang lên như thể dây thanh đang tuyệt vọng cầu cứu:
— Alo… sếp đó hả… em xin lỗi… em bị bệnh nặng quá… chắc hôm nay em không đi làm nổi rồi ạ…
Đầu dây bên kia là giọng nam, gay gắt và không dễ thỏa hiệp:
— Lại bệnh nữa? Cô có biết hôm nay có cuộc họp với đối tác không hả?
Cô gái khẽ ho một tiếng, như đang cố nói từng từ bằng tàn hơi cuối cùng:
— Em bị… viêm họng hạt cấp tính siêu lây đó sếp… Mới đi khám sáng nay, bác sĩ bảo em mà mở miệng ra nói là nguy cơ cả phòng kế hoạch dính cúm họng luôn…
Ngừng một nhịp, cô tiếp tục bằng chất giọng đầy “chuyên môn”:
— Sếp nghĩ coi, giờ em mà tới công ty, lỡ đâu đang thuyết trình tự dưng ho một cái, rồi chị Châu ngồi cạnh dính trước, anh Nam sau đó, thế là dây chuyền “viêm họng vỡ trận”. Lúc đó công ty mình… chẳng khác gì cái dàn đồng ca ho sặc sụa đâu sếp ạ…
Để tăng thêm độ chân thật, cô nhanh chóng ho mấy tiếng nghe đến nao lòng – kiểu ho vừa mệt, vừa “có đầu tư diễn xuất”.
Phía đầu dây bên kia im bặt vài giây. Rồi tiếng thở dài bất lực vang lên:
— Thôi… nghỉ một hôm đi. Nhưng mai nhớ khỏe lại đấy!
— Dạaaaa! Em cảm ơn sếp nhiều ạ!
Vừa tắt máy, cô gái đang nằm mềm nhũn trên giường liền bật dậy như chưa từng có “viêm họng hạt” nào tồn tại. Mắt sáng rực, môi cong lên thành một nụ cười đắc thắng.
— Màn diễn xuất xuất thần! Oscar đâu, mang tới cho tôi!
Không chần chừ thêm một giây, cô với tay bật máy tính, đôi tay thoăn thoắt gõ phím. Giao diện game thân thuộc hiện lên, cô hào hứng như trẻ con mở quà:
— Okieeee! Còn kịp giờ điểm danh vào trận!
Nhưng vừa dứt câu, một làn gió nhẹ lướt qua, và bất ngờ thay – một tờ giấy mỏng như cánh chuồn từ đâu bay lượn xuống, đáp gọn bên cạnh chuột máy tính.
Cô ngơ ngác nhặt lên, lật xem.
Chỉ vài dòng ngắn ngủi được in đậm, dòng chữ trông như xuất hiện từ một nhiệm vụ game bí mật:
“Chúc mừng! Bạn đã được chọn cho thử thách đặc biệt.
Phần thưởng: siêu cấp. Thời gian: bắt đầu ngay.
Không thể từ chối.”
Y Tâm nhướn mày, môi khẽ nhếch, tay còn chưa rời khỏi bàn phím.
— Hử? “Không thể từ chối” à?… Thử xem nó chơi lớn cỡ nào
____
Ở một khu bỏ hoang.
Y Tâm đang cầm một tấm bản đồ mà cô lấy được ở mặt sau vé tham gia đại hội, cũng không hiểu vì sao mà mình lại đến được cái nơi bỏ hoang đồng không mông quạnh này. Y Tâm hơi khó hiểu, cái đại hội nghe hoành tráng như thế, không có chuyện lại tổ chức ở cái nơi khỉ ho cò gáy này. Nhưng kể cả thắc mắc nhiều như thế nào, Y Tâm kiên nhẫn đi lòng vòng mấy lượt liền, đều dừng lại ở chính nơi này.
“Quái, sao mình đi mãi mà vẫn ở đây thế này?”
Y Tâm vò đầu bứt tóc, đầu óc quay mòng mòng, máu nóng trong người đang sôi sùng sục, cực kì bực mình. Bỗng nhiên, một giọng nói xa lạ đột nhiên xuất hiện đằng sau cô, nói: “Chị ơi, cứu em với.”
Y Tâm giật mình, hoảng loạn quay ra đằng sau. Cô nhìn ngang nhìn dọc để tìm nơi giọng nói đó phát ra, nhưng lại không có ai cả. Đúng lúc này, một bàn tay từ đầu xuất hiện, vỗ nhẹ vào vai của cô, làm cô giật mình, suýt chút nữa là tay không tự chủ được mà đấm thẳng vào mặt người đằng sau.
Người kia “ôi” một tiếng, lùi một bước, xong mới nói: “Chị gái này, quân tử động khẩu không động thủ, có gì bình tĩnh, chúng ta nói chuyện. Em đây là người bằng xương bằng thịt đó nha.”
Người đó là Vô Khuê. Cô vừa giải thích, vừa cợt nhả đùa.
Y Tâm hơi nheo mắt, lẩm bẩm đáp: “Mẹ nó, chỗ đã vắng rồi thì chớ, dọa ma người khác làm gì chứ.”
“Nói chị gái này nghe, trước á nha, ở cái khu này này, có một cô gái nhảy từ trên góc đằng kia xuống đây, toàn thân be bét luôn.”
