Mạt Thế: Tôi Lừa Nam Chính Nói Tôi Là Bạn Gái Anh Ấy - Chương 6
Đằng Nguyên Dã gần như không suy nghĩ gì, anh gật đầu nói: “Được.”
Lời vừa dứt, một đợt tang thi từ dưới lầu lao lên.
Đám đàn ông lập tức cầm vũ khí xông tới, trong khi Thích Kim Nặc và người phụ nữ tóc hồng rất biết điều mà lùi sang một bên.
Hai người đứng tựa vào tường, tự nhiên mà chạm mặt nhau, cả hai liếc nhìn đối phương một cái.
Thích Kim Nặc không nhìn lâu mà thu ánh mắt lại ngay, còn người phụ nữ tóc hồng thì lại đánh giá cô một lượt từ trên xuống dưới, ánh mắt đầy ẩn ý của cô ta khiến người ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
Thích Kim Nặc hơi nhíu mày, cô đang định nói gì đó thì một con tang thi từ hành lang phía bên kia bất ngờ lao tới.
Cô còn chưa kịp phản ứng, người phụ nữ bên cạnh đã phát ra tiếng thét chói tai như ấm nước sôi, làm cô ù cả tai.
“Á á á! Chồng ơi! Có tang thi! Chồng ơi!”
Người phụ nữ tóc hồng đi chân trần, bộ ngực cô ta căng tràn, vừa la hét vừa lao về phía gã đàn ông xăm trổ.
Thích Kim Nặc cũng sợ hãi tìm kiếm bóng dáng của Đằng Nguyên Dã.
Thế nhưng ngay giây tiếp theo, một cây gậy dài đã đập nát đầu con tang thi.
Vài giọt máu bắn lên mặt Thích Kim Nặc.
Sắc mặt cô tái mét, hai tay run rẩy, nghiến chặt răng, cuối cùng không nhịn được mà hét lên: “Á á á á! Bẩn quá! Bẩn chết mất!”
Cô muốn dùng tay lau đi nhưng lại nghĩ tay mình sẽ dính bẩn, cuống đến mức xoay vòng vòng.
Nhìn thấy Đằng Nguyên Dã đứng bên cạnh, cô hoảng hốt chui vào lòng anh, ra sức dụi mặt vào ngực anh, dùng chiếc áo choàng tắm của anh để lau sạch mặt mình.
Đằng Nguyên Dã: …
Lúc này, đợt tang thi vừa lao lên đã bị dọn sạch.
Gã đàn ông xăm trổ quát to: “Đi mau!”
Cả nhóm vội vàng lao xuống lầu.
Xuống đến tầng mười ba, bọn họ lại gặp một nhóm khác gồm năm người, ba nam hai nữ, ăn mặc khá hở hang.
Thích Kim Nặc cảm thấy như mình vừa bước vào một khu vực đặc biệt nào đó.
Nhóm kia đã dọn sạch tang thi ở tầng mười ba.
Gã đàn ông xăm trổ mời họ nhập nhóm và họ đồng ý.
Bây giờ chính là lúc cần đông người để tạo nên sức mạnh.
Đội ngũ của họ ngày càng lớn mạnh, mười mấy người hùng hổ lao xuống từ tầng mười ba.
Vừa xuống đến nơi, họ liền thấy một người phụ nữ nóng bỏng đang lăn lộn trên sàn, tang thi túm chặt lấy chân cô ta.
Cô ta liều mạng bò về phía trước, khuôn mặt xinh đẹp đã bị nước mắt nước mũi làm cho nhòe nhoẹt.
“Cứu tôi! Cứu tôi!”
Nhìn thấy bọn họ, cô ta như nhìn thấy cứu tinh, vừa khóc vừa gào thét, giọng nói ngọt ngào dễ nghe.
Gã đàn ông xăm trổ vung cây gậy sắt trong tay, lao lên đập nát đầu con tang thi.
Máu và não bắn đầy lên mặt và người cô ta.
Người phụ nữ phát ra tiếng hét thảm thiết như lợn bị chọc tiết, vừa cao vừa chói.
Thích Kim Nặc trốn sau lưng Đằng Nguyên Dã, một tay nắm chặt áo choàng tắm của anh, tay còn lại xoa tai.
Cô rất đồng cảm với người phụ nữ kia.
Nếu bản thân cô mà bị bắn đầy máu và não như vậy thì cô chắc chắn sẽ phát điên mất.
“Đừng hét nữa, cô muốn dụ hết đám tang thi đến đây sao?” Gã đàn ông xăm trổ dùng một tay nhấc bổng cô ta lên.
Cánh tay gã cơ bắp cuồn cuộn như ngọn núi nhỏ, anh ta gằn giọng nói.
Nhưng ai ngờ chân người phụ nữ đã mềm nhũn như sợi mì, vừa được nhấc lên đã lại quỳ xuống, cả người run rẩy.
Cô ta có ý chí cầu sinh cực mạnh, cô ta bám chặt lấy tay anh ta, giọng run rẩy cầu xin: “Tôi… Tôi bị mềm chân rồi… Đừng bỏ tôi lại, tôi xin anh đấy, đại ca!”
Đối mặt với một mỹ nhân nóng bỏng cầu xin mình như vậy, gã đàn ông xăm trổ không khỏi có chút rung động.
Người phụ nữ tóc hồng lập tức biến sắc, lao lên đẩy cô ta ngã xuống đất.
“Cô muốn làm gì hả? Đây là bạn trai tôi! Buông cái tay bẩn thỉu của cô ra!”
