Đợi Ánh Trăng Rơi - Chương 64
<ĐỢI ÁNH TRĂNG RƠI>
Trans: XiaoZhu
Beta: Meow
CHƯƠNG 64
“Bại lộ”
Sau khi Hứa Kim Triêu nói xong, anh vẫn nhìn Tô Tuế chăm chú, mắt không chớp. Không khí giữa hai người bỗng trở nên nặng nề làm anh có chút căng thẳng.
Anh đã sống hơn hai mươi năm rồi, đây là lần đầu tiên anh có cảm giác lạ như thế.
Lặng im một lúc lâu, Tô Tuế vẫn không đáp lời. Hứa Kim Triêu không chịu được, khẽ ho rồi lên tiếng: “Khụ… Cái đó – em nói gì đi chứ.”
Cô vẫn im như vậy là có ý gì?
Lông mi của Tô Tuế run nhẹ. Cô nhìn anh với vẻ mặt phức tạp rồi thận trọng dò hỏi: “Lời đó… có phải cậu đang tỏ tình với tôi?”
Hứa Kim Triêu lúc này mới sững người vài nhịp. Anh đã nói chưa đủ rõ ràng sao?
Khi anh vẫn còn chưa đáp, Tô Tuế tiếp tục nhìn anh bằng ánh mắt kiên định. Bề ngoài cô trông bình tĩnh, nhưng thực tế hai tay cô vô thức nắm chặt góc áo.
Hai người im lặng nhìn nhau, không ai nói gì thêm.
Một lát sau Hứa Kim Triêu bất chợt bật cười, khẽ đưa tay gõ lên trán cô: “Nếu không thì em tưởng tôi đang nói chuyện phiếm à? Đang nghĩ cái gì vậy?”
Tô Tuế chớp mắt: “Cậu… là nghiêm túc thật chứ?”
Hứa Kim Triêu mỉm cười: “Ừm, nghiêm túc.”
Cô gái này có phải quá cẩn trọng rồi không, anh không đáng tin đến thế sao?
Sau vài giây, Tô Tuế thận trọng hỏi: “Vậy… cậu có thể nói thẳng hơn không?”
Hứa Kim Triêu ngẩn người thêm lần nữa – còn chưa đủ thẳng thắn sao?
Anh vừa định nói gì đó, nhưng nhìn thấy nét nghiêm túc trên mặt cô, lời nói lại bị nuốt vào trong.
Anh im lặng nhìn cô vài giây rồi thở dài, đặt tay lên đỉnh đầu cô và chậm rãi từng chữ một nói: “Bọn họ trong tiểu thuyết còn có thể gặp lại nhau sau nhiều năm xa cách, chúng ta trong cuộc sống hiện thực cũng có thể. Hơn nữa, tôi cũng không phải là mặt trăng gì đó. Nếu như em vẫn nhất quyết cảm thấy như vậy, thực ra tôi có thể làm mặt trời của em.”
Anh ngập ngừng, rồi thêm một câu rõ ràng hơn: “Ý tôi là… tôi chỉ thích em.”
Sau khi nghe lời thổ lộ thẳng thắn ấy, đầu óc Tô Tuế như đứng im trong mười giây.
Đó chẳng phải là câu mà cô từng viết trong cuốn tiểu thuyết sao? Sao anh lại biết được?
Cô vội lùi lại vài bước, mặt bỗng đỏ: “Cậu… sao cậu biết được?”
Hứa Kim Triêu bật cười, có phần buồn cười khi thấy phản ứng của cô – trước đây cô vốn khó giữ vẻ bình tĩnh như thế. Anh mỉm cười, tiến về phía cô hai bước, cố ý trêu: “Biết gì chứ? Là chuyện em thầm thích tôi mấy năm mà không dám nói, rồi còn lén viết tôi vào cuốn tiểu thuyết sao?”
Im lặng.
Thôi xong! Bại lộ hết rồi.
Tô Tuế cảm giác mọi lớp ngụy trang mình dày công xây dựng bấy lâu bỗng chốc sụp đổ. Thể diện trước mặt Hứa Kim Triêu? Giây phút này đã chẳng còn quan trọng.
Cô đưa tay che mặt anh, vừa thẹn vừa giận: “Cậu đừng cười nữa được không!”
Hứa Kim Triêu cười khẽ: “Tôi đang vui, sao lại không được cười?”
“Hứa Kim Triêu!”
“Cái này có gì mà xấu hổ chứ?”
Anh vừa nói vừa bước lại gần, nắm lấy tay cô, giọng trầm thấp: “Nếu tôi cũng nói rằng mình đã yêu thầm em nhiều năm… như vậy coi như công bằng rồi chứ?”
