Dưỡng Lang Vi Hoạn - Nuôi Sói Thành Họa - Chương 24
“Thích hay không thích cái gì, còn lấy vợ nữa?”
Lục Thanh Tắc mơ màng, đầu óc quay cuồng, mãi mới hiểu được ý nghĩa của câu nói này. Anh ngây người nhìn chằm chằm gương mặt Ninh Quyện.
Ninh Quyện bỗng nhận ra vẻ không ổn của Lục Thanh Tắc, người luôn đứng đắn điềm tĩnh. Anh khẽ dừng lại, nhẹ nhàng nâng cằm Lục Thanh Tắc lên, giọng nói dịu lại: “Thưa thầy?”
Lục Thanh Tắc vẫn bình thản: “Ừm.”
Thái độ rất lạnh nhạt, nhưng âm cuối lại phát ra từ khoang mũi, mang chút giọng mũi, hoàn toàn khác hẳn ngày thường.
Ninh Quyện im lặng một lát rồi thăm dò: “Thầy… say rồi à?”
Lục Thanh Tắc không hề nghĩ ngợi, kiên quyết phủ nhận: “Không có.”
Anh gạt tay Ninh Quyện ra, nghiêm túc nói: “Ngươi nhìn xem, ta vẫn đi thẳng được.”
Nói xong, anh bướng bỉnh bước về phía con đường đá phía trước.
Ninh Quyện sợ Lục Thanh Tắc ngã nên tiến lên đỡ, nhưng lại thấy bước chân của anh vẫn khá vững vàng.
Anh trơ mắt nhìn Lục Thanh Tắc tại chỗ xoay ba vòng. Cuối cùng, tâm trạng tồi tệ ban nãy cũng tan biến, anh nhịn không được bật cười.
Vừa rồi ở yến tiệc, anh mãi không thấy Lục Thanh Tắc quay lại. Lòng bất an, anh dứt khoát tự mình đi tìm.
Vừa đến nơi, anh đã nghe thấy cuộc đối thoại giữa Lễ bộ thị lang và Lục Thanh Tắc. Nghe xong, lòng anh bỗng bùng lên một ngọn lửa, nóng rực khắp lồng ngực, gần như thiêu rụi hết lý trí. Mỗi lần hít thở đều như có vật cản trong họng, nhưng lại không biết cơn giận đến từ đâu.
Không ngờ, lại có thể nhìn thấy một khía cạnh đáng yêu đến vậy của Lục Thanh Tắc, người luôn điềm tĩnh và tự chủ.
Ninh Quyện quay đầu lườm mấy tên thị vệ và Trường Thuận đi theo, ra hiệu cho bọn họ quay mặt đi, không được nhìn.
Sau đó, anh tiến lên, nhẹ nhàng kéo Lục Thanh Tắc lại, giọng nói mang theo ý cười: “Được rồi, ta tin là thầy không say.”
Lục Thanh Tắc dừng hành động đi vòng quanh, khoanh tay điềm nhiên gật đầu, nhưng lại đứng yên tại chỗ, mãi không nhúc nhích.
Ninh Quyện nhịn không được kề lại gần: “Sao vậy?”
Lục Thanh Tắc thật ra đã chẳng còn chút sức lực nào. Anh lướt mắt qua gương mặt thiếu niên một lúc, khó khăn lắm mới nhận ra đây là “quả quả” mà mình nuôi lớn. Cái đầu bỗng trở nên nặng trĩu, cúi thấp xuống, cả người gần như lao vào lòng Ninh Quyện, mơ hồ gọi một tiếng: “Quả quả.”
Ninh Quyện đã lớn rồi.
Không giống hồi nhỏ, anh lao vào lòng Lục Thanh Tắc cũng chỉ có thể áp vào lồng ngực gầy gò của anh.
Lục Thanh Tắc đứng không vững ngã vào lòng anh, đầu nhẹ nhàng dụi vào hõm cổ anh. Hơi thở nóng hổi mang theo chút men rượu ngọt ngào, từ từ phả lên yết hầu rõ nét của Ninh Quyện.
Cổ nhạy cảm bị hơi ấm lướt qua, bàn tay Ninh Quyện buông thõng bên hông đột nhiên siết chặt, cả người căng như dây đàn, đầu óc trống rỗng. Chỉ còn lại trọng lượng nhẹ bẫng nhưng nặng tựa ngàn cân trong lòng. Yết hầu nặng nề lăn lên lăn xuống, giọng nói khàn khàn: “…Thưa thầy?”
Người trong lòng dường như cảm nhận được sự căng thẳng của anh. Giống như dỗ dành trẻ con, Lục Thanh Tắc vỗ vỗ lưng anh, nghĩ một lúc lâu mới nhớ ra mình muốn nói gì: “Ta buồn ngủ rồi, Quả quả.”
Lục Thanh Tắc lại nghĩ thêm một lát: “Đưa ta về.”
Nói xong câu này, anh đã dùng hết chút sức lực cuối cùng, nhắm mắt lại, yên tâm giao toàn bộ trọng lượng cơ thể cho Ninh Quyện.
Tiểu thái giám đi theo ban nãy thấy Lục Thanh Tắc có vẻ không chống nổi men rượu, vội vàng tiến đến muốn giúp đỡ: “Bệ hạ, nô tì để nô tì đỡ Lục đại nhân đi…”
Chưa nói dứt lời, cậu đã bị Trường Thuận bịt miệng lôi lại, thấp giọng mắng: “Tìm chết à! Lục đại nhân cũng là ngươi có thể chạm vào sao?”
Tiểu thái giám mờ mịt nhìn qua, còn chưa hiểu chuyện gì, đã thấy vị hoàng đế tôn quý khẽ cúi người, nhẹ nhàng bế Lục Thanh Tắc lên, sải bước về phía Càn Thanh cung. Phần thân trên gần như bất động, bước chân đều đặn vững vàng.
Tiểu thái giám trợn mắt há mồm.
Ngay cả Trường Thuận cũng lẩm bẩm trong lòng.
Dung mạo của Lục đại nhân, đừng nói là nam tử, ngay cả nữ tử, hắn cũng chưa từng thấy ai sánh bằng.
Lại thêm Lục đại nhân còn ốm yếu bệnh tật, gầy gò, đôi khi gió hơi lớn một chút, cũng khiến người ta lo lắng anh sẽ ngã.
Nhưng cho dù như vậy, Lục đại nhân cũng là một nam nhân đích thực!
Lúc này bị Bệ hạ ôm như thế, cảnh tượng quả thực… có chút quái lạ không nói nên lời.
Trường Thuận nhìn bóng lưng Ninh Quyện, trong lòng giật mình, không dám nghĩ thêm nữa.
Suốt chặng đường im lặng.
Ninh Quyện cứ thế lặng lẽ ôm Lục Thanh Tắc, trở về Càn Thanh cung.
Anh đi quá vững vàng, Lục Thanh Tắc không những không bị tỉnh giấc, mà trong những dao động nhẹ, lại càng ngủ say hơn.
Trường Thuận lo lắng Ninh Quyện mỏi tay, mắt chằm chằm nhìn Ninh Quyện cẩn thận đặt Lục Thanh Tắc lên giường, vội vàng tiến lại gần: “Bệ hạ, nô tì xoa tay cho ngài nhé.”
Ninh Quyện nhíu mày, khó chịu liếc hắn một cái.
Không biết nhỏ tiếng một chút, nhỡ làm Lục Thanh Tắc tỉnh giấc thì sao?
Trường Thuận hiểu ý, hạ thấp giọng: “Tay của ngài…”
“Không cần.”
Ninh Quyện rũ mắt xuống, hàng mi che đi vẻ mặt dưới đáy mắt, nhìn tay mình, nắm hờ lại. Giọng nói trở nên nhẹ bẫng, nếu không đứng gần, Trường Thuận thậm chí không nghe rõ một tiếng kia: “…Thầy ấy rất nhẹ.”
Ôm trong lòng, cứ như một cọng lông vũ, chẳng có chút trọng lượng nào.
Gầy đến mức dường như chỉ còn lại một thân bệnh tật, khiến người ta kinh hồn bạt vía, sợ rằng chỉ cần động tác mạnh một chút sẽ khiến anh tan rã.
Giọng nói của thiếu niên thiên tử rất trầm và dịu dàng. Khoảnh khắc vô thức bộc lộ ra, không giống như đang nói về thầy của mình, mà lại giống như đang nói về…
Hít, không muốn sống nữa sao!
Trường Thuận da đầu tê dại, cảm thấy đêm nay mình có thể đã mất trí, vội vàng đè nén những ý nghĩ không đâu: “Vậy Bệ hạ, yến tiệc phía trước thì sao?”
“Cũng đã gần tan rồi.” Ninh Quyện tự mình đắp chăn mỏng cho Lục Thanh Tắc, thả rèm giường xuống, đi ra gian ngoài, nhàn nhạt ra lệnh: “Trẫm đi giải quyết nốt, cho người hâm nóng canh giải rượu, chuẩn bị nước nóng.”
Trường Thuận liên tục đáp lời, lại khoác áo ngoài cho Ninh Quyện, vuốt phẳng từng nếp nhăn, đi theo Ninh Quyện trở lại phía trước.
Các đại thần chờ rất lâu, mới thấy Ninh Quyện quay lại. Thấy Lục Thanh Tắc không có ở đó, họ xì xào bàn tán không ngừng.
Ninh Quyện lại tỏ ra rất thản nhiên: “Thái phó bệnh cũ chưa khỏi, vừa rồi đột nhiên ngất đi. Trẫm đã đi thăm. Giờ cũng không còn sớm nữa, ngày mai còn phải lên triều, tan tiệc đi.”