Người phụ nữ nằm sấp trên đất, nước mắt lưng tròng, trông đáng thương vô cùng.
Người phụ nữ tóc hồng càng tức giận, cô ta định lao vào đánh thì bị gã đàn ông xăm trổ ngăn lại.
“Đủ rồi, bây giờ là lúc để cãi nhau sao? Mạng sống quan trọng hơn! Chúng ta phải đoàn kết mới được!”
Gã nhìn về phía một người đàn ông vạm vỡ trong nhóm: “Anh cõng cô ta được không?”
Người đàn ông gật đầu: “Không vấn đề.”
Nói rồi anh ấy bước tới, cúi xuống cõng người phụ nữ kia lên lưng.
Mạt thế chỉ vừa mới bắt đầu, nhân tính vẫn chưa bị hủy diệt.
Lúc này mọi người vẫn còn giữ được những phẩm chất cơ bản, giúp đỡ lẫn nhau.
Nhưng Thích Kim Nặc – người đã đọc tiểu thuyết thì biết rằng chỉ cần ba ngày ngắn ngủi thôi là thế giới văn minh này sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.
Loài người sẽ chỉ còn bản năng sinh tồn, vì sống sót mà không ngại tàn sát, chém gϊếŧ lẫn nhau, trở lại với bản năng của loài dã thú.
Con người vốn dĩ là dã thú, chỉ là những quy tắc, lễ nghĩa, liêm sỉ của thế giới văn minh đã kìm hãm họ lại mà thôi.
Mạt thế sẽ biến thế giới này thành một nơi tuân theo luật rừng, kẻ mạnh làm vua, kẻ yếu bị diệt.
Nghĩ đến đây, Thích Kim Nặc rùng mình, cô càng siết chặt lấy áo Đằng Nguyên Dã.
Cô phải bám chắc cái đùi vàng của nam chính này bằng mọi giá!
Các tầng cao khách ít, chỉ riêng tầng mười bốn của bọn họ là có nhiều tang thi nhất.
Càng xuống dưới, số lượng tang thi tuy nhiều hơn nhưng đều đã bị những người sống sót ở tầng đó xử lý gần hết.
Bởi vì lúc này tang thi vẫn còn di chuyển khá chậm chạp, đi cầu thang cần có thời gian nhưng càng xuống tầng thấp thì tang thi lại càng đông.
Khách sạn này nằm ngay trung tâm thành phố, lại còn ở khu vực sầm uất nhất, gần ngay một khu CBD.
Đây là một khách sạn sáu sao.
Những người có thể ở khách sạn như thế này, hoặc là có thân phận không tầm thường, hoặc là doanh nhân đến khu CBD công tác, ai nấy đều là những người thành đạt trong xã hội, phần lớn là tầng lớp tinh anh.
Trong nguyên tác, nữ phụ đã cố tình chọn khách sạn này vì ở đây có ít người quen.
Nếu chọn khách sạn gần trường học thì chỉ cần không cẩn thận một chút là có thể bị nhận ra ngay.
Thích Kim Nặc thầm cảm ơn cô ta, vì ở đây gần như không có người quen nên chuyện cô lừa nam chính mất trí nhớ tạm thời sẽ không bị bại lộ.
Cả nhóm nhân cơ hội xông thằng xuống tầng bảy.
Trên đường đi lại có thêm vài người gia nhập đội ngũ, lúc này tổng số người đã lên tới hơn hai mươi.
Có đàn ông, có phụ nữ, có sinh viên, cũng có cả nhân viên khách sạn, bao gồm mấy cô lao công dọn vệ sinh.
Số lượng tang thi ở tầng bảy nhiều hơn một chút, tất cả đều lang thang ngoài hành lang, hơn nữa không thấy bóng dáng người sống sót nào.
Đánh nhau với tang thi suốt chặng đường dài, những người này đã tích lũy được kinh nghiệm, cầm vũ khí lao lên là nhắm ngay đầu mà đánh, ba chiêu hai nhát đã dọn sạch bọn tang thi.
Nhưng tang thi trong giai đoạn đầu của mạt thế cũng giống như quái cấp thấp trong thôn tân thủ của một trò chơi.
Không cần đợi đến ngày mai, chỉ cần đến tối nay thôi là tang thi sẽ lên cấp.
Đặc biệt là khi màn đêm buông xuống, độ hoạt động của tang thi sẽ tăng cao, khi đó tốc độ và sức tấn công của chúng sẽ được nâng lên một bậc.
Cộng thêm số lượng đông đảo, việc đối phó với chúng sẽ trở nên vô cùng khó khăn.
Thích Kim Nặc đã quen với mùi máu tanh nồng nặc, cô cũng quen với những con tang thi xấu xí ghê tởm kia đến mức dần dần trở nên tê liệt.
Nhưng cô bị chứng sạch sẽ, tuyệt đối không cho phép những thứ kinh tởm đó dính vào người mình, nếu không cô sẽ phát điên mất.
Chạy một mạch đến tầng bảy, thể lực của Thích Kim Nặc cạn kiệt, cô dựa vào tường thở hổn hển.
Trước đây cô mắc bệnh tim nên không thể vận động mạnh.
Giờ xuyên vào cơ thể này, nữ phụ cũng gần như không rèn luyện, thể chất hoàn toàn không ổn.
“Có… Có thể nghỉ một lát không?” Thích Kim Nặc đưa bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy bàn tay to lớn rắn chắc của Đằng Nguyên Dã, khuôn mặt cô trắng bệch, thở hổn hển như thể sắp ngất đến nơi.