KẾT HÔN 3 NĂM KHÔNG VỀ NHÀ, QUÂN HÔN CŨNG PHẢI LY HÔN - Chương 67
- Home
- KẾT HÔN 3 NĂM KHÔNG VỀ NHÀ, QUÂN HÔN CŨNG PHẢI LY HÔN
- Chương 67 - Chi viện vùng thiên tai
Nhìn thấy bốn chữ “Ái thê Ninh Ninh”, Giang Ninh như thể nghe thấy giọng nói khàn trầm của người đàn ông vang lên bên tai thốt ra mấy chữ ấy.
Tai cô bỗng như bị thiêu đốt, nóng bừng lên.Khoảnh khắc này, cô bỗng nhiên rất muốn gặp lại Thẩm Mặc.
Giang Ninh ngẩng đầu nhìn Lương lữ trưởng. Mặc dù cô từng cứu ông ấy, nhưng mối quan hệ giữa hai người hẳn vẫn chưa đủ để một vị lữ trưởng đích thân đến đưa thư.
Cô suy nghĩ một lát rồi hỏi:
“Lữ trưởng Lương đích thân đưa thư, là có chuyện gì sao? Khu vực thiên tai có tình hình gì ạ? Ngài tìm tôi, là vì thiếu bác sĩ?”
Lương lữ trưởng ngạc nhiên nhìn cô. Ông chỉ mới đưa thư thôi mà chưa nói gì, vậy mà cô gái này đã đoán trúng gần hết.Vợ của Thẩm Mặc đúng là không tệ chút nào.
“Thật ra tình hình khu vực thiên tai khá nghiêm trọng. Khi Thẩm Mặc cùng đội lên đường chi viện, bệnh viện quân khu cũng đã cử bác sĩ đi theo, nhưng thương vong ở đó quá lớn, công tác hậu cần y tế gặp rất nhiều khó khăn. Tôi đang chuẩn bị tổ chức đội ngũ tình nguyện đi hỗ trợ, hy vọng cô có thể cùng đi.”
Khi đến đây, ông đã nghĩ nếu bác sĩ Giang đồng ý đi, chắc chắn sẽ cứu được thêm nhiều người.Nhưng tình hình ở vùng thiên tai rất căng thẳng, điều kiện lại vô cùng khắc nghiệt, nếu Giang Ninh không muốn đi, ông cũng sẽ không miễn cưỡng.Giang Ninh không trả lời ngay, mà kéo một tờ giấy ra, cầm bút nhanh chóng viết mấy chữ.
“Cô nếu không muốn thì…”
Lời Lương lữ trưởng còn chưa nói hết, Giang Ninh đã “bốp” một tiếng đặt tờ giấy lên bàn, vòng qua bàn làm việc:
“Đi thôi, đến vùng thiên tai.”
Tờ giấy cô viết là để lại cho ông Hoàng, nói rõ rằng thời gian tới sẽ không thể đến y quán được.
Lương lữ trưởng thấy cô vội vội vàng vàng như vậy, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ:
“Không cần gấp vậy đâu, sáng mai mới xuất phát.”
Nói rồi ông xác nhận lại:
“Cô chắc chắn chứ? Bên đó điều kiện rất khắc nghiệt.”
Giang Ninh gật đầu. Thêm một người là thêm một phần sức lực. Là bác sĩ, cô không dám nói bản thân có thể cứu khổ cứu nạn, nhưng chỉ cần cứu được một người thôi cũng đã là tốt rồi.Học y là để cứu người. Trước thảm họa, cô không thể quay lưng.
Lương lữ trưởng vốn định trêu chọc vài câu, hỏi xem có phải vì Thẩm Mặc nên cô mới muốn đi, nhưng lời đến miệng lại nuốt vào.Ông không nên xúc phạm y đức của một bác sĩ.
Giang Ninh theo Lương lữ trưởng trở lại khu nhà gia thuộc, lúc này mới phát hiện sáng nay trong doanh trại đã phát thông báo kêu gọi tình nguyện viên.
Về đến viện, cô lấy ra một chiếc vali vừa phải, đem toàn bộ thuốc mỡ tự chế thời gian qua có thể hữu dụng ở vùng thiên tai bỏ vào.Sau đó cô lại đến nhà chị Lý hàng xóm, nhờ chị trông nom Hạ Chí Kỳ giúp, còn đưa cho chị ấy mỗi loại kem dưỡng trắng và kem tam bạch năm hũ.
Đây đều là hàng cô làm trước đó, nếu còn học sinh nào muốn mua, thì giao cho Lý Tinh Nguyệt xử lý.Chị Lý biết cô chuẩn bị đi chi viện, lập tức đồng ý không chút do dự.Thật ra chị cũng muốn đi, nhưng trong nhà còn con nhỏ nên không thể rời đi được.