Mọi người nhìn nhau, mặt đối mặt.
Quả nhiên… Lục Thanh Tắc lại lại lại lại bệnh rồi!
Giải quyết xong tàn cuộc phía trước, Ninh Quyện vội vã trở về Càn Thanh cung, đi thẳng đến thư phòng, nhưng bước chân lại trở nên nhẹ nhàng khi bước vào gian trong, cẩn thận đi đến trước giường, vén rèm lên nhìn.
Dáng ngủ của Lục Thanh Tắc rất đẹp, ngay ngắn chỉnh tề, không xáo trộn chút nào. Lúc rời đi ra sao, bây giờ vẫn y nguyên như vậy.
Ninh Quyện lúc này mới bỗng nhớ ra, vừa rồi đi quá vội, quên không tháo mặt nạ cho Lục Thanh Tắc. Những người khác lại không được phép chạm vào Lục Thanh Tắc.
Đeo mặt nạ khi ngủ, e là không thoải mái.
Anh cúi người, cẩn thận tháo chiếc mặt nạ bạc còn vương hơi ấm trên cơ thể anh ra, để lộ ra dung nhan thật của người trên giường.
Có lẽ trong mơ cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, Lục Thanh Tắc cũng giãn mày ra đôi chút.
Anh mày mắt thanh tú, khí chất lạnh lùng. Gương mặt vốn không có chút huyết sắc nào giờ lại ửng hồng như ráng mây say rượu, cả người đột nhiên tràn đầy một loại sức sống mãnh liệt. Nốt ruồi ở đuôi mắt vừa vặn, tăng thêm ba phần diễm lệ.
Vì uống rượu, đôi môi nhạt màu cũng trở nên ướt át, có một lớp màu đỏ, trông vô cùng mềm mại.
Ánh đèn trong phòng mờ ảo, dường như mỗi sợi không khí đều thấm đẫm chút men say nhàn nhạt, hòa cùng mùi hương mai lạnh lẽo, trộn lẫn thành một thứ khí chất say đắm lòng người, lướt nhẹ qua đầu mũi như một chiếc lông vũ, chảy qua đầu trái tim.
Bàn tay đang cầm mặt nạ của Ninh Quyện đột nhiên siết chặt, ngây người nhìn khung cảnh sống động, tươi đẹp đang nằm trên giường. Đầu óc trống rỗng, yết hầu khẽ lăn lên lăn xuống, như muốn nuốt xuống cảm xúc gì đó.
Mãi một lúc sau, anh nín thở, duỗi ngón tay ra, từ từ đến gần, cách một khoảng nhỏ, lặng lẽ phác họa lại đường nét ngũ quan của người trên giường.
Từ giữa lông mày, đến hàng mi, sống mũi, đôi môi…
Trong phòng ấm áp yên tĩnh, gần như có thể nghe thấy tiếng tí tách nhỏ bé của tàn đèn.
Ninh Quyện không biết tại sao mình lại làm như vậy.
Không dám chạm vào, nhưng lại khao khát được chạm vào.
Đang có chút hoang mang, bàn tay đột nhiên ấm lên.
Lục Thanh Tắc sau một giấc ngủ ngắn, men rượu cuối cùng cũng tan đi một chút. Vừa mở mắt ra đã thấy tay Ninh Quyện đang lởn vởn trước mặt mình. Anh lười biếng nắm lấy bóp bóp: “Thằng nhóc con, thừa lúc ta ngủ say làm gì đấy?”
Vì vừa tỉnh giấc, giọng nói còn hơi khàn, lười nhác, không giống mắng người, ngược lại còn khiến người ta ngứa tai.
Đầu tai Ninh Quyện nóng bừng, vội vàng rụt tay lại, luống cuống nói: “Thầy tỉnh rồi? Con, con đi rót cho thầy chén trà.”
Lục Thanh Tắc “ừm” một tiếng, véo véo thái dương, nửa ngồi dậy.
Anh đại khái nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra trước khi ngủ, bình tĩnh bỏ qua những chuyện mất mặt mình đã làm. Anh nhận lấy chén trà ấm do Ninh Quyện rót đến nhấp một ngụm, nhướng mi.
Mấy năm nay, tiểu hoàng đế lớn nhanh như cây liễu. Tuy vai vẫn mang theo vẻ gầy gò đặc trưng của thiếu niên, nhưng chiều cao đã hơn anh, cao ráo thon dài, che khuất phần lớn ánh sáng trong phòng.
Mặc dù ngược sáng, nhưng sắc mặt lại không giống như anh thấy trước đó, mang theo sự tàn nhẫn sắc bén.
Đôi mắt dài hẹp đó sáng lấp lánh, không chớp mắt nhìn chằm chằm anh. Nếu phía sau có đuôi, lúc này e là đang vẫy không ngừng.
Vẫn là một chú cún con ngoan ngoãn đáng yêu.
…Có phải trước đó là ảo giác do hoa mắt không?
Lục Thanh Tắc suy nghĩ một chút. Lúc đó gần đó tối, chỉ có một vầng trăng lạnh lẽo chiếu rọi. Anh lại say mắt mờ mịt, nhìn nhầm cũng là chuyện bình thường.
Dù sao anh cũng luôn lo lắng Ninh Quyện sẽ trở thành bạo quân hung tàn, khát máu trong nguyên tác. Mà hồi nhỏ Ninh Quyện quả thật là… rất tàn nhẫn.
May mà mấy năm nay sự uốn nắn của anh đã có hiệu quả tốt.
Quả quả Ninh hiện tại đáng yêu và thuần lương biết bao.
Nhưng Lục Thanh Tắc vẫn xác nhận lại: “Trước đó Quả quả sao lại không vui? Ai chọc giận con?”
Vừa nhắc đến chuyện này, sắc mặt Ninh Quyện lại trở nên không tốt, ngồi sát vào bên cạnh anh, buồn bực nói: “Thầy trước đó nghe Chu đại nhân nói lâu như vậy, là có ý định thành hôn sao?”
Chỉ cần tưởng tượng một chút cảnh Lục Thanh Tắc mặc hỉ phục đỏ, cưới một cô gái nào đó, lòng anh lại không ngừng khó chịu, như bị thứ gì đó đè nặng, không thở nổi.
Lục Thanh Tắc bừng tỉnh.
Trước đây, trong lớp anh có một học sinh, là gia đình đơn thân, sống cùng mẹ. Trong khoảng thời gian mẹ chuẩn bị tái hôn, học sinh đó luôn buồn bã, lo lắng mẹ sẽ tái hôn và bản thân sẽ bị bỏ rơi. Anh với tư cách là giáo viên chủ nhiệm đã khuyên bảo rất lâu—không ngờ một đứa trẻ sớm trưởng thành như Ninh Quyện cũng có tâm lý này!
Mấy năm nay, anh vừa coi Ninh Quyện là học sinh, vừa là em trai, lại còn là con trai mà nuôi.
Trong lòng Ninh Quyện, anh hẳn cũng là một người cha người mẹ, cho nên mới dính lấy anh như vậy.
Dù sao cũng vẫn là một đứa trẻ, sợ anh thành thân sau sẽ bị bỏ rơi cũng là chuyện bình thường.
Lục Thanh Tắc đặt chén trà xuống, vươn tay khoác vai Ninh Quyện, dáng vẻ như đang tâm sự.
Ninh Quyện mặt cứng lại, dự cảm rằng những lời Lục Thanh Tắc sắp nói ra có lẽ không phải là những gì anh muốn nghe, nhưng vẫn lại cọ sát vào bên cạnh anh.
Giọng Lục Thanh Tắc rất dịu dàng: “Lo lắng ta thành thân sau sẽ không cần con sao?”
Ninh Quyện mím môi không nói.
Quả nhiên là lo lắng chuyện này.
Lục Thanh Tắc nghiêng đầu quan sát sắc mặt anh, lòng cũng mềm nhũn, cảm thấy thằng nhóc này thật đáng thương, lại ngoan ngoãn đáng yêu, dịu dàng nói: “Yên tâm, trước khi dẹp bỏ mọi mối đe dọa, ta sẽ không nghĩ đến chuyện thành thân.”
Ninh Quyện buột miệng thốt ra: “Vậy sau đó thì sao?”
Sau đó?
Sau đó nếu có thể gặp được cô gái mình thích, có lẽ có thể thử theo đuổi. Nếu không gặp được cũng chẳng sao, anh cũng không cố chấp chuyện kết hôn sinh con. Đó không phải là điểm cuối trong kế hoạch cuộc đời anh.
Hơn nữa anh thân thể bệnh tật như thế này, cũng không biết có thể sống được bao lâu, không làm hại đến những cô gái tốt vẫn là tốt nhất.
Lục Thanh Tắc không thực sự coi Ninh Quyện là một đứa trẻ ba tuổi mà dỗ dành, nghiêm túc nói: “Quả quả, con là người ta nhìn lớn lên, tình cảm này sẽ không vì ta thành thân mà thay đổi. Giống như con thành thân sau này, cũng sẽ không có cái nhìn khác về ta đúng không? Cho nên, cho dù sau này ta gặp được người tri kỷ, con cũng sẽ mãi mãi là đứa trẻ mà ta coi trọng nhất, sẽ không có chút thay đổi nào.”
Lục Thanh Tắc tự cho rằng mình đã nói rất thấu đáo, nhưng sắc mặt Ninh Quyện lại càng lúc càng khó coi. Một luồng khí lạnh lẽo và tức giận lan tỏa từ trái tim.
