Đợi Ánh Trăng Rơi - Chương 65
Hứa Kim Triêu mỉm cười, lướt vài lần trên điện thoại rồi đưa cho cô xem một đoạn video. Giây tiếp theo, từ chiếc điện thoại vang lên một giọng nói.
“Anh… anh thật giống… Hứa… Hứa Kim Triêu. Anh theo tôi về nhà đi…”
Giọng nói ngắt quãng, không mạch lạc, nghe qua đã biết là say không hề nhẹ.
Tô Tuế sững sờ như hóa đá.
Đây… đây chẳng phải giọng của mình sao?
Cô quay đầu nhìn Hứa Kim Triêu đang ngồi cạnh, nụ cười vẫn vương trên môi anh, lòng tràn đầy kinh ngạc. Chợt, lời Tiểu Ngư từng nói bỗng ùa về, khiến cô càng khó chấp nhận nổi.
Cô bật dậy, cúi đầu rồi đi thẳng ra cửa.
“Tôi về đây.”
Cô không muốn ở lại thêm một giây nào nữa.
Thế nhưng vừa đi được vài bước, Hứa Kim Triêu đã túm nhẹ tay cô, giọng anh pha chút ý cười, tâm trạng rõ ràng rất tốt: “Đi vội thế sao? Em còn chưa cho tôi câu trả lời mà.”
Tô Tuế quay đầu, ánh mắt như muốn nói: Còn muốn câu trả lời à? Kiếp sau nhé!
Sợ chọc ‘cá nóc’ nổi giận, Hứa Kim Triêu không trêu thêm, đứng dậy bước theo cô ra cửa.
Câu “Ngủ ngon” còn chưa kịp thốt ra thì… ‘Pang!’ – cánh cửa đối diện đã đóng sập lại.
Hứa Kim Triêu tựa người vào khung cửa, trầm ngâm một lát: Có phải vừa nãy mình hơi quá đáng không nhỉ?… Thôi kệ, ngày mai nói tiếp.
Anh vừa khép cửa, điện thoại chợt vang lên tiếng ‘Ting–’
Anh cầm lên xem.
[Đồ không có lương tâm: Gửi video đó cho tôi!]
Khóe môi anh khẽ nhếch, nụ cười không kìm được.
Suy nghĩ của cô gái này quả thật đặc biệt… Nhưng cũng khá tốt, ít ra cô dám đối diện với con người thật của mình.
_________________
Tô Tuế gửi tin nhắn xong liền đi thẳng vào phòng tắm. Cô cần tắm rửa để bình tĩnh lại một chút.
Khi quay lại cầm điện thoại lên, Hứa Kim Triêu đã gửi video cho cô.
Trước khi bấm mở, cô phải hít sâu mấy lần, tự cho mình một phút chuẩn bị tâm lý.
Cuối cùng, cô mở video với tâm trạng thấp thỏm không yên.
Nửa tiếng sau—
“Aaa—!”
Tô Tuế chôn cả mặt xuống gối, tay chân quẫy loạn. Đến khi gần như không thở nổi, cô mới lật người nằm ngửa, ngây ngốc nhìn trần nhà.
Cô thật sự không thể hiểu nổi: Hứa Kim Triêu làm cách nào biết được chuyện cô từng lén viết anh vào cuốn tiểu thuyết?
Tự nổ tung bản thân luôn cho rồi!!!
Thực ra video chỉ dài mấy phút, nhưng sau khi xem xong, trong đầu cô lờ mờ nhớ lại những chuyện đã xảy ra tối hôm đó.
—Một tuần trước—
Quán bar “Cảnh Đêm”.
Tô Tuế mơ màng mở mắt, trước mặt hiện ra gương mặt Hứa Kim Triêu. Trong cơn say, cô còn tưởng mình đang mơ, bèn buột miệng mắng: “Đồ tồi!” rồi lại úp mặt ngủ tiếp.
Hứa Kim Triêu nhíu mày. Lời này… có ý gì? Anh thoáng nhìn sang Ôn Thư Nhan bên cạnh, suy nghĩ vài giây là đã đại khái hiểu ra.
Anh không bận tâm thêm, cúi xuống nhìn điện thoại. Đã hơn mười phút, chắc xe cũng sắp đến.
Anh đứng dậy, khẽ lay: “Hồ lô nhỏ, dậy thôi, về nhà nào.”
“Về… về nhà gì. Tôi không có nhà… tôi không về nhà…”
“…”
Nghe cô lẩm bẩm, Hứa Kim Triêu vừa bất lực vừa hơi xót xa. Anh chỉ biết nửa ôm nửa đỡ cô dậy.
Tô Tuế bị kéo ra cửa, vẻ mặt rầu rĩ, miệng vẫn lẩm bẩm. Vừa ra đến ngoài, cô bỗng khụy xuống, nói không đi nổi.
