KẾT HÔN 3 NĂM KHÔNG VỀ NHÀ, QUÂN HÔN CŨNG PHẢI LY HÔN - Chương 2
- Home
- KẾT HÔN 3 NĂM KHÔNG VỀ NHÀ, QUÂN HÔN CŨNG PHẢI LY HÔN
- Chương 2 - Là Giang Ninh cướp đi cuộc đời của cô ta!
Cô ta ghen tỵ, không cam lòng, đau đớn. Đứng trước Giang Ninh ngày càng rạng rỡ, tỏa sáng, cô ta chẳng khác nào một trò hề nhảy nhót giữa sân khấu!
Về sau, chồng của Giang Ninh còn được thăng chức, trở thành doanh trưởng.
Giang Ninh bước vào cuộc sống của một phu nhân quân nhân thực thụ, theo chồng chuyển đến sống ở thủ đô, tận hưởng mọi vinh quang.
Lửa ghen trong lòng Giang Đình như bùng cháy dữ dội, mọi bất mãn, oán hận đều trút hết lên người Giang Ninh.
Người đáng ra phải kết hôn với tên lính quèn Thẩm Mặc kia, lẽ ra phải là Giang Ninh mới đúng!
Sống trong cảnh quả phụ khi chồng còn sống suốt nhiều năm, nhìn thấy Giang Ninh và chồng ngày càng ân ái hạnh phúc, cô ta càng thêm phẫn uất.
Không chịu nổi cô đơn, cô ta đã cố tình dụ dỗ em rể là Lâm Vũ Phi, trong lần anh về quê thăm nhà. Nhưng còn chưa kịp thành công, cô đã bị bắt quả tang. Lâm Vũ Phi thì ghê tởm cô ta đến tận xương tủy, còn chuyện này thì lan truyền khắp thôn Giang Gia, bị người đời chỉ trích dữ dội.
Cuối cùng, cô ta rơi vào cảnh bị cả làng mắng chửi, tinh thần suy sụp, phát điên, rồi lôi cả Giang Ninh cùng nhảy xuống sông tự sát.
Ở đời này, sau khi trọng sinh, cô ta biết nền kinh tế sắp phát triển mạnh mẽ ra sao, càng biết rõ năm 1977 sẽ khôi phục chế độ thi đại học.
Thế là, cô ta lén gửi hộ khẩu của Giang Ninh cho tên lính quèn Thẩm Mặc để làm thủ tục kết hôn, sau đó dùng số tiền Thẩm Mặc gửi về hằng tháng để âm thầm học hành, chờ đợi kỳ thi đại học.
Ngoài mặt thì chuẩn bị tương lai, nhưng sau lưng lại luôn tìm cách tình cờ gặp gỡ Lâm Vũ Phi mỗi khi lên thành phố.
Mọi chuyện đều đang phát triển đúng như kế hoạch mà cô ta đã vạch ra.
Không sai, đây mới chính là cuộc đời mà cô ta nên có!
Cô ta không hề cảm thấy áy náy khi cầm lấy số tiền Thẩm Mặc gửi về mỗi tháng,vốn dĩ anh ta nợ cô.
Kiếp trước, chính Giang Ninh đã cướp đi cuộc đời vốn thuộc về cô ta, kiếp này, tất cả nên được trả lại.
Nhưng điều khiến cô hôm nay có chút phân tâm lại là chuyện khác. Sau khi nhận được giấy báo trúng tuyển, cô mang về làng Giang Gia để khoe khoang, và đã tình cờ gặp hai người đàn ông có khí chất phi phàm.
Trong đó, có một người đang đứng ở đầu làng hỏi thăm về nhà của Giang Ninh.
Người đàn ông ấy gọi cô ấy lại, tự giới thiệu tên là Thẩm Mặc, nói rằng mình đến thôn Giang Gia thăm người thân, rồi hỏi cô đường đến nhà Giang Ninh.
Giang Đình không tin chuyện trùng tên trùng họ lại chỉ là trùng hợp. Huống hồ người đàn ông ấy còn nói thẳng ra tên của Giang Ninh.
Điều cô không ngờ tới chính là Thẩm Mặc lại cao lớn, tuấn tú đến vậy, đến cả Lâm Vũ Phi người hiện đã là đại đội trưởng,cũng chẳng sánh bằng khí chất của anh.