Thành thân sinh con với người tri kỷ?
Mãi mãi coi anh là một đứa trẻ?
Lục Thanh Tắc không nghĩ rằng anh nói như vậy, anh sẽ rất vui vẻ chứ!
Nhưng Ninh Quyện lại có chút mờ mịt.
Lục Thanh Tắc là thầy của anh. Anh muốn hay không muốn thành thân sinh con, anh không có tư cách để bình luận.
Sự bất mãn mâu thuẫn va chạm kịch liệt trong lòng, lại không thể trút những cảm xúc này lên Lục Thanh Tắc. Cuối cùng, Ninh Quyện sắc mặt trầm xuống, giọng nói ép xuống rất thấp: “Trời không còn sớm nữa, thầy nghỉ ngơi sớm đi.”
Lục Thanh Tắc ôm chén trà, nhìn bóng lưng thiếu niên hất tay áo bỏ đi, cảm thấy có chút khó hiểu.
Sao vẫn không vui?
Anh suy ngẫm một lúc, cố gắng phân tích tâm lý của tiểu hoàng đế.
Tiếng bước chân lại vang lên. Lục Thanh Tắc tưởng là Ninh Quyện quay lại, mỉm cười ngẩng đầu nhìn, là Trường Thuận.
Trường Thuận bưng canh giải rượu, thấy Lục Thanh Tắc ngồi thẳng tắp trên giường, lại lén lút đánh giá sắc mặt của anh, trong lòng thầm lẩm bẩm.
Bệ hạ vừa ra ngoài mặt đầy phẫn nộ, hắn còn tưởng là cãi nhau với Lục đại nhân, nhưng nhìn sắc mặt Lục đại nhân vẫn bình thường… Hơn nữa với sự coi trọng của Bệ hạ đối với Lục đại nhân, sao lại nỡ cãi nhau với anh. Cho dù đang giận, vẫn nhớ bảo hắn mang canh giải rượu đến.
Đây không phải là tình thầy trò sâu đậm sao?
Hắn suy nghĩ miên man, cười nói: “Chén canh giải rượu này là lúc Bệ hạ ôm ngài về, dặn nhà bếp làm, vẫn còn ấm, Lục đại nhân mau uống đi.”
Lục Thanh Tắc chớp chớp mắt.
Ninh Quyện ôm anh về?
Anh trước đó ngủ cũng không phải là chết, vậy mà lại không bị đánh thức sao.
Lục Thanh Tắc từng ngụm uống canh giải rượu, lại nghe Trường Thuận cẩn thận nói: “Bệ hạ đối với Lục đại nhân một lòng thành tâm…”
Lục Thanh Tắc sặc một cái.
Biết nói chuyện không vậy, cái gì mà Ninh Quyện đối với anh một lòng thành tâm?
Trường Thuận vội vàng tiến lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Lục Thanh Tắc, thấy anh thở lại bình thường, mới tiếp tục nói: “Bệ hạ bình thường một mình trong cung, chỉ mong đại nhân có thể vào cung bầu bạn một lát. Có thứ gì mới lạ, người đầu tiên nghĩ đến cũng là ngài. Người không nỡ giận dỗi với ngài nhất, vừa rồi…”
Lục Thanh Tắc thấy hắn vẻ mặt cẩn trọng dò xét, buồn cười xua tay: “Không cãi nhau, yên tâm đi. Bệ hạ đâu rồi?”
“Bệ hạ đi Nam Thư phòng, đuổi hết mọi người ra ngoài, một mình ở trong đó bực bội.” Trường Thuận thở dài nói: “Hôm nay còn là sinh thần của Bệ hạ đấy.”
Lục Thanh Tắc lập tức cảm thấy Quả quả Ninh càng đáng thương hơn.
Phải rồi, hôm nay còn là sinh thần của anh.
Cả ngày, phần lớn thời gian đều dùng để xã giao, còn lại chút thời gian này, lại còn giận dỗi.
Trường Thuận thấy anh nhíu mày, thừa thắng xông lên: “Mấy ngày trước Bệ hạ còn nổi giận lớn. Hôm nay tâm trạng cũng không tốt lắm, tiệc tối cũng không ăn được mấy miếng.”
Lục Thanh Tắc nghiêng đầu nhìn hắn: “Mấy ngày trước? Có chuyện gì?”
Mấy ngày trước anh vào cung giảng bài, tiểu hoàng đế thấy anh vẫn cười tủm tỉm, cũng không thấy có vẻ gì khác thường.
Trường Thuận cười xuề xòa: “Chuyện này tiểu nhân không dám nói. Hay là ngài đi hỏi Bệ hạ?”
Trong lời nói, luôn tích cực thúc đẩy anh chủ động đi làm hòa với Ninh Quyện.
Lục Thanh Tắc uống hết ngụm canh giải rượu cuối cùng, lười biếng đứng dậy: “Biết rồi, ta đi ngay đây.”
Đi được mấy bước, lại khẽ dừng lại: “Ngươi vừa nói, Bệ hạ tiệc tối không ăn được mấy miếng?”
Khoảng nửa canh giờ sau, Lục Thanh Tắc bưng bát mì trường thọ tự tay làm, cùng với một đĩa bánh, đi đến cửa Nam Thư phòng.
Trong thư phòng ánh nến sáng rực, các nội thị vốn hầu hạ ở bên trong đều đứng ngoài cửa, quả thực đã bị đuổi hết ra ngoài.
Cơn giận này thật là lớn.
Lục Thanh Tắc nhẹ nhàng gõ cửa ba cái, không có hồi âm. Anh lại gõ thêm một cái, bên trong truyền ra giọng nói lạnh lùng của thiếu niên: “Cút xuống, đừng làm phiền trẫm.”
Hung dữ như vậy sao?
Lục Thanh Tắc không nhanh không chậm lại gõ thêm một cái cửa: “Vậy ta cút đây?”
Vừa dứt lời, trong thư phòng lập tức vang lên tiếng va chạm lộn xộn của bàn ghế.
Tiếng bước chân gấp gáp từ xa đến gần, sau đó kẽo kẹt một tiếng, cửa thư phòng đột nhiên bị kéo ra.
Ninh Quyện vội vã, đôi mắt hơi mở to, thấy Lục Thanh Tắc, vừa bất ngờ vừa không thể tin nổi.
Vừa rồi anh tức giận chạy ra, còn tưởng rằng Lục Thanh Tắc chắc chắn sẽ giận anh, nên có chút lo sợ, ở trong thư phòng, không biết phải làm sao.
Không ngờ Lục Thanh Tắc lại chủ động đến.
Một người ở trong phòng, một người ở dưới bậc thang.
Lục Thanh Tắc khẽ ngẩng đầu nhìn anh, đeo mặt nạ, không nhìn thấy vẻ mặt, nhưng giọng nói đầy vẻ trêu chọc: “Vẫn muốn ta cút sao?”
Mặt Ninh Quyện đỏ bừng, rõ ràng là người đứng trên cao, nhưng lại như thấp hơn một cái đầu, lắp bắp: “Thưa thầy…”
“Được rồi.” Lục Thanh Tắc còn đang cầm đồ, hất cằm, ra hiệu cho anh vào phòng: “Nghe Trường Thuận nói con buổi tối không ăn gì, ta làm chút đồ ăn cho con.”
Ninh Quyện kinh ngạc mở to mắt: “Thầy tự tay làm sao?”
“Mắt sắp rớt vào bát rồi kìa.” Lục Thanh Tắc theo anh vào thư phòng, mỉm cười nói: “Đến nếm thử xem mùi vị thế nào, đã lâu không xuống bếp rồi.”
Ninh Quyện không quan tâm đến hương vị của bát mì này.
Đối với anh, đây là món do Lục Thanh Tắc tự tay làm cho anh, nó có thể sánh với tất cả món ngon vật lạ trên đời.
Hơn nữa mùi vị cũng không tệ.
Ninh Quyện ăn mì, từng lớp tuyết trên đỉnh tim tan chảy, tràn ngập một cảm giác ngọt ngào ấm áp dâng trào.
Lục Thanh Tắc ngồi đối diện Ninh Quyện, chống khuỷu tay lên má, mỉm cười nhìn Ninh Quyện ăn mì.
Anh bất ngờ rơi vào không gian này, thân như bèo dạt, không có gốc rễ. Mọi thứ xung quanh đối với anh đều xa lạ. Ninh Quyện coi như là một trong những lý do để anh tồn tại trong thế giới này.
Ninh Quyện quả thật rất coi trọng anh, nhưng sự coi trọng của anh đối với Ninh Quyện, e rằng còn sâu đậm hơn vài phần.
Ăn hết bát mì trường thọ, còn có một chiếc bánh ngọt tròn tròn.
Món này có độ khó làm tương đối cao, là Lục Thanh Tắc nhờ đầu bếp trong cung dùng bột mì, mật ong làm thành, miễn cưỡng đắp thành hình một chiếc bánh. Phía trên còn trang trí một vòng quả anh đào chua ngọt lấp lánh.
Lục Thanh Tắc từ trong ống tay áo lấy ra một cây nến nhỏ dài, mượn ánh đèn dầu bên cạnh thắp sáng, cắm thẳng tắp lên chiếc bánh.
Ninh Quyện mờ mịt mở to mắt: “Thầy đang làm gì vậy?”
Lục Thanh Tắc đung đưa chân, khóe môi nở nụ cười, dỗ dành: “Ở quê hương của ta, khi mừng sinh thần sẽ ăn bánh, thắp một cây nến lên trên. Trước khi ăn, nhắm mắt ước nguyện, sau đó thổi tắt nến, là có thể tâm tưởng sự thành.”
