Mạt Thế: Tôi Lừa Nam Chính Nói Tôi Là Bạn Gái Anh Ấy - Chương 3
“Chúng ta là người yêu sao?” – Vẻ mặt Đằng Nguyên Dã mờ mịt khó hiểu.
Anh cảm thấy người phụ nữ này vô cùng xa lạ. Dù có mất trí nhớ, thì ít nhiều cũng nên có chút cảm giác quen thuộc chứ?
Nếu thật sự là người yêu, tại sao anh lại hoàn toàn không có chút ký ức nào về cô vậy?
“Xin lỗi!” – Thích Kim Nặc càng thêm áy náy, cô ôm chặt lấy cổ anh, vùi người vào lòng anh, nghẹn ngào nói: “Là lỗi của em… em quá yếu đuối, chỉ vì chịu không nổi một chút đau đớn mà ra nông nỗi này. Em đưa anh đi gặp bác sĩ được không
Thân thể mềm mại trong lòng khiến hơi thở của Đằng Nguyên Dã trở nên căng thẳng.
“Cô buông tôi ra trước đã.” – Giọng anh khàn khàn, thấp trầm.
“Dạ…” – Thích Kim Nặc ấm ức buông tay, len lén liếc nhìn anh. Thấy anh dường như không nghi ngờ gì, cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Tôi hỏi cô, tôi tên là gì? Cô thì sao ? Chúng ta có quan hệ gì?” – Đôi lông mày của Đằng Nguyên Dã nhíu chặt.
Cảm giác đầu óc trống rỗng, mọi việc như vượt khỏi tầm kiểm soát khiến anh rất khó chịu. Anh có linh cảm, mọi chuyện không nên diễn ra theo cách này.
“Em tên Thích Kim Nặc, anh tên Đằng Nguyên Dã, chúng ta đều là sinh viên của Đại học Thủ đô.”
Đằng Nguyên Dã lại hỏi: “Vậy cô biết gì về gia đình tôi?”
“Không biết nhiều lắm.” – Thích Kim Nặc lắc đầu – “Anh gần như chưa bao giờ nói gì về gia đình mình với em nên em cũng không hỏi.”
Nói nhiều dễ lòi đuôi, cô đương nhiên không thể tiết lộ quá nhiều. Nhỡ sau này lại lộ sơ hở thì sao.
Đằng Nguyên Dã đang suy xét xem lời nói của cô có bao nhiêu phần đáng tin.
Rõ ràng đây là một căn phòng khách sạn, trên thảm còn vương vãi những mảnh quần áo bị xé rách.
Ngoài việc thuê phòng thì anh không nghĩ ra còn có thể làm gì khác.
Hơn nữa, những dấu vết ám muội trên người cô cũng chứng minh cho lời cô nói.
Nhưng… anh cảm thấy vẫn có gì đó không đúng.
Nhưng rốt cuộc là không đúng ở chỗ nào ?
Đột nhiên, ngoài hành lang vang lên một tiếng hét chói tai.
Sắc mặt Thích Kim Nặc thay đổi – mạt thế đã bắt đầu rồi sao?
Cô vội quấn chăn mỏng chạy đến cửa, nhìn qua mắt mèo liền thấy một khuôn mặt máu thịt be bét, làm cô sợ đến mức hét lên thất thanh.
“Chuyện gì vậy?” – Đằng Nguyên Dã cau mày, nhặt khăn tắm quấn ngang hông, bước nhanh đến cửa.Qua mắt mèo, anh thấy một người đàn ông đang cắn mạnh vào cổ một người phụ nữ, động mạch cổ bị xé rách, máu tươi phun trào, nhuộm đỏ mắt mèo.
Sắc mặt anh lập tức trở nên khó coi, lùi vài bước, không thể tin nổi những gì đang diễn ra trước mắt.
Thích Kim Nặc ôm chặt lấy trái tim nhỏ đang đập thình thịch của mình, may mà cơ thể này không phải thân thể thật của cô, nếu không cô chắc đã ngất xỉu rồi!
Mạt thế đến sớm hơn cô dự đoán – bên ngoài chắc chắn đã biến thành một thế giới người ăn người.
Nghĩ đến những bộ phim zombie máu me từng xem, trong lòng cô không khỏi run rẩy.
“Nguyên Dã, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Bên ngoài… chuyện gì đang diễn ra thế?” –Thích Kim Nặc tội nghiệp nhìn về phía Đằng Nguyên Dã.
Cô bây giờ là bạn gái của nam chính mà, dù anh chưa hoàn toàn tin tưởng, thì chắc cũng không bỏ mặc cô chứ? Cô chỉ muốn sống sót mà thôi.
Sắc mặt Đằng Nguyên Dã mặt mày âm trầm, không nói lời nào, lại cúi đầu nhìn qua mắt mèo.
