KẾT HÔN 3 NĂM KHÔNG VỀ NHÀ, QUÂN HÔN CŨNG PHẢI LY HÔN - Chươn 41
Đi bộ hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng Giang Ninh cũng nhìn thấy một hiệu thuốc Đông y treo tấm biển gỗ đơn sơ trước cửa, so với trạm y tế bên ngoài khu nhà tập thể thì đúng là vắng như chùa.
Cô bước đến, gõ cửa:“Xin chào.”
Không nghe thấy ai trả lời, Giang Ninh đẩy cửa bước vào. Vừa vào trong, cô mới phát hiện trong tiệm không có ai.
Lẽ nào ông già đó lừa cô?
Đúng lúc cô định rời đi thì suýt chút nữa đụng trúng hai người phụ nữ đang đi vào. Hai người kia thấy Giang Ninh thì sững người một giây, một trong số họ bị cơn đau quặn bụng kéo trở về thực tại.
Người phụ nữ liếc nhìn ra sau Giang Ninh rồi hỏi:“Ông Hoàng có ở đây không?”
Giang Ninh nhắc nhở:“Nơi này không có ai cả.”
Người phụ nữ nhăn mặt vì đau, được bạn dìu bước vào trong. Nhìn quanh thấy không có ai, cô ta có vẻ thất vọng, dù chỉ cần cháu ông lão ở đây cũng được, ít nhất có thể kê đơn bốc thuốc cho cô.
Thấy cô ta đau đến gập cả người, Giang Ninh nghĩ một lúc rồi hỏi:“Cô bị đau bụng kinh?”
Trán người phụ nữ toát mồ hôi hột, chẳng còn tâm trí để ngạc nhiên tại sao cô gái trước mặt lại đoán trúng bệnh của mình ngay lập tức. Cô ta đau đến mức không thể ngồi nổi, lại còn buồn nôn muốn ói.
Cô ta khẽ gật đầu:“Tôi bị từ hồi con gái, mỗi lần đến tháng là thế này.”
Thật ra thường ngày cô vẫn cố chịu đựng, bởi nói chuyện kinh nguyệt với người lạ là điều rất ngại ngùng. Nhưng hôm nay trước khi đến kỳ, cô lại uống một bát nước lạnh do vừa làm đồng về quá nóng, khiến lần này đau không chịu nổi, đành phải đến xem bác sĩ, định bốc ít thuốc.
Người bạn đi cùng nói:“Thôi được rồi, đừng nói nữa. Ông Hoàng không có ở đây, tôi dẫn bà sang trạm y tế trong khu gia đình quân đội, mua ít thuốc Tây giảm đau là được rồi. Bà đến khám Đông y làm gì, mà đàn ông như ông già đó, làm sao khám mấy bệnh này được chứ?”
Giang Ninh nhíu mày:“Bác sĩ cứu người thì không phân biệt nam nữ.”Câu nói sau đó khiến cô khó chịu, rõ ràng là khinh thường Đông y.
Ở thế giới hiện đại, từ nhỏ cô đã tiếp xúc với Đông y, gia đình cũng đều làm nghề y. Cô lại học Tây y. Tây y có chỗ lợi hại riêng, nhưng sự uyên thâm của Đông y được truyền lại cả ngàn năm đâu phải Tây y có thể sánh bằng.
Người phụ nữ rên rỉ:“Nhưng tôi không muốn đi nữa, đau quá rồi.”
Cô ta cũng biết bên kia có trạm y tế, còn có y tá nữ, đỡ xấu hổ hơn nhiều.
Giang Ninh hỏi:“Cô bị đau vì uống đồ lạnh đúng không?”
Người phụ nữ giải thích:“Trời nóng làm đồng mệt quá, tôi uống một bát nước lạnh.”