Ninh Quyện khẽ nheo mắt lại, dò xét nhìn Lục Thanh Tắc.
Anh đã cho Trịnh Diêu điều tra gia thế của Lục Thanh Tắc.
Lục Thanh Tắc quê ở phủ Lâm An, từ nhỏ cha mẹ mất sớm. Bác ruột nuôi anh ăn học, cũng đã qua đời trước khi anh vào kinh ứng thí, không còn người thân nào khác, gia thế đơn giản trong sạch.
Phủ Lâm An có tục lệ này sao? Anh chưa từng nghe qua.
Xem ra thầy vẫn còn chút bí mật khác.
Ninh Quyện không tin thần thánh, thậm chí còn căm ghét. Trên đời này làm gì có chuyện ước một điều ước là có thể thành hiện thực đơn giản như vậy.
Sùng An Đế từng muốn hỏi đạo trường sinh, tốn công vô ích mấy chục năm, cũng chỉ thêm một trang vào sử sách, để hậu nhân cười chê mà thôi.
Nhưng Lục Thanh Tắc đã nói như vậy, anh cũng làm theo. Khi nhắm mắt lại, trái tim vốn không gợn sóng bỗng nhiên đập mạnh, tự nhiên xuất hiện mấy điều ước trong tiềm thức.
Anh muốn được ở bên Lục Thanh Tắc mãi mãi.
Anh không muốn Lục Thanh Tắc thành thân với người khác.
Anh cũng không muốn Lục Thanh Tắc mãi mãi coi anh là một đứa trẻ.
Mấy điều ước đan xen, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài nhẹ nhõm.
Ninh Quyện nghĩ, vẫn là sức khỏe của thầy quan trọng nhất.
Nếu chư thiên thần phật có linh, vậy hãy để thầy phúc thọ khang ninh, bầu bạn với anh thật lâu thật lâu.
Anh nguyện trả giá tất cả.
Ước xong, Ninh Quyện mở mắt thổi tắt nến, ngẩng đầu liền đối diện với một đôi mắt cười ôn hòa.
“Quả quả, sinh thần vui vẻ.”
Sáng sớm hôm sau thức dậy, Ninh Quyện đã đi lên triều.
Lục Thanh Tắc nảy sinh một cảm giác tội lỗi nhàn nhạt, như thể một đứa trẻ chưa thành niên đi làm nuôi mình.
Lo lắng Lục Thanh Tắc sẽ bỏ đi, Ninh Quyện còn để Trường Thuận ở lại trông chừng anh.
Theo thông lệ trước đây, anh sẽ ở lại trong cung vài ngày. Không biết đứa trẻ này lo lắng chuyện gì, lần nào cũng sợ anh bỏ trốn vậy.
Tối qua Ninh Quyện ôm anh nói chuyện rất lâu, Lục Thanh Tắc đã ngủ thiếp đi trên giường Ninh Quyện.
Có lẽ vì chén rượu đó, cho đến bây giờ cơ thể vẫn còn hơi khó chịu.
Lục Thanh Tắc lười biếng nhắm mắt lại, trùm chăn lên đầu, định ngủ nướng thêm một lát.
Vừa chợp mắt, đã trực tiếp ngủ đến lúc Ninh Quyện quay về.
Lục Thanh Tắc mơ hồ tỉnh lại, liền nghe thấy tiếng sột soạt bên ngoài, cùng với tiếng hỏi thăm trầm thấp, mang theo sự không vui lạnh nhạt: “Ít nhất cũng phải cho thầy ấy ăn một chút rồi mới ngủ chứ, làm việc kiểu gì vậy.”
Trường Thuận lại bị mắng sao?
Lục Thanh Tắc cảm thấy khá áy náy, bò dậy, vén áo trong lại, đi ra ngoài: “Là do ta ham ngủ nướng, trách Trường Thuận làm gì.”
Trường Thuận cúi đầu rũ tai chịu trận, nghe thấy giọng Lục Thanh Tắc, cảm động nhìn qua, lại bị Ninh Quyện trừng mắt co rụt cổ lại, vội vàng thu hồi tầm mắt.
Áo long bào của Ninh Quyện còn chưa thay ra, lộ ra chút uy nghi đế vương. Nhưng trước mặt Lục Thanh Tắc, sắc mặt anh nhanh chóng trở nên dịu dàng: “Thầy ngủ ngon không? Bữa trưa đã chuẩn bị xong rồi.”
Lục Thanh Tắc gật đầu, cố gắng mở mắt.
Cơ thể này đã bị tổn thương nền tảng. Mỗi sáng thức dậy, đều phải mất một khoảng thời gian rất lâu, cơ thể và tinh thần mới có thể tỉnh táo đồng bộ.
Hơn nữa, ngủ không đủ cũng mơ hồ, ngủ quá giấc cũng mơ hồ.
Nhìn sắc mặt anh ngủ ửng hồng, lại mơ màng, không còn vẻ điềm tĩnh, ung dung, bình thản như ngày thường. Ninh Quyện vừa thấy đáng yêu, vừa thấy xót xa. Anh không nhịn được nhìn thêm vài lần, vành tai hơi đỏ lên, quay đầu đi, thuận tay vặn đầu Trường Thuận ra xa: “Thầy, sau này đừng dính vào rượu nữa.”
Một chén rượu mà đã mơ màng như vậy. Ba chén rượu nữa thì, người khác nói gì, anh cũng đều tin sao?
Nguy hiểm quá.
Lục Thanh Tắc không hề tự giác, lười biếng đáp lại, quay người về phòng tắm rửa.
Ninh Quyện cũng đi thay thường phục, đợi anh cùng ăn bữa trưa.
Thức dậy đã lâu, Lục Thanh Tắc cũng hoàn toàn tỉnh táo. Lúc này anh mới nhớ ra, tối qua khi dỗ dành thằng nhóc này, anh quên không hỏi Ninh Quyện mấy ngày trước vì chuyện gì mà không vui.
Ngay cả Trường Thuận cũng không dám nhắc với anh.
Lục Thanh Tắc ăn miếng củ sen xào do Ninh Quyện gắp cho, thuận miệng hỏi. Sắc mặt Ninh Quyện liền có chút khó chịu, nhíu mày trừng mắt nhìn Trường Thuận.
Trường Thuận lặng lẽ đứng quay mặt vào tường trong góc, yếu ớt, đáng thương, bất lực.
Lục Thanh Tắc không đành lòng, dùng thìa gõ nhẹ vào vành bát, một tiếng “đanh” giòn tan: “Mắng Trường Thuận làm gì, nó có nói gì đâu. Nói xem, chuyện gì?”
Ninh Quyện vẫn không tình nguyện lắm: “Sợ làm bẩn tai thầy.”
Lục Thanh Tắc suy nghĩ một chút, liền đoán ra: “Có liên quan đến Thục vương sao?”
Người có thể khiến Ninh Quyện cảm thấy ghê tởm khi nhắc đến, có lẽ chỉ có vị Thục vương Ninh Tông, người đã từng thèm muốn anh năm đó.
Thấy Lục Thanh Tắc đoán ra, Ninh Quyện cau mày, bực bội nói: “Ninh Tông muốn lấy danh nghĩa chúc thọ để vào kinh, bị ta từ chối rồi.”
Nhớ lại lời mà Ninh Tông đã cho người truyền lại trước khi rời kinh, ánh mắt Ninh Quyện trầm xuống, một luồng sát khí âm u lướt qua.
Nếu không phải bây giờ không rảnh tay để giải quyết Ninh Tông, đầu Ninh Tông đã đặt trên thớt rồi.
Lục Thanh Tắc lắc đầu: “Ninh Tông không đáng để chú ý quá nhiều. Nên cẩn thận vẫn là Tĩnh vương.”
So với Ninh Tông cái thằng ngu ngốc này, Tĩnh vương Ninh Cảnh, kẻ luôn im lặng chờ đợi để cắn người một miếng, mới được coi là mối đe dọa.
Ninh Quyện cẩn thận chú ý đến vẻ mặt hắn. Thấy hắn không bị ảnh hưởng nhiều, mới âm thầm yên tâm.
Lục Thanh Tắc nhận ra vẻ cẩn trọng của hắn, dở khóc dở cười: “Bị Ninh Tông để ý thì có chút ghê tởm, nhưng ta là một người đàn ông to lớn, cũng không sợ những chuyện này. Không cần phải cẩn thận như vậy.”
Ninh Quyện há miệng, muốn nói lại thôi.
Triều đại này thịnh hành phong trào “nam phong”, trước đây đã có vài vị hoàng đế nạp nam phi. Cả dân gian cũng thịnh hành phong trào này, thậm chí còn có cả đại thần lấy nam thê.
Thầy sao lại yên tâm như vậy?
Trong lòng anh bất lực, nhưng quả thật không muốn Lục Thanh Tắc bị ảnh hưởng. Anh đành nuốt lời vào bụng, gật đầu lung tung.
Thôi vậy, dù sao anh cũng sẽ cẩn thận trông chừng Lục Thanh Tắc, không để anh bị những kẻ đó chạm vào.
Dùng bữa trưa xong, Lục Thanh Tắc và Ninh Quyện đi đến thư phòng. Vừa bước vào, anh đã thấy bức tranh mà anh tặng Ninh Quyện làm quà sinh thần ngày hôm qua đã được treo lên.
Bức tranh vẽ cây mai trong sân Lục phủ, những đóa hoa đỏ điểm xuyết, ngạo nghễ trong sương tuyết.
