KẾT HÔN 3 NĂM KHÔNG VỀ NHÀ, QUÂN HÔN CŨNG PHẢI LY HÔN - Chương 1
- Home
- KẾT HÔN 3 NĂM KHÔNG VỀ NHÀ, QUÂN HÔN CŨNG PHẢI LY HÔN
- Chương 1 - Vừa mới xuyên đến đã kết hôn ba năm rồi? Không sao cả, Quân hôn cũng phải ly hôn!
Tàu hỏa màu xanh bên ngoài chen chúc người qua lại,không ít người là đến đưa tiễn người thân lên đường.
Giang Ninh tựa đầu vào khung cửa sổ,trong lòng tràn ngập cảm giác bất lực trước tình cảnh trớ trêu hiện tại.
Không ngờ đến cả con đường xuyên vào tiểu thuyết,một thể loại chẳng mấy ai dấn thân cũng bị cô “xông nhầm” vào rồi.
Trong toa người ngồi kín chỗ, tiếng nói cười huyên náo không dứt.Hành lý chất đầy lối đi,chen chúc đến mức chỉ còn lại một khe hẹp đủ để lách qua.
Phóng mắt nhìn quanh,quần áo mọi người đều mang tông màu cũ kỹ và u tối , hoặc đen, hoặc xám,chỉ có vài cô gái trẻ là mặc đồ hoa sặc sỡ,tạo chút điểm nhấn giữa khung cảnh mờ nhạt ấy.
Giang Ninh đưa tay nghịch bím tóc dài của mình,cả mái tóc cô từng có ở hiện đại giờ đã hóa thành hai bím đầy đặn.
Cô kéo một bím lên che mũi,cố gắng cản lại cái mùi hỗn tạp khó tả trong toa tàu. Có người thậm chí còn đem cả gà vịt sống lên,khiến mùi càng thêm nồng nặc, khó chịu.
Giang Ninh lại ngả người tựa vào khung cửa,cố sắp xếp lại mạch truyện trong đầu mình.
Ở thế giới hiện đại,cô vừa mới tham dự lễ trao giải Y học Lasker xong, thì chẳng hiểu sao lại xuyên vào một cuốn tiểu thuyết truyền cảm hứng có tên《Phản công những năm 70: Xem cô gái quê làm giàu như thế nào》 bối cảnh là năm 1978.
Lúc đó chỉ vì trong truyện có một nữ phụ trùng tên với mình,cô thấy hứng thú nên nhấp vào đọc thử.
Đọc được một nửa,Giang Ninh đã viết cả đống bình luận chê bai gửi cho tác giả, kết quả là nửa đêm hai người đăng nhập và… chửi nhau tới bến.
Cuốn tiểu thuyết này nhìn qua tên thì có vẻ đầy cảm hứng,nhưng thực chất chỉ là một bộ truyện ngược tâm đầy kịch tính khoác lớp vỏ “truyền cảm hứng”.
Cô gái nông thôn trong truyện thực ra là nữ chính trọng sinh và được buff như hack,còn Giang Ninh – chính là nữ phụ đen đủi bị ép thay người khác gả thay.
Nữ chính trọng sinh – Giang Đình,ban đầu đáng lẽ phải cưới Thẩm Mặc,người lính đang đóng quân trong bộ đội,nhưng sau khi kết hôn thì vẫn luôn sống như quả phụ khi chồng còn sống,mãi đến vài năm sau mới hay tin Thẩm Mặc đã hy sinh nơi chiến trường.
Giang Đình đã sống cả đời trong cảnh “quả phụ có chồng còn sống”.Sau khi tỉnh lại và phát hiện mình trọng sinh, cô ta không cam lòng tiếp tục số phận ấy,nên đã nảy ra ý định để em gái Giang Ninh gả thay mình.
Ba năm trước,Giang Đình lén gửi sổ hộ khẩu của Giang Ninh đến đơn vị bộ đội để đăng ký kết hôn với Thẩm Mặc.Sau đó lại giả vờ trắng trong như sen,khóc lóc nói rằng gửi nhầm sổ hộ khẩu.
Từ đó về sau,trong truyện không còn chút tin tức nào về Giang Ninh nữa,toàn bộ nội dung chỉ kể về việc Giang Đình nỗ lực thi đại học,nhận được giấy báo trúng tuyển,rồi lại đính hôn với một quân nhân khác , là đại đội trưởng, cũng chính là nam chính của truyện.
