Đợi Trăng Rơi - Chương 2
“Chết đứng tại hiện trường”
Tô Tuế hơi giật mình, đáp theo bản năng:
“Chiêu Chiêu a.”
Lời vừa dứt, cô nghe thấy người đàn ông khẽ bật cười.
“Ha…. Cái tên này… thật hiếm lạ.”
Giọng nói rất nhẹ, nhưng lại khơi dậy một làn sóng cảm xúc trong lòng Tô Tuế.
Giọng nói này…
Cô nheo mắt, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt người đàn ông suốt mười giây. Những đường nét mơ hồ ấy dần chồng khít lên một gương mặt trong ký ức.
Là anh ấy sao?
Ý nghĩ vừa lóe lên, cô lập tức gạt bỏ.
Không… không thể nào đâu.
Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp đến vậy?
Chắc chắn là do không đeo kính, lại thêm mấy ký ức vẩn vơ đêm qua, nên bây giờ gặp ai cô cũng thấy giống… người đó.
Nghĩ thế, Tô Tuế lập tức quay mặt đi, tránh ánh mắt đối phương.
“Xin lỗi, đã làm phiền rồi.” – Cô trịnh trọng nói, rồi nghiêm giọng quát Chiêu Hoa Đào: “Qua đây!”
Thấy giọng điệu cô càng lúc càng nghiêm, Chiêu Hoa Đào lập tức ngoan ngoãn nghe lời, rên ư ử hai tiếng rồi đứng dậy, đuôi ve vẩy bỏ đi.
Tô Tuế rút dây xích từ miệng nó, nhanh chóng quay người rời khỏi phòng.
Cô không hề nhận ra, ngay khi bóng lưng cô vừa khuất, sắc mặt ai đó lập tức trầm xuống.
Không rõ vì lý do gì, một cảm giác bất an len lỏi trong lòng, khiến cô chỉ muốn bước thật nhanh, càng xa căn phòng này càng tốt.
Vừa đến cửa, phía sau bỗng vang lên một loạt tiếng cộc, cộc, cộc – âm thanh gậy chạm xuống sàn.
“Này—” Một giọng nói lười biếng kéo dài vang lên.
Bước chân Tô Tuế khựng lại. Cô vừa định quay đầu, người phía sau đã chậm rãi tiến lại gần, từng bước một.
Khoảng cách thu hẹp. Hơi thở cũng như bị kéo căng.
Cô ngẩng đầu, chạm vào đôi mắt đen sâu thẳm của anh.
Lần này… cuối cùng cũng nhìn rõ.
Hơi thở bỗng chốc ngưng lại, nhịp tim đập dồn dập không kiểm soát.
Câu hỏi “có chuyện gì vậy?” lơ lửng trên đầu lưỡi… nhưng cuối cùng vẫn bị cô nuốt xuống.
Người đàn ông trước mặt mặc chiếc áo khoác dài màu đen, mái tóc cắt ngắn gọn gàng. Đôi mắt híp, sống mũi cao, môi mỏng. Khuôn mặt tuấn mỹ mang theo vẻ lạnh lùng, nhưng khóe môi lại đang cong cong, phác họa một nụ cười như có như không.
Hình ảnh ấy… quá giống với ký ức của cô.
Hứa Kim Triêu…
Cái tên ấy cứ chực chờ trên đầu lưỡi, nhưng cô không thốt ra.
Hai bàn tay buông thõng bên hông vô thức siết chặt.
Thấy cô đứng im lặng, không có phản ứng, Hứa Kim Triêu khẽ nhếch môi: “Chuyện hai người các người vào bằng cách nào, tôi sẽ không truy cứu. Nhưng…”
Ánh mắt anh khẽ lướt qua cô, giọng nói mang theo chút ý cười, “Cô cứ thế mà đi, e là… không ổn thỏa lắm đâu.”
Cô chợt bừng tỉnh, phản ứng chậm nửa nhịp: “Cái gì?”
Giọng nói của cô nhẹ đến mức như tan vào không khí, mang theo chút êm dịu khó nhận ra.
Hứa Kim Triêu không đáp, chỉ cụp mắt nhìn xuống sàn.
Tô Tuế hơi khựng lại, ánh mắt bất giác đi theo tầm nhìn của anh – và nhận ra nguyên nhân.
Dấu chân chó.
Trên nền gỗ tối màu là những dấu hoa mai ướt sũng, kéo dài một đường lộn xộn.
Cô mím môi, khẽ nói: “Xin lỗi.”
Ngẩng đầu nhìn Hứa Kim Triêu, cô thấy ánh mắt anh vẫn bình thản, chẳng tỏ ra tức giận.
Nhưng khi tầm nhìn cô hạ xuống, dừng lại ở chân bị thương của anh, sự do dự liền dâng lên.
“Tôi ở ngay bên đối diện,” cô chậm rãi nói, “…hay là, để tôi về lấy cây lau nhà qua đây lau?”
Nói xong, cô giơ tay chỉ về phía căn hộ đối diện.