Thư phòng của hoàng đế, đương nhiên treo toàn những tác phẩm danh tiếng.
Họa kỹ của Lục Thanh Tắc coi như không tệ. Nhưng đặt giữa một loạt các tác phẩm của các danh họa, cứ như một người mới tập tành vào làng của các đại lão, quả thật là cảnh tượng công khai xử tử, thảm không nỡ nhìn.
Lục Thanh Tắc im lặng ba giây. Anh biết chắc chắn không thể thay đổi được Ninh Quyện, đành dời mắt đi, coi như không nhìn thấy: “À, hôm qua ta vào cung, có gặp Tần Viễn An.”
Trong kinh thành có rất nhiều con cháu công hầu, nhưng có triển vọng thì lại ít, đa số đều là được hưởng ân huệ để có một chức nhàn.
Tần Viễn An tướng mạo đường hoàng, lại am hiểu binh thư, tỏa sáng rực rỡ trong các kỳ thi võ. Hắn được một đám lôm côm làm nền, càng thêm nổi bật. Hắn là một người triển vọng.
Đầu ngón tay Ninh Quyện hơi siết lại.
Sau đó anh nghe Lục Thanh Tắc nói một cách vô cảm: “Hắn và Vệ Tiều vẫn còn qua lại, dường như tình cảm không tệ. Cử người theo dõi một chút.”
Có thể mượn Vệ Tiều để sớm thâm nhập vào Vệ phủ hay không, phải xem Tần Viễn An rồi.
Ngón tay Ninh Quyện lại nới lỏng ra, lộ ra nụ cười: “Thầy yên tâm.”
Thằng nhóc này, đang cười ngốc nghếch cái gì vậy?
Lục Thanh Tắc nghi ngờ nhìn anh một cái, tự tay rót một chén trà đẩy qua.
Ninh Quyện nhận lấy, nếm một ngụm, biểu cảm lập tức đông cứng lại.
Anh cúi đầu nhìn chén trà, lộ ra vài phần khó hiểu.
Lục Thanh Tắc ngồi đối diện anh, cười thong thả: “Thấy ngươi gần đây hỏa khí có vẻ vượng, đặc biệt pha cho ngươi chén trà hoa cúc này, thanh hỏa. Sao, không thích à?”
“…Thích ạ.” Ninh Quyện vội vàng nuốt lại lời suýt nữa buột ra mắng Trường Thuận. Để chứng tỏ mình thực sự thích, anh lại uống một ngụm lớn.
Suýt nữa thì sặc.
Lục Thanh Tắc nhìn bộ dạng của anh, cong khóe mắt lên: “Tin tức ở Giang Hữu đến chưa?”
Ninh Quyện nhíu mày: “Tính ngày, lẽ ra đã phải đến rồi.”
Để tránh Lục Thanh Tắc lại nói anh hỏa khí vượng, anh cố gắng nuốt lại lời trách móc.
Thời cổ đại đường xá xa xôi, chim bồ câu đưa thư mà Ninh Quyện mật lệnh Trịnh Diêu nuôi cũng không thể bay xa như vậy. Lục Thanh Tắc cũng thấy hơi kỳ lạ, nhưng không nghĩ nhiều. Vì chuyện chim bồ câu đưa thư, anh lại liên tưởng đến những thứ khác: “Con Hải Đông Thanh hôm qua đâu rồi?”
Hải Đông Thanh oai phong lẫm liệt, tính tình bất trị. Khi được đưa vào cung, sẽ có người chuyên huấn luyện chim ưng.
Gọi là huấn luyện chim ưng, chính là không cho Hải Đông Thanh ngủ, mài mòn tính nết của nó. Sau đó dùng các bài huấn luyện “vượt quyền”, “chạy dây”, “thắt lưng” để huấn luyện ra một con chim ưng săn đã mất hết bản tính hoang dã, chỉ còn lại sự thuần phục.
Quá trình này rất tàn nhẫn. Lục Thanh Tắc được giáo dục hiện đại, chỉ cần nghĩ đến cũng thấy khó chịu.
Anh đang sống ở thời đại này. Anh tự biết, dựa vào sức một mình, không thể thay đổi dòng chảy của thời đại.
Nhưng đối với một con chim ưng, anh không khỏi nghĩ nhiều hơn một chút.
Suy cho cùng, thả một con chim ưng tự do, dễ hơn rất nhiều so với thả một con người tự do.
Ninh Quyện thấy Lục Thanh Tắc im lặng, anh hơi nghiêng người, nhìn vào mắt anh: “Thầy muốn ta thả con Hải Đông Thanh đó sao?”
Lục Thanh Tắc hơi do dự, lắc đầu: “Đó là quà của ngươi, không cần hỏi ta.”
Anh không muốn ỷ vào mình là thầy của Ninh Quyện để yêu cầu Ninh Quyện làm gì đó.
“Vậy thì được.” Đoán đúng tâm lý của Lục Thanh Tắc, Ninh Quyện nở một nụ cười hài lòng: “Ta biết thầy tâm địa lương thiện, không nỡ nhìn con Hải Đông Thanh đó chịu khổ. Nhưng nó được đưa từ Mạc Bắc đến, toàn thân đều là vết thương. Đợi vết thương lành, ta sẽ thả nó đi.”
Lục Thanh Tắc không cảm thấy vui vẻ: “Thật sự không cần, nếu ngươi thích, thì…”
“Thầy.” Ninh Quyện ngắt lời anh, trên mặt vẫn mang theo ý cười, nói một cách nhẹ nhàng: “Những gì thầy muốn làm, ta sẽ làm vì thầy. Chỉ cần thầy cam tâm, ta cũng tình nguyện.
“Một con chim ưng mà thôi, trong lòng ta, không bằng một nụ cười của thầy.”
Giọng nói của thiếu niên nhàn nhạt, nhưng thái độ lại rất mạnh mẽ, ánh mắt quá mức kiên định. Lục Thanh Tắc ngây người một lúc lâu, mới hoàn hồn lại. Không hiểu sao, đối diện với đôi mắt càng thêm sâu thẳm, đen láy của Ninh Quyện, anh lại không nói nên lời.
Anh xoa xoa vầng trán, gạt đi cảm giác kỳ quái dâng lên trong lòng. Giọng nói nghiêm túc: “Quả quả, ta chỉ không hy vọng ngươi vì bất cứ ai mà đưa ra quyết định trái với lý trí và nguyên tắc. Ngươi là vua của Đại Tề, nên biết ‘yêu thì đặt lên đầu gối, ghét thì ném xuống vực sâu.'”
Những người chỉ dựa vào sở thích của bản thân để quyết định thái độ với người khác, hoặc là trở thành bạo quân, hoặc là trở thành hôn quân.
“Thầy yên tâm, ta biết mình đang làm gì.” Ninh Quyện cười cười: “Hơn nữa, ta vốn cũng không thích huấn luyện chim ưng.”
Mài mòn bản tính hoang dã của chim ưng, khiến con Hải Đông Thanh hung dữ, bất trị trở nên thuần phục, anh không thích.
Không phải bản tính anh không có ham muốn chinh phục. Đối với những thứ anh không thích, làm như vậy đương nhiên chẳng sao. Nhưng với những thứ anh thích, một khi đã làm như vậy, anh sẽ mất đi hứng thú.
Cái anh muốn là sự khuất phục cam tâm tình nguyện.
Lục Thanh Tắc nửa tin nửa ngờ gật đầu.
Buổi chiều, Lục Thanh Tắc từ chối đề nghị của Ninh Quyện là cho người mang con Hải Đông Thanh đó đến xem. Anh đích thân đi cùng Ninh Quyện đến phòng chim ưng.
Con Hải Đông Thanh được đưa đến từ ngàn dặm xa xôi bị nhốt trong lồng sắt, đã mệt mỏi ngủ thiếp đi. Ngày hôm qua đứng xa, hôm nay lại gần, Lục Thanh Tắc mới phát hiện toàn thân nó dính đầy máu. Chắc là trên đường đi đã bị huấn luyện rồi. Nhưng rõ ràng là hiệu quả không cao.
Mặc dù đầy vết thương, con chim ưng trắng này vẫn vô cùng dũng mãnh, oai phong.
Người huấn luyện chim ưng lau mồ hôi: “Bệ hạ, con Hải Đông Thanh này tuy tuổi còn nhỏ, nhưng bản tính hoang dã. Tốt nhất đừng lại gần quá, kẻo làm tổn thương long thể.”
Con Hải Đông Thanh cảnh giác mở mắt. Đôi mắt sắc lẹm nhìn đến, phát ra tiếng kêu đe dọa.
Nhìn thấy Lục Thanh Tắc, Hải Đông Thanh nghiêng đầu, nhìn anh một lúc, từ từ tiến lại gần anh.
Ninh Quyện nhíu mày, lập tức muốn chắn trước mặt Lục Thanh Tắc.
Lục Thanh Tắc làm động tác “suỵt”, kẹp một miếng thịt tươi đã được chuẩn bị sẵn bên cạnh, đưa đến miệng nó, cách một khoảng nhất định.
Người huấn luyện chim ưng không nhịn được nói: “Đại nhân, con Hải Đông Thanh này tính tình rất bướng bỉnh, e rằng trên đường đã được huấn luyện, sẽ không tự động ăn…”
Chưa nói dứt lời, con Hải Đông Thanh đó gần như không hề do dự, đã ngoạm lấy miếng thịt từ tay Lục Thanh Tắc.