“A…?”
“Được rồi, về nhà trước đã.” – Vừa dứt lời, anh kéo Tô Tuế bước nhanh ra xe.
Tô Tuế ngơ ngác để mặc anh dắt đi. Mãi đến khi đã yên vị trong xe, cô mới kịp định thần, cảm thấy… có gì đó không ổn.
Cô quay sang nhìn người ngồi ghế lái: “Hứa Kim Triêu, hình như tôi… vẫn chưa trả lời cậu thì phải?”
Hứa Kim Triêu nghiêng đầu, ánh mắt chờ đợi: “Ừm, em nói đi, tôi nghe.”
“…”
Tô Tuế quay mặt ra cửa sổ, ngón cái khẽ nắm chặt đốt thứ hai ngón trỏ.
“Tôi… cần suy nghĩ thêm một chút.”
Hứa Kim Triêu nhìn cô, nhướng mày: “Hửm?”
“Lần trước… tôi thấy cậu ở quán bar…” – Tô Tuế nói khẽ.
Anh lập tức hiểu ra: “Chuyện đó để về nhà rồi nói. Vừa hay tôi cũng có món đồ muốn cho em xem.”
“Đồ gì?”
“Về rồi biết, đang lái xe, nói không tiện.”
Tô Tuế nhìn anh, ánh mắt đầy tò mò. Món đồ gì mà thần bí đến thế?
_______________
Khi về đến khu nhà, đồng hồ đã chỉ hơn 11 giờ. Tô Tuế đứng trước cửa, chuẩn bị mở khóa thì Hứa Kim Triêu bất ngờ chặn lại.
“Sao vậy?” – Cô ngạc nhiên quay đầu.
Anh nắm nhẹ cổ tay cô, kéo thẳng về căn hộ của mình: “Qua đây, tôi cho em xem thứ này.”
Bị anh kéo vào, trong lòng Tô Tuế hơi chột dạ. Trời đã muộn, cô nam quả nữ chung một phòng… có vẻ không ổn lắm.
“Em ngồi đợi một lát…”
Thấy gương mặt cô thấp thoáng do dự, Hứa Kim Triêu bật cười: “Nghĩ gì thế? Tôi đâu có làm gì em.”
Tô Tuế bối rối, vội đổi chủ đề: “Vậy… cậu muốn cho tôi xem cái gì?”
“Đợi tôi chút.”
Anh nói rồi bước vào phòng trong. Một lát sau, anh trở ra với chiếc laptop trên tay, ngồi xuống cạnh cô và mở máy.
Trên màn hình là loạt ảnh chụp thời anh còn học ở trường. Chàng thiếu niên trong bức đầu tiên mặc đồng phục xanh lam, ánh mắt kiên nghị nhìn thẳng vào ống kính, tay phải giơ cao chào theo chuẩn quân lệnh. Trông anh lúc ấy vẫn còn non trẻ.
Tô Tuế lướt sang những tấm tiếp theo. Khi dừng lại ở một bức, cô bất giác sững người. Trong ảnh có bốn người, và cô lập tức nhận ra Ôn Thư Nhan.
Ở giữa, một chàng trai nở nụ cười rạng rỡ, hàm răng trắng lóa, hai tay dang rộng khoác vai hai người bạn, tạo dáng hình kéo.
Hứa Kim Triêu lên tiếng, phá tan sự im lặng: “Ôn Thư Nhan là bạn học cùng trường cảnh sát với tôi. Còn chàng trai kia là Trình Bắc, bạn cùng phòng ký túc xá.”
Tô Tuế ngước nhìn anh, chưa hiểu vì sao anh lại cho mình xem những bức ảnh này.
“Trình Bắc là bạn trai của Ôn Thư Nhan.” – Anh giải thích: “Sau này có chút sự cố. Hôm đó, tôi tình cờ thấy Ôn Thư Nhan uống rượu ở quán bar, nên mới ghé khuyên vài câu.”
“Ồ…”
“Hết rồi?”
Nghe anh hỏi, Tô Tuế ngạc nhiên quay lại: “Sao vậy?”
Hứa Kim Triêu nhìn cô chăm chú một thoáng, rồi khẽ cười: “Này, tôi còn có thứ khác muốn cho em xem.”
Nói dứt lời, anh rút điện thoại ra, khẽ vẫy trước mặt cô.
Không hiểu sao, nhìn nụ cười đầy ẩn ý trên môi anh, Tô Tuế bỗng thấy một dự cảm… chẳng lành.
“Là… thứ gì vậy?” – Cô dè dặt hỏi.