Mạt Thế: Tôi Lừa Nam Chính Nói Tôi Là Bạn Gái Anh Ấy - Chương 4
Rõ ràng là một con sóc, vậy mà lại mang đến cảm giác… có phần yêu mị kỳ lạ.
“Cậu đang nói ta sao?” – Thích Kim Nặc tò mò hỏi – “Cậu rốt cuộc là thứ gì vậy?”
Sinh vật nhỏ ngúng nguẩy kiêu ngạo hừ một tiếng:
“Ta đương nhiên là thần hộ vệ của không gian này rồi! Ngươi đến đây mà cái đó cũng không biết, ngươi vào đây kiểu gì vậy?”
Thích Kim Nặc ngớ ra:
“À thì… ta cũng chỉ vô tình đi lạc vào thôi…”
Làm sao cô biết được mình vào kiểu gì chứ? Vừa mở mắt ra là đã thấy ở trong này rồi.
Ngay cả tại sao cô bị kéo vào quyển sách này, cô còn chẳng rõ.
Con vật nhỏ tỏ vẻ chán ghét:
“Làm sao lại chọn trúng cô làm chủ nhân của tôi chứ?”
Thích Kim Nặc im lặng vài giây rồi thở dài:
“Chắc là… do tôi may mắn ?”
“Thôi bỏ đi.” Sinh vật nhỏ nói: “Một khi đã chọn cô thì tôi chỉ đành chấp nhận thôi, mau đến ký kết khế ước với tôi đi.”
“Khế ước? Đó là gì?” Thích Kim Nặc khó hiểu hỏi.
“Khế ước chủ tớ! Nếu không thì cô không thể sử dụng không gian này được.”
Vừa nghe xong, Thích Kim Nặc lập tức nghiêm túc nói: “Đừng nói nữa, mau làm đi, tôi đồng ý ký kết khế ước với cậu!”
Ánh mắt sinh vật nhỏ đầy vẻ khinh bỉ, như thể đang nói có cần cô phải đồng ý không?
“Cô cắn ngón tay chảy máu rồi nhỏ máu của cô cho tôi, vậy là ký kết xong khế ước.”
Không chút do dự, Thích Kim Nặc cắn ngón tay, máu từ vết thương rỉ ra.
Cô đưa ngón tay qua: “Như thế này sao?”
Con sóc mở miệng đón lấy giọt máu, ngay lập tức trên trán nó lóe lên một ánh sáng đỏ, hiện ra hình sóng nước đỏ, sau đó nhanh chóng biến mất.
Thích Kim Nặc cảm thấy cổ tay mình nóng rực, cúi đầu nhìn, phát hiện trên cổ tay cũng hiện ra một ấn ký sóng nước đỏ, rồi cũng biến mất ngay sau đó.
“Đây chính là dấu hiệu khế ước, từ giờ ngươi là chủ nhân của ta.” – Con vật nhỏ nói.
Thích Kim Nặc tò mò:
“Vậy giờ tôi có thể dùng không gian này rồi đúng không?”
Sinh vật nhỏ này là thần hộ vệ của không gian, mà bây giờ cô là chủ nhân của nó, vậy chẳng phải không gian này cũng thuộc về cô sao?
Không ngờ sinh vật nhỏ lại nói: “Không được.” “Không được.”
Thích Kim Nặc tròn mắt:
“Sao lại không được? Ngươi vừa nói lập khế ước xong là dùng được mà?”
“Muốn mở khóa không gian, cần điều kiện đặc biệt, đó là phải hấp thu khí vận của khí vận chi tử.”
Khí vận chi tử, chẳng phải là nam chính sao? Thông thường thì nam chính chính là người có khí vận mạnh nhất trong thế giới này.
Sinh vật nhỏ tiếp tục nói: “Vì cô đã nhận được khí vận của khí vận chi tử nên không gian mới mở ra.”
Thích Kim Nặc: … Cái quái gì thế này!!
Điều kiện để mở không gian lại là… nam chính?!
Cô cạn lời:
“Ý ngươi là… ta muốn dùng được không gian thì phải liên tục ‘thân mật’ với nam chính?”
“Cũng không hẳn, chỉ cần ở bên cạnh hắn là có thể từ từ hấp thu khí vận, nhưng ‘thân mật’là cách nhanh nhất.”
Lúc này, thân hình của nó bỗng trở nên mờ nhạt đi một chút.
Thích Kim Nặc vội vàng hỏi: “Cậu sao vậy? Cậu không phải sắp biến mất đấy chứ?”
Giọng nói của sinh vật nhỏ có chút yếu ớt: “Không gian này được nuôi dưỡng bằng khí vận của khí vận chi tử, tôi vừa mới tỉnh lại nên còn rất yếu, sắp rơi vào trạng thái ngủ say rồi.”