Từ nhỏ Lục Thanh Tắc đã rất có duyên với động vật, phần lớn các loài vật đều rất gần gũi với anh. Khi đi sở thú, ngay cả sói cũng lăn lộn làm nũng trước mặt anh. Đi du lịch đến núi Kiềm Linh với bạn bè, lũ khỉ không những không cướp đồ của anh, ngược lại còn chia đồ cướp được cho anh.
Không ngờ thay cái xác rồi, thể chất này vẫn còn.
Khóe mắt anh khẽ cong lên.
Căn bản của cơ thể này đã bị tổn thương, mỗi sáng thức dậy, Lục Thanh Tắc đều phải mất một lúc lâu, cơ thể và tinh thần mới đồng bộ tỉnh lại.
Hơn nữa, anh ngủ không đủ thì mờ mịt, ngủ quá giấc cũng mờ mịt.
Thấy sắc mặt anh ngủ ửng hồng, lại vẻ mơ màng, không còn dáng vẻ điềm tĩnh, từ tốn như ngày thường, Ninh Quyện vừa cảm thấy đáng yêu, lại vừa xót xa. Anh nhịn không được nhìn thêm vài lần, vành tai hơi đỏ lên, quay đầu đi, thuận tay vặn đầu Trường Thuận một cái: “Thưa thầy, sau này tuyệt đối đừng động vào rượu nữa.”
Một chén rượu đã mơ màng như thế này, ba chén rượu nữa thì, người khác nói gì anh cũng nghe theo sao?
Quá nguy hiểm rồi.
Lục Thanh Tắc hoàn toàn không tự giác, lười nhác đáp một tiếng, xoay người quay vào phòng rửa mặt.
Ninh Quyện cũng đi thay thường phục, chờ anh cùng dùng bữa trưa.
Tỉnh dậy đã lâu, Lục Thanh Tắc cũng hoàn toàn tỉnh táo, lúc này mới nhớ ra, tối qua dỗ dành đứa trẻ, quên hỏi Ninh Quyện mấy ngày trước vì chuyện gì mà không vui.
Ngay cả Trường Thuận cũng không dám nhắc đến.
Lục Thanh Tắc ăn miếng củ sen xào mà Ninh Quyện gắp cho, thuận miệng hỏi, sắc mặt Ninh Quyện liền có chút khó chịu, nhíu mày trừng mắt nhìn Trường Thuận.
Trường Thuận lặng lẽ đứng úp mặt vào tường trong góc, yếu ớt, đáng thương, vô cùng bất lực.
Lục Thanh Tắc không đành lòng, dùng thìa nhẹ nhàng gõ vào thành bát, một tiếng “đang” giòn tan: “Mắng Trường Thuận làm gì, hắn có nói gì đâu. Nói đi, chuyện gì vậy?”
Ninh Quyện vẫn không tình nguyện lắm: “Sợ làm bẩn tai thầy.”
Lục Thanh Tắc hơi suy đoán, liền có phỏng đoán: “Liên quan đến Thục vương?”
Có thể khiến Ninh Quyện cảm thấy ghê tởm khi nhắc đến, vậy có lẽ chỉ có vị Thục vương Ninh Tông năm đó đã từng thèm muốn anh.
Thấy Lục Thanh Tắc đã đoán ra, Ninh Quyện nhíu mày, không vui nói: “Ninh Tông muốn mượn danh nghĩa mừng thọ vào kinh, bị con từ chối rồi.”
Nhớ lại lời mà Ninh Tông đã phái người đến truyền trước khi rời kinh, giữa đôi mắt rũ xuống của Ninh Quyện lướt qua một tia sát khí âm trầm.
Nếu không phải bây giờ không rảnh tay để giải quyết Ninh Tông, đầu của Ninh Tông giờ đã đặt trên thớt rồi.
Lục Thanh Tắc lắc đầu: “Ninh Tông không đáng để quá chú ý, cái cần phải cẩn thận vẫn là Tĩnh vương.”
So với Ninh Tông cái đồ ngu xuẩn này, Tĩnh vương Ninh Cảnh, kẻ luôn im lặng chờ đợi để cắn người một miếng, mới được coi là mối đe dọa.
Ninh Quyện cẩn thận chú ý đến vẻ mặt của anh. Thấy anh không bị ảnh hưởng quá nhiều, mới âm thầm yên tâm.
Lục Thanh Tắc nhận ra vẻ cẩn trọng của anh, dở khóc dở cười: “Bị Ninh Tông nhòm ngó thì có chút ghê tởm, nhưng ta là một nam nhân, cũng không sợ những thứ này. Không cần phải cẩn thận như vậy đâu.”
Ninh Quyện há miệng, muốn nói lại thôi.
Triều đại này chuộng “nam phong”, trước đó cũng có mấy vị hoàng đế nạp nam phi. Kéo theo phong khí chuộng nam sắc trong dân gian cũng thịnh hành, thậm chí còn có cả quan lại lấy nam thê.
Sao thầy lại có thể yên tâm như vậy?
Anh trong lòng bất lực, nhưng quả thật không muốn để Lục Thanh Tắc bị ảnh hưởng, liền nuốt lời nói vào, bừa bãi gật đầu một cái.
Thôi vậy, dù sao anh cũng sẽ cẩn thận trông chừng Lục Thanh Tắc, không để anh bị những người đó chạm vào.
Dùng xong bữa trưa, Lục Thanh Tắc và Ninh Quyện đến thư phòng. Vừa vào nhìn lên, liền phát hiện bức tranh mà anh đã tặng Ninh Quyện làm quà sinh thần ngày hôm qua, đã được treo lên.
Bức tranh vẽ cây mai trong sân Lục phủ, từng đóa hoa đỏ rực, kiên cường vượt qua tuyết giá.
Thư phòng của hoàng đế, đương nhiên treo đều là những tác phẩm tuyệt thế danh tiếng.
Tranh của Lục Thanh Tắc có thể coi là khá tốt, nhưng đặt trong một loạt các tác phẩm của danh gia, cứ như một tân binh lạc vào làng của các đại lão, quả thực là tự bêu xấu, thảm không nỡ nhìn.
Lục Thanh Tắc im lặng ba giây, biết chắc chắn không thể thay đổi ý định của Ninh Quyện, chỉ có thể dời mắt đi, coi như không thấy: “À, hôm qua khi ta vào cung, có gặp Tần Viễn An.”
Con cháu nhà quý tộc ở kinh thành rất nhiều, nhưng người có tiền đồ thì ít, đa số đều là hưởng ấm mà làm quan nhàn hạ.
Tần Viễn An tướng mạo đường đường, đọc nhiều binh thư, trong cuộc thi võ nghệ đã tỏa sáng rực rỡ, được một đám người lôm côm làm nền, trông đặc biệt thanh tú, là một người triển vọng.
Ngón tay Ninh Quyện khẽ siết chặt.
Liền nghe Lục Thanh Tắc không có chút tình cảm nào nói: “Hắn ta vẫn còn qua lại với Vệ Kiều, dường như tình cảm không tệ. Cho người theo dõi một chút.”
Có thể mượn Vệ Kiều để nhanh chóng thâm nhập vào phủ Vệ hay không, phải xem Tần Viễn An.
Ngón tay Ninh Quyện lại nới lỏng ra, nở nụ cười: “Thầy yên tâm.”
Đứa trẻ này, cười ngốc nghếch cái gì vậy?
Lục Thanh Tắc nghi hoặc nhìn anh một cái, tự tay rót một chén trà đưa qua.
Ninh Quyện nhận lấy nếm một ngụm, biểu cảm lập tức ngưng lại.
Anh cúi đầu nhìn chén trà, lộ ra vẻ nghi ngờ.
Lục Thanh Tắc ngồi đối diện anh, từ từ cười nói: “Thấy gần đây con nóng tính quá, đặc biệt pha cho con trà hoa cúc, thanh nhiệt. Sao, không thích à?”
“…Thích ạ.” Ninh Quyện vội vàng nuốt lại lời mắng Trường Thuận suýt thốt ra. Để thể hiện mình thực sự thích, anh lại uống một ngụm lớn.
Suýt nữa thì sặc.
Lục Thanh Tắc nhìn dáng vẻ đó của anh, khóe mắt cong lên: “Tin tức từ Giang Hữu đến chưa?”
Ninh Quyện nhíu mày: “Tính ngày, đáng lẽ đã đến rồi.”
Để tránh Lục Thanh Tắc lại nói anh nóng tính, anh cố gắng nuốt lại những lời trách cứ.
Đường đi thời cổ đại xa xôi, chim bồ câu đưa thư mà Trịnh Diêu bí mật nuôi dưỡng cũng không thể bay xa như vậy. Lục Thanh Tắc cũng cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng không nghĩ nhiều, ngược lại vì chim bồ câu mà liên tưởng đến những thứ khác: “Con Hải Đông Thanh hôm qua đâu rồi?”
Hải Đông Thanh oai phong lẫm liệt, bản tính khó thuần. Khi được đưa vào cung, sẽ có người chuyên môn huấn luyện.
Cái gọi là huấn luyện, chính là không cho Hải Đông Thanh ngủ, mài mòn tính nết của nó, sau đó dùng các bài huấn luyện “vượt quyền”, “chạy dây”, “thắt lưng” để tạo ra một con chim săn mồi đã mất hết bản tính hoang dã, chỉ còn lại sự thuần phục.
Quá trình này rất tàn nhẫn. Lục Thanh Tắc đã được giáo dục hiện đại, chỉ cần nghĩ đến cũng thấy khó chịu.
Anh sống ở thời đại này, tự biết dựa vào sức mình không thể thay đổi dòng chảy của thời đại.
