Mạt Thế: Tôi Lừa Nam Chính Nói Tôi Là Bạn Gái Anh Ấy - Chương 5
Đằng Nguyên Dã phản ứng cực nhanh, tung một cước đá văng con zombie đi đầu.
Con zombie bị đá bay lên, đè ngã vào mấy con phía sau. Đằng Nguyên Dã thuận thế ôm Thích Kim Nặc chui vào phòng tắm, khóa trái cửa lại.
Ngay sau đó, vô số cánh tay thối rữa đập vào lớp kính mờ của cửa, không ngừng đập mạnh.
Cánh cửa mỏng manh này e rằng không trụ được bao lâu nữa.
Thích Kim Nặc da đầu tê rần, chân mềm nhũn, hai tay túm chặt lấy áo choàng tắm trên người Đằng Nguyên Dã, giọng run rẩy:
“Chúng ta… có phải sắp chết ở đây rồi không?”
Bên ngoài nhiều zombie như thế, làm sao mà xông ra được? Cho dù xông ra thành công, chắc gì đã tránh khỏi bị cắn?
Đằng Nguyên Dã cau mày, ánh mắt lướt về thanh treo khăn trên tường, lập tức đẩy Thích Kim Nặc ra, rồi tung cước đá liên tục vào thanh kim loại đó.
Thích Kim Nặc lúc đầu chưa hiểu anh đang làm gì, đến khi anh đá mấy cái, cuối cùng bẻ được thanh treo khăn xuống, cô mới bừng tỉnh —Anh định dùng nó làm vũ khí.
Ngay lúc anh vừa tháo được thanh sắt, thì cửa phòng tắm cũng bị phá.
Thích Kim Nặc hoảng loạn trốn sau lưng anh.
Đằng Nguyên Dã đạp thẳng vào con zombie đầu tiên, vung thanh kim loại trong tay lên đánh tới tấp.
Anh vốn có chút bản lĩnh, trong tiểu thuyết có viết: Đằng Nguyên Dã từ nhỏ hay bị bắt nạt nên luyện được kỹ năng đánh nhau. Sau này trở nên hung hãn, đánh không biết sợ, khiến đám thanh niên xung quanh đều phải e dè. Anh trở thành bá chủ khu phố.
Giờ đây, thanh kim loại trong tay anh như có linh hồn, ra đòn nhanh gọn, hiểm độc. Chẳng mấy chốc đã đánh ngã cả đám zombie.
Nhưng vô ích. Zombie rất nhanh lại đứng dậy, tiếp tục nhào về phía anh.
Thích Kim Nặc lập tức hét lên:
“Đánh vào đầu! Đầu là chỗ yếu của chúng!”
Nghe vậy, Đằng Nguyên Dã không do dự, gõ mạnh thanh kim loại vào đầu con zombie trước mặt.
Thích Kim Nặc trợn mắt nhìn cái đầu zombie như quả trứng bị đập vỡ, não trắng và máu đỏ
bắn tung tóe như pháo hoa, ghê tởm đến cực độ.
Mùi máu tanh hôi thối bốc lên nồng nặc, khiến cô suýt ngất.
Cánh tay rắn chắc của Đằng Nguyên Dã nổi gân xanh, cơ bắp cuồn cuộn, nhìn là biết sức mạnh bùng nổ.
Tóc mái bị mồ hôi dính ướt, ánh mắt lạnh lùng kiên nghị, gương mặt góc cạnh sắc nét, lồng ngực rắn rỏi —Nam tính đến mức khiến tim người ta đập thình thịch.
Thích Kim Nặc tim đập loạn xạ, còn chưa kịp khen anh đẹp trai, đã quay đầu nôn tháo thốc nôn.
Đẹp trai thì có đẹp trai… nhưng cảnh tượng này thực sự quá mức kinh khủng rồi!!
Tìm được điểm yếu, Đằng Nguyên Dã như được buff kỹ năng, thanh sắt trong tay như rồng uốn lượn, từng cú đánh khiến đầu zombie nổ tung như dưa chín.
Tuy đánh zombie dễ, nhưng não và máu bắn tung tóe khắp phòng, dính nhớp nháp lên tường và sàn, ghê đến nỗi không dám nhìn.
Sàn nhà nằm la liệt xác zombie.
Hiện tại mới chỉ là giai đoạn đầu tận thế, zombie còn chậm chạp, không quá nguy hiểm.
Nhưng khi tiến hóa, sẽ nhanh hơn, mạnh hơn, và khủng khiếp hơn.
Bên ngoài hành lang liên tục vang lên tiếng la hét, tiếng zombie gào rú, tiếng máu me văng tung tóe…
Mùi tanh của máu đặc quánh trong không khí khiến người ta buồn nôn.
Đằng Nguyên Dã nhìn Thích Kim Nặc – lúc này đang mặt mày trắng bệch sau trận nôn —có phần bực mình vì cô quá yếu.
Cô nói hai người là người yêu, anh vẫn còn nghi ngờ, nhưng đã xảy ra quan hệ, thì anh phải chịu trách nhiệm.
Vì lẽ đó, anh không thể bỏ mặc cô.