Giang Ninh đưa mắt nhìn quanh tiệm, thấy một bộ kim châm bạc đặt trên bàn trước tủ thuốc.Cô nói:“Nếu cô tin tôi, tôi có thể giúp cô giảm đau tạm thời.”
Cô gái trước mắt quá xinh đẹp và còn rất trẻ, khiến người phụ nữ hơi do dự. Nhưng cơn đau lúc này khiến cô chẳng còn lựa chọn nào khác.Không nói được lời nào, cô chỉ khẽ gật đầu.Thấy cô gật đầu, Giang Ninh lập tức lấy bộ kim bạc, nhìn thấy có một chiếc ghế nằm gần đó, liền bảo cô ta nằm xuống.
Người phụ nữ bị đau bụng kinh vừa nằm xuống, thì người bạn đi cùng lập tức ngăn cản:
“Khoan đã! Cô thật sự biết chữa bệnh à?”
Giang Ninh liếc sang người bệnh, thấy đối phương gần như sắp ngất, liền không kiên nhẫn gạt tay người kia ra.Cô châm kim vào các huyệt Khí Hải, Quan Nguyên, rồi ngồi xổm xuống, tiếp tục châm vào huyệt Tam Âm Giao, cách mắt cá chân ba tấc.
Nếu có thể kết hợp thêm cứu ngải thì hiệu quả sẽ tốt hơn nhiều.Thay đổi của cơ thể, người bệnh là người cảm nhận rõ nhất.
Người phụ nữ vốn đau đến mức tay chân bủn rủn, toàn thân không còn sức, giờ có thể ngồi dậy chống tay:“Cảm giác không đau lắm nữa rồi.”
Giang Ninh rút kim ra.Thấy cô thu kim, người phụ nữ liền khen:“Cô giỏi quá, mà châm cũng chẳng đau tí nào.”
Giang Ninh mỉm cười, không nói gì, sau đó xếp từng cây kim vào lại bao vải, rồi dặn:“Bệnh kinh nguyệt có thể điều trị bằng thuốc Đông y, điều hòa dần dần sẽ đỡ khổ hơn.”
Người phụ nữ đang định hỏi cần bốc thuốc gì, thì một giọng nam cắt ngang:
“Cô là ai? Sao lại dám dùng bộ kim bạc của ông tôi? Mau bỏ xuống, cô có biết dùng không đấy?!”Giọng điệu đầy sự cảnh giác và không mấy thân thiện.
Giang Ninh quay đầu, thấy một thanh niên trẻ tuổi hấp tấp bước vào, định giật lấy bộ kim trong tay cô thì bị giữ lại.
Chính là người phụ nữ vừa được châm cứu giữ tay anh ta lại:“Hoàng Tiểu Đông, anh về rồi, mau bốc thuốc cho tôi.”
Hoàng Tiểu Đông ngơ ngác:“Bốc thuốc gì cơ?”
Người phụ nữ sững người, quay lại hỏi Giang Ninh:“Cô gái, bệnh của tôi nên bốc thuốc gì?”
Giang Ninh nhẹ giọng:“Đương quy, Xuyên khung, Bạch thược sao, Thục địa — sắc nước uống sáng tối, giúp điều hòa khí huyết. Nếu muốn giảm đau thì dùng thêm Ngô thù du, Nhục quế, Tiểu hồi hương, Ích mẫu thảo, Đương quy.”
“Được.”
Tiếng “Được” ấy lại không phải do người phụ nữ nói, mà phát ra từ phía cửa.
Giang Ninh quay lại,là ông già hôm trước cô gặp trên núi.
Ông ta bước vào, gõ nhẹ lên đầu cháu trai mình:“Thằng nhóc, còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau bốc thuốc đi.”
Bị gõ một cái, Hoàng Tiểu Đông lập tức bước đến quầy thuốc, ngơ ngác hỏi:
“Bốc thuốc gì ạ?”
Ông lão tức giận gõ đầu lần nữa:“Cô gái này nói bốc gì thì bốc cái đó!”