Điều khiến cô càng khó hiểu hơn là,Rõ ràng kiếp trước, Thẩm Mặc chưa từng một lần đến tìm cô, thế mà tại sao bây giờ, khi người làm thủ tục kết hôn với anh là Giang Ninh, thì người đàn ông này lại tự mình đến?
Sự ghen tỵ ngấm ngầm trỗi dậy trong lòng Giang Đình, khiến cô gần như không kiềm chế được. Cô vô thức buông lời với người đàn ông tuấn tú trước mặt:
“Giang Đình nhà họ Giang đã thi đỗ đại học rồi, sắp được gả lên thành phố. Còn Giang Ninh thì chồng đi ba năm không quay về, từ lâu đã bỏ trốn theo người đàn ông khác rồi.”
Giang Đình nói xong thì lập tức quan sát sắc mặt của Thẩm Mặc, hy vọng có thể nhìn thấy biểu cảm chán ghét Giang Ninh trên gương mặt anh.
Thẩm Mặc còn chưa kịp lên tiếng, thì người thanh niên đi cùng đã biến sắc, giọng mang theo chút giận dữ:
“Người gì kỳ cục! Cô ấy không biết nói như vậy là phạm pháp sao?”
Còn Thẩm Mặc thì chỉ nhàn nhạt liếc nhìn Giang Đình một cái, ánh mắt không mấy cảm xúc. Đúng lúc đó, từ đầu làng có người đi tới. Anh lên tiếng hỏi:
“Xin hỏi, nhà của Giang Ninh đi đường nào ạ?”
Người đàn ông đang gánh đòn gánh kia tỏ ra rất nhiệt tình, lập tức giơ tay chỉ:
“Anh đi theo đường kia, rẽ phải qua hai ngã, đến ngôi nhà thứ ba là nhà của Giang Ninh đấy.”
Thẩm Mặc gật đầu, vừa định bước về hướng người kia chỉ thì đột nhiên có một thanh niên hớt hải chạy tới, mồ hôi đầm đìa. Vừa thấy Thẩm Mặc, ánh mắt anh ta liền sáng lên, lập tức nói:
“Đồng chí Thẩm, anh ở đây à! Trên gọi điện xuống, bảo anh lập tức quay về thủ đô, có nhiệm vụ gấp! Tôi đã mua vé chuyến tàu sớm nhất cho các anh rồi.”
Nghe vậy, Thẩm Mặc khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn thoáng vào trong làng một cái, rồi xoay người rời đi không do dự.
Còn Giang Đình thì đã bỏ chạy ngay khi thấy Thẩm Mặc hỏi đường người khác. Cô nghiến chặt răng không ngờ Thẩm Mặc lại không tin lời cô, còn đi xác nhận lại với người khác!
Dù thế nào đi nữa, kiếp này đã khác kiếp trước.
Cô ta tuyệt đối sẽ không để Giang Ninh giẫm lên đầu mình mà cười nhạo thêm lần nào nữa!
Cho dù Thẩm Mặc có đẹp trai đến đâu thì đã sao, cũng chỉ là một tên lính quèn, làm sao sánh được với Lâm Vũ Phi người giờ đã là liên trưởng.
Nghĩ đến đây, tâm trạng của Giang Đình cuối cùng cũng khá hơn một chút.
****
Giang Ninh ngồi ở chỗ gần cửa sổ. Cửa kính được hé mở một chút, luồng không khí trong lành lùa vào khiến cô thấy dễ chịu hơn. Bên cạnh cô là một người phụ nữ khoảng năm, sáu mươi tuổi.
Nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ lùi dần về phía sau, đến tám giờ tối, bụng Giang Ninh bắt đầu kêu “ọt ọt” một tiếng rất không đúng lúc.
Cô giật mình hoàn hồn, hóa ra đã ngẩn người cho đến tận tối. Giờ này trên tàu cũng chẳng còn bán cơm hộp nữa. Cô đang định lục ba lô lấy đồ ăn thì người phụ nữ ngồi cạnh cất tiếng hỏi:
“Cô bé, đói rồi hả? Chị còn mang chút đồ ăn, ăn tạm đi.”
Vừa nói, bà vừa cúi đầu lục tìm trong túi xách của mình.
Giang Ninh lễ phép từ chối:
“Cảm ơn chị, em không cần đâu ạ.”
Dù sao thì cũng là người lạ, chẳng ai tự nhiên lại tốt bụng không lý do. Cẩn thận một chút vẫn hơn.