Tay anh còn bị cô ôm chặt. Hứa Kim Triêu cúi người nhìn cô, vừa buồn cười vừa bất ngờ: hóa ra cô say lại có dáng vẻ này.
Anh định nói gì thì cô bỗng chỉ về mấy tảng đá lớn phía xa: “Bên kia… có ghế.”
“…”
Đành chịu. Anh dìu cô qua đó.
Tô Tuế ngồi xuống tảng đá hình cầu, cúi đầu không biết đang nhìn gì, rồi bỗng im lặng.
Phía xa, xe của Hứa Kim Triêu từ từ chạy tới. Anh khom người, nhìn cô cười: “Hồ lô nhỏ.”
Tô Tuế ngước mắt, đột nhiên ngoan ngoãn gật đầu: “Ừm.”
Anh bật cười: “Muốn theo tôi về nhà không?”
Cô không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn anh. Bất chợt, cô đưa tay chạm sống mũi anh: “Nốt ruồi này… Hứa Kim Triêu cũng có. Anh giống cậu ấy thật đấy. Anh… về nhà với tôi đi.”
“…”
Đúng lúc đó, Dư Tiểu Tiểu vừa chạy đến, trông thấy cảnh này suýt nữa muốn xách nguyên xô nước dội thẳng lên đầu Tô Tuế.
Cậu có thể tiến bộ hơn một chút không!?
Sau khi cảm ơn nhân viên bảo vệ lái xe đến, cô ấy cau mày hỏi Hứa Kim Triêu: “Anh lái xe à?”
Anh hiểu lý do thái độ khó chịu của cô ấy nhưng không giải thích, chỉ “Ừ” một tiếng.
Bất ngờ, Tô Tuế lại lẩm bẩm: “Anh không được lái xe… uống rượu không được lái xe…”
Hứa Kim Triêu bật cười: Say như vậy rồi mà vẫn nhớ nguyên tắc an toàn giao thông.
Anh nhẹ nhàng kéo cô dậy, mỉm cười: “Yên tâm, tôi chưa uống một giọt nào.”
Rồi anh ra hiệu Dư Tiểu Tiểu mở cửa xe, bế Tô Tuế vào trong.
Trên xe cô ngoan ngoãn yên tĩnh, nhưng vừa xuống xe lại bắt đầu ầm ĩ.
Khó khăn lắm anh mới đưa được cô đến cửa nhà, kết quả cô lại ôm chặt anh, nhất quyết kéo anh vào trong.
Hết cách, anh đành theo.
Trong lúc Dư Tiểu Tiểu vào bếp rót nước, Tô Tuế ôm chặt Hứa Kim Triêu, luyên thuyên đủ thứ: nào là mặt trăng, nào là tiểu thuyết…
Cô còn càu nhàu: “Nếu anh không thích tôi thì đừng có lắc lư trước mặt tôi.”
Rồi cao hứng hát hẳn bài <Ánh trăng trên hồ sen>.
“Em chỉ như con cá trong ao sen của anh~”
Hứa Kim Triêu: “…” – Tôi thật sự không nuôi cá.
Dư Tiểu Tiểu: “…” – Đợi sáng mai mà hối hận nhé.
Chỉ nhớ đến đó thôi mà Tô Tuế đã muốn độn thổ.
Giờ cô mới hiểu vì sao sáng hôm sau lại bị Chiêu Đào Hoa đá tỉnh.
Đêm đó nó cứ quấn quýt Hứa Kim Triêu, cô thấy vướng nên tiện chân… đá nó ra.
Trời ạ! Thà mai đi mua miếng đậu phụ rồi đập đầu tự tử còn hơn. Dù sao mặt mũi cũng không còn gì để mất nữa.
Con người Hứa Kim Triêu đúng là… có độc!
Rõ ràng cô đã quên sạch, anh lại nhất quyết muốn cô nhớ lại.
Đúng lúc đó, điện thoại ‘Ting–’ một tiếng – là tin nhắn WeChat.
Cô nhặt chiếc điện thoại đang nằm chỏng chơ cuối giường lên xem.
[Người nuôi cá thối: Đã ngủ chưa?]
Cô nhìn chằm chằm cái tên hiển thị, biểu cảm như ông cụ già cầm điện thoại: Mình đổi lúc nào vậy?
Nếu không phải nhờ tấm ảnh đại diện, suýt nữa cô chẳng nhận ra.
Cô còn chưa kịp gõ lại, Hứa Kim Triêu đã gửi thêm.
[Người nuôi cá thối: Suýt quên nói, ngày mai mẹ tôi sẽ ghé qua. Bà muốn mời em ăn cơm.]
[Tuế Tuế Niên Niên: …gần đây tôi đang kiêng ăn.]