Hoàng Tiểu Đông vừa xoa đầu vừa làu bàu:“Biết rồi, biết rồi.”
Anh ta nhanh chóng bốc thuốc, rồi đưa cho người phụ nữ:
“Ba đồng.”
Người phụ nữ đưa tiền thuốc, trước khi đi còn móc thêm hai đồng dúi vào tay Giang Ninh, mỉm cười:“Cô gái, tôi hết đau hoàn toàn rồi, đây là tiền châm cứu của cô.”
Ánh mắt đối phương rất chân thành, không giống khách sáo chút nào. Giang Ninh cũng không khách sáo, nhận lấy.Đây là tiền cô tự mình kiếm được, sao lại không nhận?
Nhưng cô quay người, đưa lại một đồng cho ông lão:“Lão gia, đây là tiền mượn bộ kim bạc của ông.”
Ông lão hiểu ý cô, nói:
“Tôi từng nói rồi, tiền cô kiếm được trong tiệm là của cô. Hơn nữa tôi cũng kiếm được tiền thuốc, nên giờ cô suy nghĩ kỹ chưa, có muốn đến làm ở tiệm thuốc này không?”
Giang Ninh còn chưa trả lời thì đã nghe Hoàng Tiểu Đông nói:
“Ông ơi, sao ông lại tùy tiện nhận một người đến thay vị trí của ông? Lần này coi như may mà không có chuyện gì, chứ vừa nãy thấy cô ta cầm kim bạc của ông là cháu đã sợ cô ta đâm người ta ra chuyện rồi. Bình thường có cháu ở đây chẳng phải cũng được à? Ông không tin cháu, sao lại tin cô ta?”
“Đâm ra chuyện?” Ông lão liếc anh ta một cái, hừ lạnh:
“Ta không tin cô ấy, chẳng lẽ tin đứa ba mũi kim đã đâm lệch khiến mình bị liệt nửa người, từ đó không dám chạm vào kim bạc nữa hả? Dặn học hành tử tế mà không chịu học, cháu định làm ông tức chết à?”
Bị phơi bày chuyện xấu trước mặt người ngoài, Hoàng Tiểu Đông không còn mặt mũi nào, cũng chẳng dám cãi lại ông nội.Ông lão không thèm để ý đến cháu, quay sang nhìn Giang Ninh, giọng già nua:
“Cháu tên gì?”
“Cháu tên Giang Ninh.”
“Được rồi, gọi cháu là Ninh nha đầu nhé.” Giọng ông trầm ấm mà già nua.
Ông nghĩ một lúc rồi nói:
“Ta muốn đặt ra một thử thách, cháu có tự tin không? Thường ngày ta ở trên núi hái thuốc, tiệm thuốc này giao cho thằng nhóc kia trông. Nhưng nó không nên hồn, không thể tự chữa bệnh cứu người. Người trong vùng này không ít, ba ngày một trận ốm, năm ngày một cơn bệnh, ta không thể để họ rơi vào tay nó được.”
“Cái gì mà ‘rơi vào tay cháu’ chứ?” Hoàng Tiểu Đông bất mãn, cãi lại. Nhưng vừa thấy ánh mắt cảnh cáo của ông, lập tức lí nhí:
“Bệnh đơn giản thì cháu vẫn chữa được mà.”
Giang Ninh hỏi:“Thử thách gì ạ?”
Ông lão cầm bộ kim bạc trong tay Giang Ninh, đột nhiên xoẹt xoẹt vài kim, đâm thẳng vào cháu trai mình.Hoàng Tiểu Đông lập tức toàn thân cứng đờ, sau đó ngã lăn ra đất, chỉ còn mắt là còn động đậy.
Hoàng Tiểu Đông:
“….”
Ông ơi, ông xuống tay ác thế ạ?
Giang Ninh:
“…?”
Thử thách kiểu này thật quá dữ dằn!