“Đi theo tôi, chúng ta phải rời khỏi đây!”
Nói rồi anh lập tức quay đầu, sải bước đi ra ngoài.
Thích Kim Nặc sợ bị bỏ lại, bịt mũi tránh mấy cái xác mà bước theo.
Hành lang bên ngoài đầy máu tươi, mùi tanh nồng nặc khiến người ta buồn nôn từng cơn.
Zombie gào rú, người sống thì la hét hoảng loạn, chạy tán loạn.
Trên sàn là tay chân bị chặt, nội tạng lòi ra, ruột gan đầy đất, chẳng khác nào một cảnh tượng luyện ngục nơi trần gian.
Thích Kim Nặc là thiên kim đại tiểu thư được nuông chiều từ bé, là hoa trong nhà kính chưa từng thấy máu…
Lúc này mắt hoa lên, suýt nữa ngất xỉu!
Bụng cuộn lên một cơn sóng khác, cô lại cúi xuống nôn tiếp.
Bỗng một con zombie to lớn, trần truồng lao về phía cô, khiến cô hét toáng lên.
Đằng Nguyên Dã nhanh như cắt kéo cô ra sau lưng, vung cây sắt đập thẳng vào đầu bzombie.
Phập!
Đầu con zombie như đậu hũ, nổ tung. Máu đỏ và não trắng phun lên tung tóe, nó ngã gục tại chỗ.
Thích Kim Nặc nhìn xong thì:
“Ọe!!” – Mặt cô xanh như tàu lá chuối.
“Cứu mạng! Cứu tôi với!!”
Phía trước đột nhiên có người hét lớn.
Thích Kim Nặc ngoảnh lại — là một người phụ nữ quyến rũ, mặc mỗi đồ lót, dáng người nóng bỏng. Cô ta kinh hoàng cầu cứu.
Đằng Nguyên Dã chỉ liếc một cái, không mảy may bận tâm, kéo Thích Kim Nặc quay đầu bỏ đi.
Thích Kim Nặc quay lại nhìn — thấy người phụ nữ đó bị zombie đè xuống, thét gào trong đau đớn, hai chân trần đạp loạn trên sàn.
Chỉ chốc lát sau, cô ta bất động, cổ bị cắn đứt, máu tuôn như suối, lan đỏ cả nền nhà.
Tiếng “gặm nhấm” chóp chép vang lên, khiến Thích Kim Nặc da gà nổi khắp người.
Cô cảm thấy như có hàng ngàn con sâu đang bò lên lưng mình, lạnh buốt tận xương.
Không dám nhìn nữa, cô vội quay đầu.
Bây giờ đến mạng mình còn chưa chắc giữ nổi, giúp người khác là điều… không thể.
Hôm nay lại đúng cuối tuần, khách sạn rất đông, nhiều người đang trong phòng “vui vẻ”,
Thế là khắp nơi đều thấy zombie không mặc quần áo, và cả những người chạy trốn không kịp mặc đồ – cảnh tượng nóng mắt đến phát sợ.
Người càng đông, mùi máu càng nồng, mà khách sạn như chiếc lồng sắt, zombie xông vào ngày một nhiều.
Hai người đang ở tầng 14, không thể dùng thang máy.
Muốn đi xuống bằng cầu thang, thì… làm sao vượt qua được đám zombie đông nghẹt kia?
Thích Kim Nặc nghĩ đến đó mà cảm thấy nghẹt thở.
Nam chính sẽ đưa cô thoát khỏi đây kiểu gì?
Đằng Nguyên Dã kéo cô chạy đến cửa thang bộ, đúng lúc đụng mặt một nhóm người khác.
Dẫn đầu là một cặp đôi —Người đàn ông cao to vạm vỡ, cơ bắp như cuồn cuộn sắp nổ tung, cả tay đều xăm hình rồng phượng, trông cực kỳ xã hội đen.
Thích Kim Nặc không thích kiểu cơ bắp phô trương quá mức đó, quá nhờn, không phải gu của cô.
Cơ thể gọn chắc như Đằng Nguyên Dã mới là tiêu chuẩn vàng.
Anh ta cởi trần, bên dưới chỉ quấn khăn tắm, tay kéo theo một cô gái nhuộm tóc hồng, nhỏ nhắn, mặc đúng đồ lót, chân trần không giày.
Hiển nhiên, tận thế ập đến khi hai người chưa mặc đồ, chỉ còn biết chạy thoát thân.
Đám người đi theo phía sau, người thì ăn mặc chỉnh tề, người không mặc áo, người chỉ có một chiếc dép, trông cực kỳ thảm hại.
Thích Kim Nặc kéo nhẹ vạt áo thun, cảm thấy mình nhìn cũng chẳng hơn gì.
Nhưng mà giờ chạy trốn là chính, ai còn quan tâm ăn mặc chứ?
Gã đàn ông xăm trổ mặt mũi đầy máu, nhìn Đằng Nguyên Dã và Thích Kim Nặc, lên tiếng:
“Anh em, hợp sức xông ra ngoài đi? Zombie nhiều quá, chúng ta mà không đồng lòng là chết cả đám!”