Summary
Lãng mạn, Nhẹ nhàng, Man mác buồn.
Hạ Châu có ước mơ trở thành hoạ sĩ khi còn bé, nhưng cha mẹ cô kịch liệt phản đối, bởi họ cho rằng vẽ vốn vô dụng. Theo thời gian, cô đã từ bỏ việc vẽ, học đại học sư phạm như cha mẹ mong muốn. Cuộc sống cứ thế vậy trôi qua, trong lúc mơ màng, cô bắt gặp một cây hoa tử đằng, gặp chàng nhiếp ảnh đang mải mê chụp ảnh. Sự kiên trì, đam mê và tự do toát ra từ anh đã chạm đến một phần ký ức ngủ quên trong cô. Để rồi từ khoảnh khắc ấy, cô bắt đầu nhìn lại chính mình và tự hỏi: “Mình đang sống vì điều gì?”