KẾT HÔN 3 NĂM KHÔNG VỀ NHÀ, QUÂN HÔN CŨNG PHẢI LY HÔN - Chương 68
- Home
- KẾT HÔN 3 NĂM KHÔNG VỀ NHÀ, QUÂN HÔN CŨNG PHẢI LY HÔN
- Chương 68 - Đến vùng thiên tai.
Giang Ninh chẳng buồn để tâm đến những tiếng nói xung quanh, cô nhắm mắt dưỡng thần.
“Chậc.” Bên cạnh vang lên một tiếng chậc lưỡi đầy lạnh lùng, giọng điệu của Nghiêm Lệ Nguyệt mang theo vẻ mỉa mai: “Chúng ta đến vùng thiên tai để hỗ trợ, cậu mang theo mấy thứ này, trông giống đi nghỉ mát hơn đấy.”
Giang Ninh nghiêng đầu liếc cô ta một cái, không thèm đáp lại.
Sau mấy tiếng lắc lư trên xe, cuối cùng họ cũng đến được thị trấn bị động đất vào lúc sáu giờ tối. Đường vốn không xa, nhưng từ huyện kế bên đổ đi, địa hình hiểm trở khiến xe phải chạy rất chậm.
Cuối cùng, xe bị chặn lại bởi một vụ sạt lở đất, vài tảng đá lớn chắn ngang đường. Họ buộc phải xuống xe và đi bộ tiếp.
Vừa bước xuống xe, đập vào mắt là khung cảnh tan hoang sau thảm họa. Trời lất phất mưa, xa xa có thể thấy những ngôi làng bị lở đất cuốn trôi. Ai biết được dưới lớp bùn đất đó có bao nhiêu sinh mạng đã mất?
Dù vậy, khu vực này vẫn chưa phải là nơi chịu thiệt hại nặng nhất.
Lúc còn trên xe, Lương lữ trưởng đã phát áo mưa cho mọi người. Xe không thể tiếp tục đi, tất cả đều phải đi bộ.
“Đi thêm một đoạn nữa là đến trấn Hồng Nham.” Ai đó nói.
Giang Ninh kéo theo vali và túi kẹo sữa của mình. Khu vực này không còn nhiều người, vẫn còn dấu vết đào bới ,chứng tỏ đã từng có đội cứu trợ tới đây.
Đi được một đoạn, phía trước bỗng lóe lên ánh sáng giống tín hiệu cầu cứu.
Lương lữ trưởng lập tức hô lớn: “Mau qua đó!”
Tay xách đồ nhưng Giang Ninh không hề chậm chân. Ở thế giới hiện đại, nhóm của cô thường xuyên vào rừng sâu tìm cây thuốc cho thí nghiệm, mấy con đường gập ghềnh thế này chẳng là gì cả.
Các tình nguyện viên Lương lữ trưởng chọn đều là người nhà quân nhân, nhiều người từng làm nông nên chẳng ai sợ vất vả.
Chỉ có Nghiêm Lệ Nguyệt là từ nhỏ đã sống sung sướng, khổ cực duy nhất từng trải qua là năm đó theo đội dự bị y tế suýt gặp chuyện, may nhờ Thẩm Mặc cứu giúp. Cũng từ khoảnh khắc ấy, cô ta đã nhận định Thẩm Mặc là người cô ta muốn theo đuổi.
Gia đình chiều chuộng cô, tốt nghiệp xong cũng vì chiều ý cô mà sắp xếp cho cô thực tập tại phòng y tế quân khu thủ đô, công việc nhẹ nhàng chẳng mấy khi phải vất vả.
Lần này biết Lương lữ trưởng chiêu mộ tình nguyện viên đến vùng thiên tai, vì Thẩm Mặc, cô ta chẳng chút do dự mà ghi danh, hy vọng nhân cơ hội này khiến Thẩm Mặc nhận ra chỉ có cô mới xứng đáng đứng bên anh.
Nhưng nào ngờ, Giang Ninh cũng đi!
Vừa đi được một đoạn, suýt nữa cô ta trẹo chân. Vừa ngẩng lên đã thấy Giang Ninh bước đi như bay, cô ta tức tối nghiến răng, không cam tâm tụt lại phía sau.
Đến gần ánh sáng, đúng là tín hiệu cầu cứu. Một người lính trong bộ quân phục đang dùng xẻng đào bới bùn đất. Anh ta phát hiện ánh đèn pin từ xa nên mới vung đèn pin ra hiệu.
“Đồng chí! Dưới tấm bê tông có người! Mau giúp tôi đào!” Thấy có người tới, anh vội kêu lên, giọng khản đặc vì kiệt sức.
Ánh đèn pin quét qua, Giang Ninh thấy môi anh lính đã nứt nẻ, sắc mặt trắng bệch, là dấu hiệu mất nước và kiệt quệ nghiêm trọng.Dù đã mệt lả, anh vẫn không buông chiếc xẻng trong tay.
Tinh thần quân nhân được thể hiện rõ ràng trên con người này.