Nhưng mắt mèo đã bị máu nhuộm đỏ, chỉ còn thấy vài bóng người cứng ngắc di chuyển.
Đột nhiên, ngoài cửa vang lên những tiếng va đập mạnh, kèm theo tiếng gào thét đáng sợ, một vũng máu chảy tràn vào từ khe cửa, mùi tanh nồng nhanh chóng tràn ngập trong không khí.
Sắc mặt Thích Kim Nặc trắng bệch, lập tức trốn sau lưng Đằng Nguyên Dã, sợ hãi nhìn cánh cửa rung lắc dữ dội.
“Làm sao đây? Nguyên Dã, lũ quái vật kia sắp xông vào rồi sao? Chúng ta…có phải sẽ chết không?” – Giọng cô run rẩy.
Những con quái vật đó thật quá kinh tởm, quá ghê rợn, cô thực sự rất sợ.
Ánh mắt Đằng Nguyên Dã lạnh lẽo như băng, ánh lên tia sát khí, lạnh lùng nói: “Mặc quần áo vào!”
“Vâng!”
Thích Kim Nặc đáp vội, chạy đi nhặt đống quần áo rách trên thảm, rồi chân trần chạy vào phòng tắm.
Đóng cửa lại, cô quay đầu nhìn vào gương, bất giác sững người.
Nữ phụ này thật sự quá đẹp! – đôi mắt to tròn như mắt mèo, đuôi mắt hơi xếch, vừa gợi cảm lại vừa thuần khiết.
Mũi cao, môi đỏ mọng, cằm nhỏ xinh, đuôi mắt còn ửng đỏ, như thể vừa được “tưới nước” –vẻ đẹp mị hoặc đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Nhất là thân hình nóng bỏng này – so với thân thể “phẳng lì” của cô ở thế giới thực thì đúng là cú sốc không nhỏ! Ngực nặng đến mức khiến cô thấy mỏi và lạ lẫm.
Chính cô cũng đỏ mặt khi nhìn thấy thân thể mình trong gương.
Có thể trở thành mối tình đầu của nam chính, quả nhiên là không tầm thường.
Khi mở chăn ra, nhìn thấy dấu vết trên người, cô càng đỏ mặt hơn.
Đột nhiên, một khối ngọc bội rơi xuống đất – chính là khối ngọc từng kéo cô vào cuốn sách này.
Cô nhặt lên, lật qua lật lại nhưng không thấy gì đặc biệt.
Bỗng chóng mặt hoa mắt.
Một luồng ánh sáng vàng tỏa ra từ ngọc bội, bao phủ toàn thân cô. Thích Kim Nặc kích động nghĩ rằng mình sắp trở lại thế giới thật – nhưng khi mở mắt, cô thấy một vùng tiên cảnh.
Trước mặt cô là một thác nước đổ từ trên trời xuống, bên dưới là hồ nước trong vắt đón lấy dòng chảy, mặt nước dập dờn chứa một luồng năng lượng thần bí.
Hơi nước mát lạnh phả vào mặt khiến da cô cũng cảm thấy mát rượi, cảm giác chân thật vô cùng.
Đây… chẳng phải là linh tuyền hay xuất hiện trong các tiểu thuyết sao?
Thích Kim Nặc ngồi xổm xuống, thò tay vào hồ nước. Nước mát lạnh dễ chịu, không hề buốt.
Cô vốc lên một ngụm – vị ngọt thanh trong vắt, khiến mọi cơn đau nhức dịu đi một chút.
Dưới dòng linh tuyền là một con suối nhỏ, nước trong vắt không chút tạp chất. Xa hơn nữa là một mảnh đất đen màu mỡ, nhìn bề mặt đất có vẻ rất ẩm.
Cô ấn tay xuống – đất mềm, đầu ngón tay lập tức ướt đẫm. Có thể cảm nhận được mảnh đất này chứa một nguồn năng lượng to lớn. Tiếc là trên mặt đất vẫn trống trơn, chưa có gì.
Bên cạnh mảnh đất ấy là một nhà kho khổng lồ, không thấy được điểm cuối.
Chẳng lẽ đây chính là không gian trong truyền thuyết sao?
Thích Kim Nặc nhìn quanh, không gian này còn rất hoang vu, chẳng có gì ngoài vẻ chờ người ta đến khai hoang.
“Ngươi chính là chủ nhân của ta sao?”
Một giọng nói vang lên, trước mắt xuất hiện một con sóc lông trắng do ánh sáng tạo thành.
Mắt nó là hai màu khác biệt – mắt trái vàng, mắt phải xanh.
Đôi mắt nó không giống sóc bình thường – dài và hẹp, đuôi mắt có một đường kẻ đỏ uốn lượn thành hoa văn kéo dài ra sau tạo thành hoa văn kỳ lạ.