Đợi Trăng Rơi - Chương 3
Tháng 9 năm 2015, trường Nhất Trung Dung Thành
“Leng keng____”
Hết một tiết học, Tô Tuế liền nằm bò ra bàn nghỉ ngơi. Có lẽ tối qua, cô đã giảm nhiệt độ điều hòa xuống hơi quá, sáng nay thức dậy liền giống như bị cảm vậy.
Cái nắng nóng tháng 9 của Dung Thành vẫn chưa tan, ngay từ sáng sớm đã làm con người ta cảm thấy ngột ngạt, khó chịu .
Chiếc quạt trần ở phía trên quay vù vù nhưng dường như cũng chẳng thể bớt đi chút sự nóng bức này.
“Này này này, tao có tin quan trọng nói cho bọn mày này!”
“Chuyện gì đó?”
“Tao không phải vừa tới văn phòng nộp bài tập sao, bọn mày đoán xem tao nhìn thấy cái gì?”
Tô Tuế nhắm mắt, không cần nhìn cô cũng biết người đang nói là ai, đại diện lớp Ngữ Văn – Trương Duyệt, người vẫn thường gây ồn ào trong lớp.
Tuy nhiên,cô ấy là một người tốt và bình thường thì mọi người cũng khá để ý đến những chuyện thú vị như thế này.
Lời cô ấy vừa nói, rõ ràng đã khiến mọi người hứng thú.
“Đừng có lấp lửng nữa, mau nói đi!”
“Đúng vậy! Trương Duyệt, mày mau nói đi!”
Đây chính là kiểu hiệu ứng mà cậu ấy thường mong muốn.
Trương Duyệt nháy mắt, nói một cách bí ẩn:
“Lớp mình hình như sắp có học sinh chuyển trường, còn rất đẹp trai nữa! Tao vừa thấy lão Hoàng nói chuyện rất nhẹ nhàng với cậu ấy”
Ngay khi cô ấy vừa nói xong, liền khơi dậy lời bàn tán của nhiều người.
“Tin được không vậy, lão Hoàng mà cũng có lúc nhẹ nhàng á? Mày có bị hoa mắt không vậy?”
“Trọng điểm không phải ở đó. Chính xác thì, người đó có thật sự đẹp trai như mày nói không?”
Đối mặt với những câu hỏi liên tiếp, Trương Duyệt vỗ bàn đảm bảo: “Chắc chắn rồi, quả thực không chê vào đâu được, nếu chúng mày không tin thì tao cũng chỉ có thể nói vậy thôi.”
Cô ấy cố tình dừng lại một chút, “Nhưng hãy nhớ … người cuối cùng khiến tao cảm thấy như vậy cũng chỉ có học trưởng Cố đã tốt nghiệp 2 năm trước thôi.”
Mọi người liền vui mừng, cuộc thảo luận cũng dần trở nên sôi nổi hơn.
Chỗ ngồi của Tô Tuế cách họ không xa, cho nên cô nghe thấy hết toàn bộ cuộc nói chuyện của họ.
Cô nghĩ, liệu có khoa trương tới vậy không.
Mười phút ra chơi trôi qua nhanh chóng.
Khi chuông vào lớp vang lên, tất cả mau chóng quay về bàn học, Tô Tuế cũng ngẩng đầu lên.
Một khuôn mặt mệt mỏi.
Thật muốn ngủ tiếp.
Lúc này, lão Hoàng chủ nhiệm đang cầm sách giáo khoa và bình giữ nhiệt, bất thình lình xuất hiện ngay trước cửa lớp.
“Mấy đứa làm cái trò gì thế? Đã vào lớp rồi mà vẫn không yên lặng được à!”
Tiếng hét đột ngột này khiến mọi người sợ hãi, lớp học vốn đang ồn ào bỗng trở nên yên tĩnh.
Tô Tuế cũng bị tiếng hét vừa rồi dọa sợ, cảm giác buồn ngủ liền biến mất.
“Các bạn đã là cuối cấp rồi, không còn là lớp mười hay mười một nữa đâu, kỳ thi đại học đang đến gần, thời gian cũng không còn nhiều nữa …”
Tô Tuế đưa tay lên xoa mặt, sau đó cầm cặp kính bên cạnh lên đeo vào, trong lòng thầm nghĩ: Không phải là còn năm nay nữa mới tới kỳ thi đại học sao.
Lão Hoàng vẫn tiếp tục nói những lời lẽ cũ rích của mình.
“Xin phép ngắt lời thầy chút ạ ———”
Ở cửa bỗng truyền tới một giọng nam lười biếng, cắt ngang lời dạy của lão Hoàng.
“Ừm?”
”Đã vào giờ được 5 phút rồi, em có thể vào được không?” Giọng nam sinh có ý cười, ngữ điệu tuỳ tiện, mang vẻ cợt nhả.
Mọi người ngay lập tức chú ý, liên tục nhao nhao lên nhìn sang.
Thì ra thật sự có học sinh chuyển trường.
Lão Hoàng lúc này mới nhớ ra bên ngoài có người, ông trừng mắt nhìn nam sinh bên ngoài: “Sao không nhắc sớm, mau vào đi”
Nam sinh “ồ” một tiếng rồi bước vào lớp.
Cái đầu tiên vừa mắt là một đôi chân dài, nam sinh đứng ngược sáng ở cửa, nhìn không rõ mặt.
“Đây là bạn học mới chuyển đến lớp chúng ta”
Lão Hoàng giới thiệu với cả lớp một câu, sau đó quay sang nhìn nam sinh ở cửa: “Hứa Kim Triêu, qua đây tự giới thiệu bản thân đi”
Nghe thấy cái tên này, Tô Tuế vốn đang nhìn sách giáo khoa suy nghĩ đột nhiên ngẩng đầu.