“Nghe sợ vậy bà?” Hai người họ đang nói chuyện, một thiếu nữ lạ mặt tiến tới gần chỗ họ. Bọn họ chào nhau qua loa xong, người kia hỏi: “Cho hỏi, đây có phải là đại hội vua trò chơi không vậy?”
Nghe vậy, Vô Khuê nhún vai đáp: “Đằng này cũng không biết nha.”
“À, ra là hai người cũng đang tìm nơi này, đều cùng đường rồi.”
Cùng lúc đó, Châu Anh và Ninh Chiêu cũng đang lang thang ở khu vực này. Hai người bàn tán sôi nổi (thực ra là Ninh Chiêu nói là chính) về việc nên đi chỗ nào mới đúng. Trùng hợp thế nào mà gặp trúng ba người còn lại, nên hai người họ cũng bước tới nhập vào hội năm người. Mọi người đang không hiểu nên đi tìm đại hội kia ở đâu, thì y nhanh tay lẹ mắt nhìn ra được điểm chung của những tấm bản đồ rời rạc kia, ghép chúng lại thành một tấm bản đồ hoàn chỉnh. Bên trên tấm bản đồ có hiện một câu thần chú, là dành cho cả người cùng đọc đồng thanh.
“Alohomora vừng ơi mở ra”
Cánh cổng phát sáng giữa quảng trường đá tan hoang. Những dây leo hồng quấn quanh khung cửa uốn cong như truyện cổ tích, tỏa ánh vàng dịu nhẹ như mời gọi.
Châu Anh không do dự, là người đầu tiên bước vào.
Cô nắm tay Ninh Chiêu một cái thật chặt, mỉm cười:
“Hẹn gặp ở bên kia.”
Sau đó là Y Tâm, Hiểu Lan và Vô Khuê – họ trao nhau cái nhìn ngắn, rồi cùng bước qua lớp ánh sáng mờ ảo.
Còn lại… chỉ có Ninh Chiêu đứng một mình, cách cánh cổng vài bước chân.
Cô nhìn khung cảnh lấp lánh kia mà tay siết chặt vạt áo.
“Chuyện gì đang đợi mình bên kia?”
“Lỡ như là bẫy thì sao? Hay có quái vật? Hay… biết thế mình không đi?”
Cô lùi lại một bước, trái tim đập nhanh như trống dồn.
Giữa lúc đó, từ trong cánh cổng, một bàn tay bất ngờ vén lớp ánh sáng bước ra.
Vô Khuê quay lại.
Cô cau mày nhìn thấy Ninh Chiêu vẫn còn đứng ngoài, mắt mở to, môi mím lại – giống như đứa trẻ sợ bị bỏ lại.
“Làm gì ở đây vậy?” – giọng cô trầm và hơi mất kiên nhẫn.
Ninh Chiêu lắc đầu quầy quậy:
“Tôi… tôi sợ lắm. Không dám vào. Ở trong đó biết đâu lại có thứ gì đáng sợ… Hay lại phải chiến đấu…”
Cô lùi thêm một bước. Tay run.
Vô Khuê thở ra một tiếng, không rõ là bất lực hay ngán ngẩm. Nhưng rồi, không một lời thêm, cô tiến đến. Không ép, không trách. Chỉ là… chậm rãi vươn tay ra.
Ngón tay lạnh lạnh nắm lấy cổ tay Ninh Chiêu, vừa đủ chắc, vừa đủ dịu dàng.
Ninh Chiêu khựng lại, không dám nhìn vào mắt cô.
“Tôi… tôi không muốn chết đâu…”
Vô Khuê nghiêng đầu, ánh mắt tối lại dưới ánh sáng vàng:
“Tôi cũng vậy. Nhưng nếu cô không bước vào…”
“…thì tôi sẽ phải quay lại kéo cô suốt.”
Nói rồi, cô kéo nhẹ.
Ninh Chiêu bị kéo một bước – rồi một bước nữa.
Khi ánh sáng cánh cổng bắt đầu bao lấy cả hai, bản năng khiến Ninh Chiêu buột miệng:
“Khoan đã… Vô Khuê…”
Cô vòng tay qua, ôm chặt lấy cánh tay người đối diện thật chặt, như thể sắp mất thăng bằng giữa ánh sáng loá mắt.
“Nếu… nếu tôi bị lạc… thì đừng bỏ tôi lại được không?”
Vô Khuê thoáng sững người.
Cảm giác bên tay có cái gì mềm mềm, ấm ấm, và run rẩy – khiến mọi câu trả lời bỗng dưng không cần thiết nữa.
Cô khẽ đáp: “Không bỏ.”
Ngay khoảnh khắc ấy – cả hai bị cuốn vào cơn xoáy ánh sáng.
Ninh Chiêu nhắm chặt mắt, tay vẫn không buông. Cô chưa từng cảm thấy thứ gì đáng sợ và đẹp đẽ cùng lúc như thế này. Bên cạnh cô, Vô Khuê ngẩng đầu nhìn về phía ánh sáng trắng đang mở ra, gương mặt lạnh lùng thường ngày… dường như dịu lại. Có lẽ, việc đó … cũng chẳng đáng sợ đến thế — nếu có người để nắm tay đi cùng. Nghe nhẹ nhàng thì thế đấy, tuy nhiên, có lẽ thời không đang bị lỗi nên 5 người bọn họ bị thả rơi từ trên cao xuống