Nhưng đối với một con chim ưng, anh lại không nhịn được mà nghĩ nhiều hơn một chút.
Dù sao, thả một con chim ưng tự do, dễ hơn rất nhiều so với thả một con người tự do.
Ninh Quyện thấy Lục Thanh Tắc im lặng, khẽ nghiêng người, nhìn thẳng vào mắt anh: “Thầy muốn con thả con Hải Đông Thanh đó đi sao?”
Lục Thanh Tắc hơi do dự, lắc đầu: “Đây là lễ vật của con, không cần hỏi ta.”
Anh không muốn dựa vào việc mình là thầy của Ninh Quyện, để yêu cầu Ninh Quyện làm gì.
“Vậy thì được rồi.” Đoán đúng tâm lý của Lục Thanh Tắc, Ninh Quyện nở nụ cười hài lòng: “Con biết thầy có lòng tốt, không nỡ nhìn con Hải Đông Thanh đó chịu khổ, nhưng nó được đưa từ Mạc Bắc đến, toàn thân đều có vết thương. Đợi vết thương lành, con sẽ thả nó đi.”
Lục Thanh Tắc không cảm thấy vui vẻ: “Thật sự không cần, con nếu thích, thì cứ…”
“Thưa thầy.” Ninh Quyện cắt ngang lời anh, trên mặt vẫn mang theo nụ cười, nhẹ nhàng nói: “Những gì thầy muốn làm, con sẽ làm cho thầy. Chỉ cần thầy cam lòng, con cũng nguyện ý.
“Chỉ là một con chim ưng thôi, trong lòng con, không bằng thầy cười một cái với con.”
Giọng điệu của thiếu niên nhàn nhạt, nhưng thái độ lại rất mạnh mẽ, ánh mắt quá kiên định. Lục Thanh Tắc ngây người một lúc lâu, mới hoàn hồn. Không hiểu sao, đối diện với đôi mắt ngày càng sâu thẳm, đen kịt của Ninh Quyện, anh lại không nói được lời nào.
Anh xoa xoa thái dương, gạt bỏ cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng, giọng nói trở nên nghiêm túc: “Quả quả, ta chỉ không hy vọng con vì bất kỳ ai mà đưa ra quyết định trái với lý trí và nguyên tắc. Con là vua của Đại Tề, nên biết ‘yêu thì đặt lên gối, ghét thì ném xuống vực sâu’.”
Những người chỉ dựa vào sở thích của mình để quyết định thái độ đối với người khác, hoặc trở thành bạo quân, hoặc là hôn quân.
“Thầy yên tâm, con biết mình đang làm gì.” Ninh Quyện cười cười: “Hơn nữa, con vốn cũng không thích huấn luyện chim ưng.”
Mài mòn bản tính hoang dã của chim ưng, biến một con Hải Đông Thanh hung hãn, kiêu ngạo thành một con chim thuần phục, anh không thích.
Không phải trong bản tính của anh không có ham muốn chinh phục. Đối với những thứ anh không thích, làm như vậy đương nhiên chẳng có gì. Nhưng những thứ anh thích, một khi như vậy, anh sẽ mất đi hứng thú.
Cái anh muốn là sự khuất phục cam tâm tình nguyện.
Lục Thanh Tắc bán tín bán nghi gật đầu.
Vào buổi chiều, Lục Thanh Tắc từ chối đề nghị của Ninh Quyện cho người mang con Hải Đông Thanh đó đến để kiểm tra. Anh đích thân cùng Ninh Quyện đến phòng nuôi chim.
Con Hải Đông Thanh từ ngàn dặm xa xôi đến đây được nhốt trong lồng sắt, đã mệt mỏi mà ngủ thiếp đi. Hôm qua đứng xa, hôm nay lại gần, Lục Thanh Tắc mới phát hiện trên người nó đầy vết máu, có lẽ đã bị huấn luyện trên đường đi—nhưng rõ ràng hiệu quả rất thấp.
Dù thân đầy vết sẹo, con chim ưng trắng như tuyết này vẫn vô cùng oai phong dũng mãnh.
Người huấn luyện chim ưng lau mồ hôi: “Bệ hạ, con Hải Đông Thanh này tuổi tuy còn nhỏ, nhưng bản tính rất mạnh mẽ, tốt nhất đừng lại gần quá, kẻo làm bị thương long thể.”
Con Hải Đông Thanh cảnh giác mở mắt ra. Đôi mắt sắc bén nhìn tới, phát ra tiếng kêu đe dọa.
Nhìn thấy Lục Thanh Tắc, nó nghiêng đầu, nhìn anh một lúc, từ từ tiến lại gần hơn.
Lông mày Ninh Quyện nhíu lại, lập tức muốn chắn trước mặt Lục Thanh Tắc.
Lục Thanh Tắc làm động tác “suỵt”, kẹp một chút thịt tươi được chuẩn bị sẵn bên cạnh, cách một khoảng, đưa đến miệng nó.
Người huấn luyện chim ưng không nhịn được nói: “Đại nhân, tính tình con Hải Đông Thanh này rất bướng bỉnh, có lẽ đã được huấn luyện trên đường đi, sẽ không chủ động ăn…”
Chưa nói dứt lời, con chim ưng đó gần như không chút do dự, đã ngậm lấy miếng thịt trong tay Lục Thanh Tắc.
Lục Thanh Tắc từ nhỏ đã rất có duyên với động vật, phần lớn động vật đều rất thân cận với anh. Khi đi sở thú, ngay cả sói cũng lăn lộn làm nũng trước mặt anh. Đi du lịch với bạn bè đến núi Kiềm Linh, khỉ không những không cướp đồ của anh, ngược lại còn chia cho anh những thứ nó cướp được.
Không ngờ thay đổi thân xác, cái thể chất này vẫn còn.
Khóe mắt anh hơi cong, nhìn Hải Đông Thanh cúi đầu ăn, cân nhắc một lúc, cẩn thận vươn tay ra, muốn thử xem có thể đến gần hơn một chút không.
Mồ hôi lạnh của người huấn luyện chim ưng lập tức tuôn ra.
Con Hải Đông Thanh này tuổi còn nhỏ thì nhỏ thật, nhưng sức rất lớn. Vị đế sư này lại ốm yếu, cổ tay lộ ra dưới tay áo rộng gầy gò mảnh mai, bàn tay như được tạc từ ngọc, chim ưng mổ xuống một cái, e là sẽ vỡ tan tại chỗ!
Với sự coi trọng của Bệ hạ đối với anh, đầu của hắn có phải cũng sẽ theo đó mà rơi xuống không?
Người huấn luyện chim ưng theo bản năng nhìn về phía Ninh Quyện, há miệng muốn khuyên. Ninh Quyện lại lơ đễnh xua tay, chằm chằm nhìn con chim ưng đó. Bàn tay khác đang giấu sau lưng làm một động tác, ra hiệu cho thị vệ đi theo bên cạnh—nếu con súc sinh này có bất kỳ khả năng nào làm hại Lục Thanh Tắc, lập tức giết chết.
Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào bàn tay của Lục Thanh Tắc.
Bàn tay đó thon dài trắng nõn, mười ngón tay như ngọc lưu ly, đẹp đẽ tuyệt vời, tinh tế cũng mong manh, cứ như sẽ vỡ tan chỉ với một cú ngã.
Tất cả mọi người trong phòng nuôi chim đều không tự chủ mà nín thở.
Giây tiếp theo, bàn tay Lục Thanh Tắc đã chạm vào lông chim ưng mang theo chút hơi ấm một cách thuận lợi, mềm mại xốp phồng ngoài sức tưởng tượng.
Hải Đông Thanh vẫn cúi đầu ăn, như thể không hề nhận ra. Tuy không thể hiện sự thân mật, nhưng hoàn toàn không bài xích sự tiếp cận của Lục Thanh Tắc.
Giống như trong tưởng tượng.
Lục Thanh Tắc suy ngẫm mà cười một chút: “Nó có tên không?”
Người huấn luyện chim ưng bị nghẹn, sắc mặt tái xanh, lúc này mới yên tâm thở ra: “Không, không có tên… Không ngờ nó lại chịu thân cận với ngài.”
Hắn rất có kinh nghiệm, vừa nhận được con chim ưng này, nhìn ra tính nết, đã biết chắc chắn sẽ huấn luyện thất bại. Trong lòng vẫn lo lắng, nhìn thấy cảnh tượng này, quả thực rất kinh ngạc.
Lục Thanh Tắc thu tay lại, nghĩ một chút: “Vậy gọi là Tiểu Tuyết đi.”
Người huấn luyện chim ưng: “…Hả?”
Người huấn luyện chim ưng đần ra, ngây ngốc nhìn về phía Hoàng đế Bệ hạ.
Ánh mắt của Ninh Quyện lại không rơi vào con chim ưng đó, mà là nhìn chằm chằm Lục Thanh Tắc đang đeo mặt nạ lạnh lẽo, chỉ có khóe môi mang theo nụ cười, như bị lây nhiễm, cũng lộ ra ý cười: “Cứ gọi là Tiểu Tuyết, nghe lời thầy.”
Thế là, mấy ngày ở lại trong cung, Lục Thanh Tắc có thêm một sở thích.
Ninh Quyện đi lên triều sớm, anh ở phòng nuôi chim, về lại bầu bạn với Ninh Quyện một lát, lại đi phòng nuôi chim. Buổi tối trước khi ngủ, còn phải đi thêm một chuyến.