Lương lữ trưởng lập tức dẫn theo hai chiến sĩ khác xông tới giúp đỡ. Có thêm người hỗ trợ, không lâu sau họ đã kéo được người bị kẹt ra ngoài.
Chiến sĩ vẫn đang đào trước đó, vừa thấy người được cứu thì ngã vật ra đất, hơi thở mong manh, dường như đã ngất xỉu.
Giang Ninh định bước tới thì một bóng người đã nhanh hơn cô.
Nghiêm Lệ Nguyệt lập tức đè huyệt nhân trung và ấn lòng bàn tay anh lính, vừa gọi to vừa lay người như muốn đánh thức anh ta.
Người lính tuy đã mở mắt, nhưng vẫn trong trạng thái gần như sắp ngất tiếp.
“Đừng hét nữa, để cậu ấy nghỉ một chút.” Giang Ninh bước đến, lạnh giọng nói.
Cô không do dự lấy ra một viên kẹo, bóc vỏ và nhét vào miệng chiến sĩ.Khi quá mệt mỏi, rất dễ bị hạ đường huyết bổ sung một chút đường lúc này là cực kỳ cần thiết.
Hương ngọt tan trong miệng,sau nửa tháng tham gia cứu hộ, mỗi ngày ngủ không quá 5 tiếng, phần lớn thời gian chỉ hít bụi và ăn đất cát. Cảm giác ngọt ngào này, đã từ lâu không còn được nếm.Không biết có phải ảo giác không, thể lực anh dường như cũng dần hồi phục.
“Uống chút nước rồi nghỉ một lát đi.”
Bên tai vang lên giọng nói dịu dàng trong trẻo. Anh lính cố gắng mở mắt, khi nhìn rõ gương mặt của Giang Ninh thì khựng lại.
Nghiêm Lệ Nguyệt thấy anh ta chỉ chăm chăm nhìn Giang Ninh thì nghiến răng nghiến lợi.Rõ ràng cô là người cứu trước, sao người này lại chỉ thấy mỗi Giang Ninh?
Bực bội, cô buông tay anh lính lập tức ngã ra đất.Nghiêm Lệ Nguyệt hừ nhẹ một tiếng, tỏ vẻ chẳng thèm tranh giành. Người vừa được cứu cũng cần hỗ trợ.
Giang Ninh chú ý thấy tay anh lính chảy máu,chắc là do cầm xẻng quá lâu khiến lòng bàn tay rách toạc.
Nhìn những người lính này mệt đến kiệt sức, dùng máu và mồ hôi giành giật sự sống với tử thần, vì nhân dân mà chẳng tiếc sinh mạng trong lòng cô dâng lên cảm giác chua xót.
Cô ngồi xổm xuống, lấy thuốc trong vali ra rửa sạch vết thương cho anh, rồi bôi thuốc mỡ và băng bó cẩn thận.
Cô ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Mấy ngày nay mọi người vẫn chưa được nghỉ ngơi đúng không?”
Thực ra cô muốn nhân cơ hội hỏi thăm tình hình của Thẩm Mặc.
Lúc này, sau khi nghỉ ngơi được một chút, chiến sĩ kia đã hồi lại phần nào thể lực. Nghe cô hỏi, anh không chút do dự đáp: “Không sao. Cứu dân là bổn phận của chúng tôi.”
Nghe bốn chữ “bổn phận không thể chối từ” được thốt ra đầy kiên định, Giang Ninh không hỏi thêm nữa.
Mưa nhỏ cũng vừa tạnh.
Giang Ninh hỏi: “Chúng tôi là đội đến tiếp ứng, sao cậu lại ở đây một mình?”
Anh lính đáp: “Cấp trên nói hôm nay sẽ có đội tiếp viện tới, nên bảo tôi ra đón. Không ngờ trên đường lại gặp đồng đội bị vùi dưới đá.”
Lúc này, Lương lữ trưởng bước tới, anh lính lập tức nhận ra và đứng bật dậy, nghiêm trang chào theo điều lệnh.
Lương lữ trưởng phất tay: “Thôi được rồi, trong hoạn nạn những nghi lễ này là thừa. Mau dẫn chúng tôi vào khu cứu trợ.”
Cả đoàn người theo hướng vào khu thảm họa. Lương lữ trưởng vừa đi vừa hỏi tình hình khu vực từ người lính dẫn đường.
Giang Ninh theo sát phía sau, nghe anh lính kể đội cứu hộ đầu tiên đến nơi gần như không được nghỉ ngơi suốt mấy ngày. Trong ba ngày đầu cứu hộ khẩn cấp, họ đã cứu được phần lớn người sống sót, nhưng vẫn còn một phần đã vĩnh viễn ra đi.
Không những thế, dư chấn còn tiếp tục xảy ra, gây thêm thiệt hại nghiêm trọng.Nghe đến đó, con ngươi Giang Ninh co rút ,thiệt hại nghiêm trọng? Còn có dư chấn?