Gia cảnh nam chính rất khá giả,thậm chí có thể đưa cả nhà họ Giang lên thành phố sinh sống.Nhưng vì Giang Ninh đã lấy chồng.Nhà nam chính lại không chấp nhận để cô lên thành phố,khiến cô phải ở lại nông thôn một mình.
Nữ chính trong truyện Giang Đình có chí tiến thủ,sau khi khôi phục chế độ thi đại học liền thi đỗ,dựa vào vô số cơ hội và nỗ lực không ngừng,mấy chục năm sau đã trở thành người giàu có,sống hạnh phúc cả đời.
Cố gắng đọc hết cuốn sách, Giang Ninh chỉ muốn biết người trùng tên với cô “nguyên chủ”,liệu sau này có kết cục khác không.Nhưng kết quả vẫn là phải sống cảnh “quả phụ có chồng còn sống”,cuối cùng chết cô độc,vất vả ở nông thôn.
Giang Ninh cảm thấy oan ức thay cho nữ phụ ấy. Dù nguyên chủ chỉ là một pháo hôi nhỏ bé, chẳng mấy quan trọng, nhưng tất cả mọi người trong truyện đều đã phụ cô ấy.
Giang Đình nữ chính trọng sinh vì tương lai của mình mà không hề bàn bạc với Giang Ninh,lặng lẽ đánh tráo sổ hộ khẩu. Mẹ Giang thì hoàn toàn buông xuôi, chuyện đã rồi, bà chỉ biết khuyên con gái chấp nhận số phận.
Còn người chồng mà Giang Ninh chưa từng gặp mặt thì vô trách nhiệm đến cùng cực,đã kết hôn ba năm nhưng chưa một lần nhớ đến sự tồn tại của vợ mình.
Vào thời đại ấy,phụ nữ lấy chồng thì phải theo chồng,vậy mà phía nhà chồng chưa từng nói một lời về việc đón cô về làm dâu.
Nhưng Giang Ninh không phải loại người ngồi yên chờ chết.Ai nói hôn nhân quân đội thì không thể ly hôn?
Không sao cả.Dù là quân hôn,cô cũng phải ly cho bằng được!
Ngay sau khi xuyên đến thế giới này,cô đã thẳng thắn nói với mẹ mình là Vương Lệ Hoa rằng muốn lên thủ đô tìm Thẩm Mặc.Mẹ cô cũng chẳng giữ lại,ngược lại còn dứt khoát tiễn cô lên tàu,không hề do dự.
“Ninh Ninh! Ninh Ninh! Giang Ninh!” đột nhiên bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng gọi gấp gáp tên của cô.
“Chị hai! Chị hai!”
Giang Ninh nghiêng đầu nhìn sang thấy một người phụ nữ mặc áo vải thô màu xám xanh,tóc ngắn ngang tai đang gọi mình.Bên cạnh bà còn có một thiếu niên chừng mười lăm,mười sáu tuổi đang đứng im lặng.
Thấy Giang Ninh quay lại,Vương Lệ Hoa nhìn con gái, bỗng chốc đôi mắt đỏ hoe. Bà đưa đồ trong tay ra, nghèn nghẹn nói:
“Ninh Ninh,đây là ít đồ ăn và quần áo mẹ chuẩn bị cho con,bên trong còn có năm đồng tiền, nếu cần gì thì nhất định phải tìm nhân viên bảo vệ trên tàu nhé.”
Giang Ninh liếc nhìn sang, ánh mắt lạnh nhạt, cũng không đưa tay ra nhận lấy.
Chạm phải ánh mắt của cô, Vương Lệ Hoa khựng lại một thoáng.
Con gái bà xưa nay luôn ngoan ngoãn, dịu dàng, đối nhân xử thế thì rụt rè, nhút nhát, chẳng bao giờ dám phản kháng. Vậy mà bây giờ lại như biến thành một người khác,hiện tại ngay cả tiếng “mẹ” cũng không gọi nữa.
Nhìn đứa con gái vốn luôn hiền lành nghe lời ấy, trong lòng Vương Lệ Hoa chợt dấy lên chút hối hận.Bà hối hận vì khi đó đã không cố tranh luận với bên nhà chồng của con gái lớn một phen, ít nhất cũng nên để đứa con thứ hai ở lại bên mình thêm một hai năm.
Nhưng chồng bà rời nhà đi một lần là bặt vô âm tín, để lại ba mẹ con côi cút nương tựa nhau. Thân là đàn bà con gái, bà cũng chẳng dám tranh cãi điều gì.