Tiểu Tuyết vô cùng cảnh giác, chỉ ăn thịt do Lục Thanh Tắc đút. Những người khác đút, đều coi là có ý đồ xấu với nó, chết cũng không ăn một miếng, có ý thức tự quản lý rất tốt.
Có Lục Thanh Tắc ở đó, ngay cả việc bôi thuốc cho nó cũng trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Lục Thanh Tắc cũng từ lúc đầu chỉ cẩn thận sờ một chút cánh, trở thành có thể vuốt ve đầu, mối quan hệ dần dần thân thiết.
So với sự vui vẻ của Lục Thanh Tắc, Ninh Quyện lại không vui vẻ như vậy, mỗi lần đi cùng Lục Thanh Tắc đến phòng nuôi chim, sát khí trong mắt nhìn Tiểu Tuyết lại đậm thêm một phần.
Một đám phế vật trong phòng nuôi chim, nuôi không nổi con súc sinh này, hại thầy mỗi ngày đều phải đến đây mấy chuyến, thời gian ở bên anh đều dùng để ở bên con chim!
Một con chim rách có gì hay ho!
Ninh Quyện buồn bực không thôi, lại ngại thể hiện ra mình đang ghen với một con chim, chỉ có thể khổ sở nén trong lòng.
Nhưng con chim rách này cũng không phải hoàn toàn vô dụng.
Để Tiểu Tuyết hợp tác với việc dùng thuốc, vết thương hồi phục nhanh hơn, Lục Thanh Tắc sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, quyết định tạm thời ở lại trong cung.
Nhờ điểm này, sát khí trong lòng Ninh Quyện cũng giảm đi vài phần.
Mặc dù sau khi nghĩ lại, trong lòng lại càng buồn bực—trước đây anh nũng nịu năn nỉ, cầu xin thầy ở lại trong cung thêm vài ngày, thầy đều sẽ ôn hòa mỉm cười xoa xoa đầu anh, sau đó vô tình từ chối.
Nhưng lần này thầy lại vì con chim rách này mà ở lại trong cung!
Chẳng lẽ trong lòng Lục Thanh Tắc, con chim này còn quan trọng hơn cả anh sao?
Bữa tối hôm đó, Lục Thanh Tắc nhìn một bàn toàn món chim mà rơi vào trầm tư.
Đến lúc đi ngủ, Ninh Quyện nhịn không được cọ vào lòng Lục Thanh Tắc, ôm anh không chịu buông tay.
Thời tiết ngày càng nóng, Lục Thanh Tắc khó chịu đẩy thiếu niên trong lòng: “Ngủ một bên đi, đừng dính lấy ta.”
Thiếu niên ở tuổi này huyết khí phương cương, hỏa khí quá vượng, giống như một ngọn lửa tràn đầy sức sống.
Giữa mùa hè, lại không có điều hòa, dính dính vào nhau như thế này, quá thử thách tình cha con của anh đối với Ninh Quyện.
Ninh Quyện im lặng ba giây, “Oa” một tiếng vỡ tan: “Thầy!”
Lục Thanh Tắc buồn ngủ đến mức cái đầu gật gù, lật người lại, từ trong mũi hừ hừ: “Ừm, cách xa ta ra, nói đi.”
Mùa đông ngủ cùng nhau thì khen là áo bông nhỏ ấm áp, đến mùa hè liền lật mặt vô tình, đuổi anh đi xa.
Thầy sao lại như vậy!
Mắt Ninh Quyện đều đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi nhìn Lục Thanh Tắc vẻ mặt vô tâm vô phế, bực bội bò sang một bên, giống hệt một cô vợ nhỏ bị phụ bạc.
Tuy nhiên Lục Thanh Tắc vẫn bất động, không có phản ứng.
Ninh Quyện hít hít mũi, giọng nói run rẩy: “Thầy, con chim đó còn quan trọng hơn cả con sao?”
Lục Thanh Tắc đã sắp ngủ thiếp đi, mơ mơ màng màng suy nghĩ: Chim? Chim gì? Chim cái gì?
Ninh Quyện chằm chằm nhìn gáy vô tình của Lục Thanh Tắc, trừng mắt nửa ngày, cũng không thấy Lục Thanh Tắc có ý định quay đầu, mắt càng đỏ hơn. Tự mình tủi thân một lúc lâu, cuối cùng giận dỗi vươn tay nắm lấy một góc áo ngủ của Lục Thanh Tắc, vặn mạnh, mặt ủ rũ nhắm mắt lại.
Mặc dù bị Lục Thanh Tắc chọc tức đến đau phổi, nhưng mùi hương hoa mai lạnh nhạt bao quanh, vẫn khiến anh cảm thấy vô cùng yên tâm.
Ninh Quyện một mình giận dỗi đủ rồi, cuối cùng cũng cảm thấy chút mệt mỏi, ý thức dần dần rơi vào hôn mê.
Bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng thở dài gần như không thể nghe thấy.
Đêm tối tĩnh lặng trôi đi, màn lụa buông xuống, vây quanh chiếc giường thành một không gian nhỏ. Một trận sột soạt qua đi, Lục Thanh Tắc, người ghét anh quá nóng, lại gần hơn một chút.
Trước khi ngủ anh lại bị ép uống một bát thuốc, sau đó ngậm ô mai. Tuy đã súc miệng, nhưng khi mở miệng dường như vẫn mang theo hơi thở ngọt ngào của ô mai. Một tay đặt trên vai anh, nhẹ nhàng vỗ vỗ, giọng nói mang theo sự buồn ngủ mơ màng: “Chim chóc cái gì, con là quan trọng nhất. Ngủ đi.”
Sau đó bướng bỉnh vạch ra ranh giới: “Đừng lại gần quá, thật sự rất nóng.”
Chút buồn ngủ của Ninh Quyện ngay lập tức biến mất không còn dấu vết, không tiếng động mở mắt ra.
Lục Thanh Tắc nằm nghiêng đối mặt với anh, hàng mi dày đặc buông xuống, tôn lên làn da trắng nõn, trong đêm tối cũng như một đoạn băng tuyết. Nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt đặc biệt đẹp, làm cho bức tranh mỹ nhân lạnh lùng này càng thêm tinh tế.
Sợ nóng lại sợ lạnh.
Tiên sinh của Trẫm, đỏng đảnh một chút cũng là lẽ đương nhiên.
Cơn giận của Ninh Quyện hoàn toàn biến mất, không tự chủ mà nở nụ cười, không chớp mắt nhìn anh rất lâu, kiềm chế bản thân, không vươn tay ra quấy rầy anh.
Chỉ trong lòng lặp đi lặp lại câu “Con là quan trọng nhất” mơ mơ hồ hồ của Lục Thanh Tắc, càng nhấm nháp trong lòng càng ngọt ngào. Thứ trong lồng ngực không biết xấu hổ mà nhảy nhót không ngừng, khiến anh không thể an tâm nhắm mắt ngủ, toàn thân đều tràn đầy năng lượng không biết trút vào đâu.
Tiếng thở đều đặn gần kề lại càng lúc càng đều đặn hơn.
Lục Thanh Tắc đã chìm vào giấc ngủ say.
Ninh Quyện bỗng nhiên nảy sinh một thôi thúc, có chút căng thẳng liếm môi, dò xét gọi nhỏ: “Thầy?”
Lục Thanh Tắc ngủ rất say, không có phản ứng.
Ninh Quyện rất thích tên chữ của Lục Thanh Tắc.
Nhưng tên chữ mà tất cả mọi người khác đều có thể tùy ý gọi, anh lại không thể. Nếu anh gọi, chính là bất kính với thầy.
Nhưng anh chính là rất muốn gọi tên chữ của Lục Thanh Tắc.
Người bên cạnh ngủ say, không hề hay biết.
Vọng khởi nhất thiên minh nguyệt, chiếu ngã mãn hoài băng tuyết.
(Đánh thức một vầng trăng sáng, soi rọi đầy ngực băng tuyết.)
Trong đêm khuya không ai hay biết, vị hoàng đế trẻ tuổi hàng mi khẽ run, tim đập như trống, khẽ gọi ra tên chữ đã in sâu trong lòng: “Hoài Tuyết.”
Mặc dù không nhận được hồi âm, nhưng trong lòng Ninh Quyện cũng nảy sinh vài phần thỏa mãn.
Nhưng rất nhanh, sự thỏa mãn này lại chuyển thành một sự trống rỗng lớn hơn.
Trái tim vừa cảm thấy thỏa mãn như sụp đổ một mảng, tham lam khát khao, ngoài việc gọi tên ra, dường như còn có thể làm thêm điều gì đó khác, để chứng tỏ sự độc nhất vô nhị giữa hai người.
Đời người vốn dĩ dục vọng không đáy, luôn tham cầu nhiều hơn.
Lần này anh muốn gọi tên Lục Thanh Tắc, lần sau anh sẽ muốn gì?
Tay Ninh Quyện siết chặt, theo bản năng không dám nghĩ nhiều nữa, nhắm mắt lại.
Chiều hôm sau, thám tử đã đến muộn rốt cuộc cũng phong trần mệt mỏi vào cung, mang đến tin tức từ Giang Hữu.
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Thanh Tắc (tự cho là đã giải quyết vấn đề): Không lo gì hết, ngủ ngon.
Ninh Quyện: (Lăn qua) (Lộn lại) (Càng nghĩ càng thấy tủi thân) (Cắn chăn) (Ô ô nức nở) (Bắt đầu đăng tiểu thuyết lên Facebook)
Sáng hôm sau Lục Thanh Tắc tỉnh lại: ? Chuyện gì đã xảy ra vậy?