“Cô chỉ cần nhớ kỹ, phải tìm cách lấy được khí vận của khí vận chi tử, càng thân mật với anh ta thì khí vận nhận được càng nhiều, mọi thứ trong không gian này đều phải dựa vào khí vận để lần lượt mở khóa.”
Vừa dứt lời, nó liền biến mất.
“Này này! Cậu đừng có biến mất vội!”
Thích Kim Nặc còn định hỏi thêm, nhưng ngay lập tức bị đẩy văng ra khỏi không gian.
Cô muốn vào lại, nhưng phát hiện đã có một bức tường vô hình chắn trước mặt, ngăn cô
vào bên trong.
Rõ ràng đây là không gian của cô, con vật đó cũng nhận cô là chủ nhân, vậy mà vẫn phải
nhờ khí vận của nam chính mới dùng được – chuyện này có hợp lý không vậy?!
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng cửa bị đập mạnh, Thích Kim Nặc giật mình, hoảng hốtmặc quần áo vào.
Nhưng quần áo thì… rách tả tơi.
Cô đang mặc một chiếc váy ngắn bó sát, thiết kế hở vai, phần eo còn có khoét lớn, để lộ ra làn da trắng nõn ở eo.
Chiếc váy ngắn đến nỗi chỉ vừa đủ che mông, để lộ ra đôi chân dài trắng muốt.
Vải thì ít, mà phần cổ áo còn bị rách, khiến cô phải lấy tay giữ mới không bị lộ.
Thích Kim Nặc suýt khóc – cô sống 18 năm, chưa bao giờ mặc đồ gì… hở hang thế này!
Cô biết quần áo bị rách, nhưng không nghĩ là rách ở những chỗ “tế nhị” như vậy.
Rõ ràng là để quyến rũ nam chính, nữ phụ đúng là… không chừa thủ đoạn.
“Xong chưa?” – Giọng Đằng Nguyên Dã vang lên ngoài cửa, rõ ràng nghe ra khó chịu và mất kiên nhẫn.
Nam chính mà tức lên, có khi vứt cô lại thật…
Thích Kim Nặc cắn răng, mở cửa bước ra.
Đằng Nguyên Dã nhìn thấy bộ dạng cô, ánh mắt u ám.
Bờ vai trần còn vương lại dấu vết ái muội, làn da trắng như ngọc, mềm mịn căng bóng như vừa được cấp nước.
Tay cô giữ lấy cổ áo, vừa vặn tạo nên cảm giác mập mờ, càng khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Mặt Đằng Nguyên Dã tối sầm:
“Cô đang mặc cái gì vậy hả?”
Thích Kim Nặc đỏ bừng mặt, không dám nhìn anh, lí nhí nói:
“Em… chỉ còn đúng một bộ này thôi…”
Không phải lỗi của cô, cô vô tội mà! Tự dưng bị xuyên vào truyện, thành nữ phụ độc ác, đột nhiên bị mất đi sự trong trắng, giờ còn phải đối mặt với mạt thế sắp ập đến…
Đằng Nguyên Dã cau mày, cởi áo thun trên người ném cho cô:
“Mặc vào!”
Thích Kim Nặc theo phản xạ đón lấy áo, trên áo vẫn còn nhiệt độ của anh, thoang thoảng mùi hoóc-môn đàn ông, khiến tim cô đập rộn ràng.
Mặt đỏ tới mang tai, cô nhanh chóng mặc vào.
Đằng Nguyên Dã thân hình cao lớn, gần 1m9.
Chiếc áo thun mặc trên người cô như chiếc váy ngủ rộng, khiến cô càng thêm nhỏ nhắn.
Tà áo còn đủ dài để che cả bắp đùi – bất ngờ lại… vừa vặn.
Thích Kim Nặc lén liếc quần anh – nếu có thể cho cô mượn quần thì tốt rồi…
Đằng Nguyên Dã thì nhanh chóng mặc áo choàng tắm vào, quay lại thấy cô nhìn mình chăm chăm, đang định nói gì, cửa phòng bỗng bị xác sống đạp tung.
Một đám zombie miệng đầy máu tanh hôi thối gào rú lao vào, bộ dạng hung ác dữ tợn khiến người ta rợn cả tóc gáy.
Thích Kim Nặc quay đầu lại, suýt bị dọa hồn phi phách tán.
Cái thể loại thiết lập quái gì đây?!
Cô nghiến răng chửi thầm, đúng lúc đó, giọng Đằng Nguyên Dã vang lên:
“Xong chưa? Cái cửa không chịu nổi nữa rồi, chúng ta phải rời khỏi đây ngay lập tức!”