Cô lôi chiếc bánh hành mỡ trong túi ra, vừa định cắn một miếng.
Lúc này, người phụ nữ bên cạnh bỗng kinh ngạc kêu lên:
“Ôi chà, là bánh hành mỡ sao? Thơm quá đi mất! Đây đúng là món ngon đấy, lâu lắm rồi tôi không được ăn bánh hành rồi.”
Nói xong, bà ngập ngừng một chút, rồi lại tỏ vẻ ngượng ngùng cười nói:
“Cô bé, chị có thể dùng một cái bánh trắng này đổi lấy nửa cái bánh hành của em được không?”
Vừa nói, bà vừa nhanh tay lục túi lấy ra một chiếc bánh trắng tròn, còn chưa nướng.
Động tác của bà rất nhanh, giọng nói cũng không hề nhỏ khiến mấy người xung quanh bắt đầu ngoái lại nhìn.
Thấy Giang Ninh không trả lời, người phụ nữ cắn răng, nói tiếp:
“Nếu em cảm thấy không đáng, vậy chị đổi hai cái bánh lấy cũng được!”
Thấy vậy, một người đàn ông ngồi đối diện bỗng lên tiếng:
“Cô bé, chị ấy chỉ muốn ăn một miếng bánh hành thôi, em đổi cho chị ấy đi.”
Có người khơi mào, lập tức có người hùa theo.
“Đúng đó! Người ta đổi hẳn hai cái bánh lấy nửa cái của em, có thiệt đâu mà ngại.”
Đúng là, ép buộc đạo đức thì thời đại nào cũng không thiếu.
Âm thanh xung quanh càng lúc càng nhiều.
Giang Ninh xé nửa cái bánh hành đưa cho người phụ nữ, còn mình thì cố ý cắn một miếng trước.Phòng người không thể thiếu lỡ như đối phương ăn xong có chuyện gì rồi quay sang vu oan cho cô, thì cô cũng khó mà biện minh được.
Người phụ nữ sung sướng nhận lấy bánh hành, đưa cái bánh trắng của mình cho Giang Ninh.
Giang Ninh khẽ nhíu mày, làm ra vẻ định ăn, cúi đầu khẽ ngửi thử.
Có thuốc!
Đối phương là kẻ buôn người!
Ánh mắt Giang Ninh nhanh chóng quét một vòng xung quanh, ánh nhìn trầm xuống. Đối phương ra tay rất cao tay, lại dám hạ thuốc vào trong bánh.
Mà bọn buôn người hiếm khi hành động một mình.
Từ lúc xung quanh bắt đầu có người lên tiếng khuyên cô đổi bánh, cô đã rơi vào bẫy rồi.
Trong đầu Giang Ninh đang nhanh chóng tính toán xem phải làm thế nào để thoát thân.
“Bốp!” — một tiếng tát vang dội đột ngột vang lên.
Giang Ninh ngẩng đầu nhìn sang.
Không biết từ lúc nào, ở đầu toa nơi họ ngồi đã xuất hiện một nhóm người.
Bọn họ trông vô cùng hung hãn, trong tay cầm dao gập, đang ngang nhiên ép mua ép bán. Hành khách trong toa đều là dân thường, thấy chúng cầm dao thì dù có bức xúc cũng chỉ dám nín nhịn không lên tiếng. Một số người bị ép buộc phải nhận lấy hàng hóa với giá cắt cổ, ai không đồng ý mua hoặc không chịu trả tiền thì lập tức bị tát thẳng mặt.
Chẳng bao lâu nữa, nhóm người đó sẽ đến chỗ cô.
Giang Ninh cắn một miếng nhỏ chiếc bánh trắng mà người phụ nữ đưa cho. Người phụ nữ thấy vậy, sắc mặt liền hớn hở ra mặt.
Giang Ninh không chú ý, nhưng có một người đàn ông ngồi chéo đối diện đang chăm chú nhìn cô, vừa thấy cô ăn một miếng bánh, gương mặt anh ta thoáng lộ vẻ sốt ruột, căng thẳng.
“Cô gái đó xinh thế mà cảnh giác lại thấp như vậy, không biết là không được tùy tiện ăn đồ người lạ đưa sao?”Nói xong, người đàn ông nghiêng đầu nhìn sang người bên cạnh:
“Anh Thẩm, bọn này vừa là buôn người, vừa là cướp bóc. Giờ tính sao đây?”