“Cảm ơn.” Giang Ninh nhìn bà trong giây lát, rồi mới đưa tay nhận lấy bọc đồ.
Thiếu niên đứng cạnh Vương Lệ Hoa có làn da ngăm đen, đang bám vào cửa sổ tàu hỏa, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào Giang Ninh:
“Chị hai, chị còn quay về không?”
Trong ấn tượng của Giang Ninh, người duy nhất trong nhà họ Giang để lại chút thiện cảm cho cô, chính là cậu em trai út này. Trong nguyên tác, sau này cậu cùng Giang Đình chuyển lên thành phố sinh sống, nhưng dù vậy vẫn thường xuyên về quê giúp nguyên chủ làm những việc nặng nhọc.
Giang Ninh đưa tay xoa đầu cậu em, khẽ nói:
“Có thể sẽ về… cũng có thể sẽ không.”
Vừa dứt lời, tàu bắt đầu chuyển bánh. Giang Ninh thu ánh mắt lại, không quay đầu, cũng không ngoảnh lại một lần.
Chiếc tàu lửa sơn xanh rì rầm lăn bánh trên đường ray, cảnh vật ngoài cửa sổ vùn vụt trôi qua.
Giang Ninh giờ đã chấp nhận thực tế mình đã xuyên vào truyện,cả người tựa vào khung cửa sổ, toàn thân toát lên vẻ thảnh thơi lười biếng.
Ánh mắt của những người xung quanh thỉnh thoảng lại đổ dồn về phía cô.
Nhan sắc – dù ở bất kỳ thời đại nào cũng luôn là yếu tố đầu tiên quyết định thiện cảm của người khác, mà Giang Ninh lại là kiểu người có ngoại hình khiến người ta vừa nhìn đã dễ sinh thiện cảm.
Gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo, làn da trắng nõn như nước. Đôi mắt phượng long lanh như chứa cả hồ nước, mang nét quyến rũ đậm chất phương Đông. Dáng vẻ rực rỡ như đóa sen trong nắng, lông mày cong mềm, thanh tú. Mỗi lần cụp mi hay liếc nhìn đều toát lên một vẻ quyến rũ trời sinh.
Sống mũi cao thanh thoát, đầu mũi nhỏ nhắn, đôi môi được điểm chút đỏ son như cánh đào, mỗi lần hé mở đều như khẽ lay động lòng người.
Thế nhưng, dù ngũ quan xinh đẹp đến rực rỡ, thì vẫn phảng phất đâu đó một vẻ lạnh lùng xa cách.
Ánh nhìn tò mò từ bốn phía khiến Giang Ninh hiểu rằng , khuôn mặt nguyên chủ chắc chắn là thuộc hàng xuất sắc. Mà trong khi sống ở nông thôn, lao động bao năm trời vẫn giữ được làn da trắng như vậy, đúng là như người ta hay nói: “Nhất bạch yểm bách sửu” Da trắng che được trăm cái xấu, quả thật là được ông trời ưu ái cho ăn cơm nhan sắc.
****
Lúc này, Giang Đình vừa mới nhận được giấy báo trúng tuyển của Đại học Thủ đô sau khi lên thành phố. Gia đình vị hôn phu của cô ta mừng rỡ ra mặt, thậm chí còn đặt mấy bàn tiệc trong nhà hàng quốc doanh để ăn mừng.
Thế nhưng, tâm trí của Giang Đình lúc này lại rõ ràng đang để đâu đâu.
Ở kiếp trước, kết cục thê thảm của cô ta là vì đã chọn sai đường. Cô ta không nên chỉ vì nghe nói Thẩm Mặc là quân nhân mà lập tức không chút do dự, gửi hộ khẩu theo anh ta rồi làm thủ tục kết hôn. Khi đó, phía nhà bên kia chỉ nói là muốn cưới con gái nhà họ Giang, chứ hoàn toàn không chỉ đích danh là ai.
Cô ấy từng sống cũng không tệ, nhờ những khoản tiền Thẩm Mặc gửi về hằng tháng. Cuộc sống ấy trong thời gian ngắn thì cũng ổn,nhưng cho đến khi cô ta tận mắt nhìn thấy Giang Ninh sau một chuyến đi làm xa trở về quê, dắt theo người chồng quân nhân của mình, cô ta mới hiểu ra.
Chồng của Giang Ninh là một sĩ quan, so với người chồng chỉ là tên lính quèn của cô ta, đúng là hơn gấp trăm lần!