Nam sinh dáng cao, mặc một chiếc áo phông đơn giản màu đen và chiếc quần thể thao màu xám, đeo một chiếc ba lô màu đen lỏng lẻo sau lưng.
Nhìn lên bộ đồ không thể đen hơn ấy thiếu niên lại mang cảm giác rất có sức sống.
Cậu bước nhanh lên bục giảng, cầm lấy viên phấn trên bảng đen viết xuống tên mình.
Cậu quay người ném viên phấn đi, vỗ tay phủi bụi phấn, rồi đút tay vào túi quần: “Chào mọi người, mình tên Hứa Kim Triêu”
Chuỗi hành động của cậu rất phóng khoáng và tự nhiên.
Lớp học im lặng trong vài giây, sau đó tiếng vỗ tay vang dội.
“Được rồi, Được rồi. Im lặng!” Lão Hoàng đập bàn, rồi quét mắt nhìn người trên bục giảng, “Hứa Kim Triêu, bỏ tay ra. Đứng cũng không đứng đàng hoàng được. Em tìm một chỗ ngồi trước, còn các em, đừng nhìn nữa, vào học!”
“Vâng”. Hứa Kim Triều lười biếng đáp lại một tiếng rồi bỏ tay ra.
Sau đó cậu liếc mắt nhìn quanh lớp, chỉ có 2 ghế trống ở hàng cuối.
Cậu nhấc chân lên bước tới.
Nhiều nữ sinh phía dưới đều bắt đầu có tình yêu nhỏ trong mắt.
“Trời ơi, cậu ấy ngầu quá”
“Tao cũng thấy vậy.”
“Thấy không, tao đã nói mình không hoa mắt mà.”
Tô Tuế nhìn người đang bước từng bước về phía mình, không hiểu sao tim cô bỗng đập nhanh.
Không ngờ tới học sinh chuyển trường đẹp trai trong miệng Trương Duyệt lại chính là Hứa Kim Triêu.
Cậu ấy sao lại chọn chuyển trường vào năm cuối cấp thế này?
Nghĩ tới đây, cô lại ngước mắt lên nhìn cậu lần nữa.
Ơ, sao cậu ấy lại đứng trước mặt cô?
Cậu ấy sẽ không muốn ngồi cạnh cô đâu nhỉ…
“Này, bạn học” một bàn tay đặt lên bàn cô và gõ nhẹ.
“A?” Tô Tuế ngại ngùng ngẩng đầu.
Hứa Kim Triêu rũ mắt nhìn cô, nhướng mày: “Nhường chút?”
Tô Tuế cuối cùng cũng nhận ra, cậu có vẻ thực sự muốn ngồi cạnh cô.
“Cái đó, mình có bạn cùng bàn rồi, chỉ là cô ấy, cô ấy còn chưa đến thôi…” Cô yếu ớt giải thích.
“Hứa Kim Triêu, sao em còn đứng thế? Ngồi xuống mau!” Lão Hoàng lại từ trên bục giảng hét lớn.
Các bạn cùng lớp đều quay lại nhìn và họ đột nhiên trở thành tâm điểm chú ý.
Tô Tuế thấy không thoải mái khi bị mọi người nhìn, lập tức nhường đường cho Hứa Kim Triêu.
“Cảm ơn”
Hứa Kim Triêu kéo ghế ra ngồi vào trong.
Tiết học bắt đầu, Tô Tuế mở sách, nghiêm túc nhìn lên bảng.
Ngoài mặt, cô giả vờ bình tĩnh nhưng trong lòng không khỏi thắc mắc tại sao Hứa Kim Triêu lại nhất quyết ngồi cạnh cô trong khi bên kia vẫn còn chỗ trống.
Lẽ nào cậu nhận ra cô rồi?
Nhưng cô không biết rằng lý do Hứa Kim Triêu chọn ngồi cạnh cô chỉ đơn giản là vì cậu cảm thấy ánh mắt những cô gái kia nhìn cậu có chút nồng nhiệt và thẳng thắn.
Hơn nữa, cô ấy vẫn luôn cúi đầu nên cậu nghĩ cô gái này hẳn phải rất im lặng.
Có lẽ sẽ không làm ồn tới anh.
Hứa Kim Triêu vừa mới tới, còn chưa nhận được sách, cho nên cậu không chú ý nghe tiết học này.
Đến giữa giờ, cậu cố gắng không ngáp.
Buồn ngủ quá.
Biết trước thì tối qua đã không cùng tên Lục Diên Xuyên chơi game suốt đêm rồi.
Cậu chống cằm bằng một tay, chán nản liếc nhìn bảng, rồi lại rời mắt.
Câu hỏi dễ như vậy mà cần giảng lâu thế sao?
Tầm mắt cậu di chuyển tới cô gái bên cạnh.
Cô ấy nhỏ nhắn, buộc tóc đuôi ngựa cao và mặc trên người bộ đồng phục mùa hè, để lộ ra cánh tay thon thả.
Cô ấy ngồi thẳng, nghiêm túc ghi chép và thi thoảng chỉnh lại gọng kính.
Thoạt nhìn, cô ấy là kiểu con gái chăm chỉ học hành, ngày ngày tiến bộ.
Chậc, cái bầu không khí học tập này thật đúng là không giống mà.
Thảo nào lão Hoàng cứ thì thầm vào tai cha cậu, tìm mọi cách đưa cậu tới Nhất Trung.