Tối hôm đó, Hạ Chí Kỳ về đến nhà, nghe tin Giang Ninh sắp đi vùng thiên tai chi viện, liền lạch bạch chạy vào phòng, rồi lại chạy ra, dúi vào tay cô một nắm tiền lẻ vụn.Giang Ninh kinh ngạc nhìn chỗ tiền, có tờ một đồng, có tờ vài hào, cô nhận ra ngay đây là tiền tiêu vặt cô cho cậu bé.Thằng bé không tiêu mà lại cất hết đi.
Một cảm giác vui sướng khó tả dâng lên, nuôi được đứa trẻ ngoan thật đúng là hạnh phúc.
Cô nhét tiền lại vào tay bé:
“Mẹ có tiền rồi, con giữ lấy, cần gì thì tự mua nhé.”
Hạ Chí Kỳ nhìn nắm tiền trong tay, gương mặt nhỏ xụ xuống, cảm thấy chút tiền này chẳng giúp ích gì được.
Giang Ninh nhìn ra được bé đang nghĩ gì, kéo bé ra sân:“Mẹ đi chữa bệnh, mấy ngày tới rau và hoa trong vườn nhờ con chăm sóc, cả cá trong bể nước nữa. Con giúp mẹ chăm tốt nhé?”
Hạ Chí Kỳ gật đầu thật mạnh, vỗ ngực cam đoan:
“Mẹ yên tâm!”
Do tình hình gấp gáp, đội tình nguyện viên vừa đủ đầy một xe buýt.
Trên đường đến doanh trại, Giang Ninh ghé qua cửa hàng cung tiêu, một hơi mua luôn mười cân kẹo.
Khi đến nơi, xe buýt đã dừng ngay cổng. Lương lữ trưởng nhìn đồng hồ, thấy gần đến giờ xuất phát mà Giang Ninh vẫn chưa đến.
Tài xế nhắc nhở:“Lữ trưởng, đến giờ rồi.”
Lương lữ trưởng nói:“Đợi thêm chút nữa.”
Chưa được bao lâu, ông thấy phía xa có một bóng người bước đến, liền gọi:
“Bác sĩ Giang!”
Giang Ninh bước nhanh tới:“Xin lỗi, tôi đi mua ít đồ cần thiết nên đến muộn.”
Lương lữ trưởng liếc nhìn đồ cô mang ,bên kia có nhiều nơi nghiêm trọng đến mức xe không vào được, mọi người đều mang theo hành lý gọn nhẹ, nhưng Giang Ninh tay xách một vali vừa phải, tay kia còn ôm một túi kẹo lớn.
Thấy ánh mắt ông nhìn đồ, cô giải thích:“Đều là vật dụng thiết yếu cả.”
Lương lữ trưởng cũng không hỏi thêm, gật đầu ra hiệu cô lên xe.
Trên xe còn hai chỗ trống. Lương lữ trưởng ngồi cạnh một nam đồng chí, còn ánh mắt Giang Ninh quét qua hàng ghế đầu, khẽ nhíu mày.
Nghiêm Lệ Nguyệt.
Ngiêm Lệ Nguyệt thấy Giang Ninh lên xe, sắc mặt thay đổi hẳn,sao cô ta lại có mặt ở đây?Nhìn đồ trong tay Giang Ninh, nào là vali, nào là kẹo cô đến gây rối chắc?
Rất nhanh, cô ta nghĩ ra: Giang Ninh chắc chắn là vì Thẩm Mặc mới đăng ký đi chi viện, giống như cô vậy.Trên xe chỉ còn một chỗ trống, đúng ngay cạnh Ngiêm Lệ Nguyệt, Giang Ninh ngồi xuống.
Vừa ngồi xuống, cô liền nhắm mắt dưỡng thần. Chuyến đi mất tám tiếng, đây là khoảng thời gian nghỉ ngơi duy nhất.Xe dừng lại một lần để ăn cơm và nghỉ ngơi.Lúc đó, có người nhìn thấy túi kẹo to trong tay Giang Ninh, không biết ai hét lên:
“Đồng chí Giang, kẹo của cô có thể chia cho bọn tôi ít không?”
Lời vừa dứt, không ít người hưởng ứng:“Chúng tôi cũng muốn ăn một chút.”
Giang Ninh:“Không được.”
Cô vừa nói xong, định giải thích rằng đây là để chuẩn bị cho các chiến sĩ vùng thiên tai thì đã có người khó chịu xen vào:
“Cô keo kiệt quá rồi đấy, có mỗi tí kẹo mà cũng không cho?”
“Đúng đó! Một túi to như vậy, cô ăn hết nổi à?”
“Keo kiệt thế còn bày đặt đi chi viện cái gì chứ?”
Lông mày Giang Ninh khẽ nhíu lại.Những người kia một người một câu, lời giải thích của cô vừa định nói đã bị dìm mất tăm mất tích trong làn sóng lời nói ấy.