Cô không chắc anh ấy có nhận ra mình hay không, nhưng nghĩ rằng phần lớn mọi người khi nghe lời đề nghị này đều sẽ lịch sự từ chối thôi.
Thế mà, vừa dứt câu, cô đã nghe thấy tiếng Hứa Kim Triêu bật cười khẽ.
“Được đó.”
“…”
Rồi, cô xác định – người này không phải kiểu bình thường.
Mang Chiêu Hoa Đào về nhà xong, Tô Tuế lập tức xách cây lau nhà đi ra.
Hứa Kim Triêu vẫn đứng tựa vào khung cửa, thấy cô tiến lại thì chỉ khẽ nghiêng người, bước sang một bên nhường lối để cô vào.
Bố cục căn nhà này gần như giống hệt nhà cô, chỉ là phong cách trang trí khác biệt đôi chút.
Có lẽ anh mới chuyển đến, nhiều đồ đạc vẫn chưa kịp sắm sửa, nên không gian trông vừa gọn gàng vừa hơi trống trải.
Nghĩ đến việc chân anh đi lại không tiện, Tô Tuế dìu anh từ căn phòng kia ra phòng khách.
Hứa Kim Triêu ngồi xuống ghế sofa, ung dung cầm điện thoại, không nói một lời.
Mười phút sau, cô đặt cây lau nhà sang một bên.
“Xong rồi.”
Hứa Kim Triêu ngẩng đầu, nhướn mày: “Cảm ơn.”
Tô Tuế khẽ gật, cầm cây lau nhà bước ra cửa. Nhưng mới đi được vài bước, cô lại ngoảnh đầu nhìn về phía người đàn ông đang tựa lưng vào sofa.
Như cảm nhận được ánh mắt ấy, Hứa Kim Triêu ngước lên, khóe môi cong thành một nụ cười ranh mãnh: “Còn chuyện gì không?”
Cô ngẫm nghĩ một chút, rồi nghiêm túc nói: “Anh sau này nên nhớ đóng cửa. Tôi sẽ để mắt đến chó nhà mình.”
Hứa Kim Triêu khẽ nhíu mày: “Ừm?”
“Chó nhà tôi…” Tô Tuế đang nói thì ánh mắt vô thức lướt về phía bàn trà, nơi đặt nồi lẩu vẫn còn bốc hơi nóng mà anh chưa kịp ăn.
“Nó khá tham ăn.”
Hứa Kim Triêu nhìn cô vài giây, rồi khóe môi khẽ cong, giọng như có chút ý cười: “Biết rồi.”
Tô Tuế gật đầu, xoay người rời đi.
Cánh cửa khép lại, nụ cười trên môi Hứa Kim Triêu dần tan biến, để lại trong đôi mắt anh một tầng cảm xúc tối sẫm, khó đoán.
Về đến nhà, Tô Tuế đi thẳng vào phòng ngủ, đóng cửa lại.
Cô ngã ngửa xuống chiếc giường lớn mềm mại, đôi mắt vô thức dán chặt lên trần nhà.
Thật lòng mà nói, trước đây cô chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ gặp lại Hứa Kim Triêu… lại trong một tình huống như thế này.
Tính cả lần trở về này, đã nhiều lần cô thoáng tưởng tượng cảnh mình tình cờ chạm mặt anh trên phố – chỉ là lướt qua, không kịp nói gì.
Nhưng cô không ngờ, hôm nay chuyện ấy lại xảy ra đột ngột, không một dấu hiệu báo trước.
Nằm im thêm một lúc, tiếng bụng sôi ùng ục đột nhiên kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ.
Cô nhớ lúc tỉnh dậy đã gần trưa, bữa sáng còn chưa kịp ăn.
Đang định nấu bừa món gì đó cho đỡ đói, ánh mắt vô tình lướt qua chiếc gương trang điểm bên cạnh.
Cô khựng lại.
Hình ảnh phản chiếu trong gương… có gì đó rất sai.
Vội vàng chạy tới, cô đeo kính vào rồi nhìn kỹ một lần nữa.
“…”
Trời ạ, cô đang mặc cái gì thế này?
Mái tóc thì rối tung, rõ ràng trước khi ra khỏi nhà còn chưa chải đầu!
Chưa hết – mặt chưa rửa, răng chưa đánh…
Tô Tuế nhìn chằm chằm vào bản thân trong gương, im lặng thật lâu. Một cảm giác bực bội hiếm hoi trào lên trong lồng ngực.
Đúng lúc ấy, “thủ phạm” lại bắt đầu cào cửa ở bên ngoài.
Cô mở cửa, Chiêu Hoa Đào dường như biết hôm nay mình gây họa, vừa thấy cô đã rụt cổ ghé sát, cọ cọ vào chân lấy lòng.
Ban đầu cô định mắng vài câu cho hả giận, nhưng nhìn cái dáng ngoan ngoãn kia, lời trách cứ lại mắc nghẹn trong cổ họng.
Thôi, bỏ đi.
Nghĩ lại, với vẻ mặt ban nãy của Hứa Kim Triêu, chắc anh ấy không nhận ra mình đâu.
Dù sao cũng đã bảy năm rồi họ chưa từng gặp lại.
Hơn nữa, diện mạo hiện tại của cô đã khác khá nhiều so với thời đi học – không nhận ra cũng là chuyện bình thường.
Nghĩ đến đây, cô thấy nhẹ nhõm hẳn.
Cúi xuống xoa đầu con chó, trong đầu bỗng hiện lên đôi mắt đen láy và hai câu đối thoại ngắn ban nãy.
— Cô vừa nãy, gọi nó là gì?
— Chiêu Chiêu.
— Ha, cái tên này thật hiếm lạ.
Chiêu Chiêu…
Zhao Zhao?!
Triêu Triêu?!
Ngón tay đang vuốt lông chó của cô khựng lại. Một tia nghi hoặc thoáng qua, rồi nhanh chóng bị cô gạt đi – chắc chỉ là trùng hợp.
Tô Tuế lại rơi vào trầm mặc.
Giờ mà cô xin chuyển sang sống ở một tinh cầu khác… liệu có quá muộn không?
“Hahahahahahaha—”
Tiếng cười của Dư Tiểu Tiểu vang lên từ điện thoại, phá vỡ bầu không khí ảm đạm. Cô ấy cười đến mức không thèm giữ hình tượng, hơi thở cũng đứt quãng.
“Tiểu Ngư, cậu đừng có cười nữa được không? Tớ đã đủ buồn rồi đấy.” – Giọng Tô Tuế đầy bất lực.
Dư Tiểu Tiểu – bạn cùng phòng kiêm bạn học cấp ba, cũng là một trong số ít những người bạn thân thiết của cô suốt bao năm.
“Được rồi, được rồi, tớ không cười nữa.” – Dư Tiểu Tiểu cố nén tiếng cười, nhưng giọng vẫn còn run run vì nhịn không nổi.
Rồi cô nàng giả vờ lơ đễnh đổi chủ đề: “À mà… bạch nguyệt quang của cậu dạo này thế nào rồi? Nghe nói… cậu ấy đi lại không thuận tiện sao?”
Hồi cấp ba, trong một lần chơi “thật hay thách”, Tô Tuế thua cuộc và bị mọi người gặng hỏi về nam thần bạch nguyệt quang của mình.
Khi ấy, bất kể họ trêu chọc hay xoáy sâu thế nào, cô cũng chỉ im lặng, không nói thêm nửa lời.
Giờ, sau ngần ấy năm, Dư Tiểu Tiểu lại lôi chuyện cũ ra, ai mà chẳng muốn đào bới đến cùng.
Nghe câu hỏi ấy, Tô Tuế bất giác nhớ lại cảnh tượng tối qua.
Khóe môi cô khẽ cong lên.
“Cậu nói đi mà.” – Dư Tiểu Tiểu từ đầu dây bên kia không ngừng thúc giục, giọng đầy tò mò. “Thật sự… chân có vấn đề à?”
Nghĩ đến dáng anh vừa rồi chống nạng, Tô Tuế khẽ lẩm bẩm: “Ừm… có một chút thôi.”
Không ngờ câu nói ấy lọt trọn vào tai Dư Tiểu Tiểu. Cô nàng im lặng một nhịp, rồi khẽ thở dài: “A? Tiếc thật đấy.”
“Cái gì?”
“Ài… không có gì đâu, cậu cứ thoải mái đi.”
“……”
Tô Tuế ngẩn ra một lúc, rồi mới phản ứng lại: “Tiểu Ngư…”
Cô ấy… có đang hiểu lầm gì không vậy?
Thực ra, Hứa Kim Triêu vẫn chẳng khác mấy so với thời đi học – chỉ là trông trưởng thành hơn, tóc cắt ngắn hơn, đường nét gương mặt cũng rõ ràng hơn.
“Tiểu Ngư—”
Tô Tuế vừa định mở miệng giải thích thì Dư Tiểu Tiểu đã cắt ngang: “Tuế Bảo, tớ muốn phỏng vấn cậu một câu. Cảm giác gặp lại người mà mình từng thầm yêu hồi đi học… thế nào hả?”
Ừm… đúng là bệnh nghề nghiệp rồi.
Tô Tuế khẽ bật cười: “Cảm giác gì ư? Anh ấy thậm chí còn chẳng nhận ra tớ.”
“A, không thể nào! Cậu lớn lên đâu có giống người qua đường? Sao anh ta lại không nhận ra chứ?” – Dư Tiểu Tiểu trong điện thoại lẩm bẩm.
Tô Tuế cụp mắt, ánh nhìn vô thức rơi xuống tờ giấy ký tên tối hôm trước vẫn chưa cất đi —
[Tình yêu thầm kín của tuổi trẻ là rung động nhất.]
Cô im lặng một lúc rồi khẽ nói: “Thật ra… hồi đó tớ cũng bình thường thôi.”