Đợi Ánh Trăng Rơi - Chương 1
“Là rung động đấy”
“Tất nhiên là tôi sẽ cố với lấy mặt trăng, và mặt trăng sẽ vì tôi mà lao xuống.” – Audrey Hepburn
10 giờ đêm.
Bên ngoài cửa kính sát đất, mưa rơi tí tách. Trên con phố vắng, lá cây bị gió cuốn bay, thỉnh thoảng mới thấy vài người cầm ô lặng lẽ bước qua. Dưới ánh đèn vàng, những cành cây trơ trụi càng thêm vẻ tiêu điều.
Tô Tuế mặc đồ ở nhà, ngồi trên tấm thảm mềm trải dưới sàn. Một tay chống cằm, môi mím thành một đường thẳng, đôi mắt cụp xuống, chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại.
Hàng mi đen rũ xuống, khẽ che đi cảm xúc nơi đáy mắt.
Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh sáng dịu nhẹ hắt ra từ chiếc đèn bàn nhỏ trên bàn trà.
Ánh sáng ấy cùng với bóng tối dày đặc ngoài kia tạo nên một sự tương phản rõ rệt, khiến không gian vừa yên lặng vừa lạnh lẽo đến lạ thường.
[Chủ đề: “Người khiến bạn rung động ngay từ cái nhìn đầu tiên, giờ ra sao rồi?”]
Tô Tuế vừa viết trạng thái cá nhân, vừa mở lại bộ phim A Little Thing Called First Love, đồng thời lướt vòng bạn bè.
Chỉ mới vài phút, cô đã thấy một chủ đề từ tận cuối bảng bị cư dân mạng đẩy thẳng lên top 1.
Bình luận bên dưới nhiều đến mức đếm không xuể.
Bạn đọc A: [Anh ấy đang ngồi bên cạnh gọt táo cho tôi, vì gọt quá dày nên vừa bị ăn tát bằng dép. Ngại ngùng.jpg]
Bạn đọc B: [Tỏ tình với crush thì bị từ chối, vì cậu ấy thích con gái… có tóc.]
Bạn đọc C: [Gặp lại người ấy ở buổi họp lớp cách đây không lâu. Trước khi đi, tôi tưởng tượng đủ cảnh tái ngộ lãng mạn, nhưng đến nơi mới phát hiện anh ta… hói. Khóc thật lớn!]
Bạn đọc D: [Tôi – một thằng con trai – đọc loại truyện này là bình thường chứ…?]
Lướt xem một vòng, nên nói thế nào đây nhỉ…
Quả nhiên, “tiếc nuối” chính là từ đồng nghĩa với “thanh xuân”. Nghe thì có vẻ sến súa, nhưng lại thật đến lạ.
Cô tiếp tục kéo xuống. Một bình luận bất chợt khiến cô khựng lại:
Hôn mặt trăng một cái: [Tôi có một linh cảm táo bạo… Có khi nào truyện này có nguyên mẫu thật không? Rất nhiều chi tiết giống như được viết từ trải nghiệm đời thực. Tác giả đại nhân, làm ơn tiết lộ đi~]
Phía dưới còn rất nhiều bình luận hưởng ứng.
Tô Tuế nhìn chằm chằm vào dòng chữ ấy, đầu ngón tay lướt trên màn hình bỗng khựng lại.
Cô cứ thế dừng lại hồi lâu.
Phải nói rằng, thế hệ độc giả trẻ này thật sự có trực giác rất nhạy.
Quyển truyện mới của cô – 《Là rung động đấy》 – quả thật có nguyên mẫu.
Chỉ là… cái kết trong truyện và ngoài đời lại khác nhau quá xa.
Giống như những gì cô từng viết trong phần tái bút của truyện:
[Thật may mắn, trong truyện, hai người họ sau nhiều năm xa cách đã gặp lại nhau. Nhưng cũng thật đáng tiếc, ở hiện thực… họ thậm chí chẳng gặp lại một lần.]
Từ sau khi tốt nghiệp cấp ba, cô chưa từng gặp lại người ấy.
Cũng không biết giờ anh ấy ra sao.
Tâm trí Tô Tuế bắt đầu trôi xa…
“Làn gió mới đã xuất hiện, sao có thể ngừng lại, xuyên qua thời gian cố gắng hết mình——”
Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên, khiến Tô Tuế hóa đá vài giây.
Cái quỷ gì vậy?!
Từ bao giờ mà cô lại đổi nhạc chuông thành thế này chứ???
Điện thoại vẫn réo inh ỏi. Cô chẳng kịp nghĩ ngợi, lập tức nhấc máy:
“A lô?”
“Chị ơi!”
Đầu dây bên kia vang lên một giọng trẻ con lanh lảnh.
Tô Tuế nghe thấy liền mỉm cười dịu dàng: “Là An An sao? Có chuyện gì vậy?”
“Chị ơi, em nhớ chị rồi.”
“Nhóc con, qua bên kia chơi đi.”
Giọng người lớn xen vào, rồi đầu dây đổi người: “Tuế Tuế.”
“Dạ? Có chuyện gì vậy, cậu?”
Người gọi đến là cậu của cô – Tô Ngộ.
“Chiều mai con xem có rảnh thì đến đón Tô Quân An nhé. Thằng nhóc này cứ nằng nặc đòi qua chỗ con chơi.”
Tô Tuế không cần suy nghĩ đã đáp ngay: “Vâng, mai con cũng rảnh ạ.”
“Vậy thì tốt. Thế cậu tắt máy nhé. Con nghỉ sớm một chút, đừng thức khuya.”
“Vâng ạ.”
Cúp máy xong, khóe môi Tô Tuế khẽ cong lên.
Cảm giác thật tuyệt khi có người nhà nhớ đến.
Tuần trước, cô vừa chuyển về Dung Thành, nhờ một người bạn giúp tìm căn nhà hiện tại. Môi trường ở đây rất tốt, lại yên tĩnh, cực kỳ phù hợp với những người làm việc trí óc.
Cúp máy xong, nghĩ đến tiếng chuông điện thoại “nghẹt thở” kia, cô định đổi ngay thì trên màn hình bỗng hiện lên vài tin nhắn mới.
[Biên tập viên có sức ảnh hưởng nhất Internet]: Chào bé nha, ngủ chưa a?
[Biên tập viên có sức ảnh hưởng nhất Internet]: Nói cho bé một tin vui nè~
[Biên tập viên có sức ảnh hưởng nhất Internet]: Xưởng in vừa gửi cho em hai thùng sách ký tên nữa đó, hehe, cố lên nhé!
Tô Tuế liếc nhìn loạt tin nhắn từ “biên tập viên đại nhân”, trầm mặc vài giây.
[Tuế tuế niên niên]: Vẫn chưa… Cảm ơn anh đã báo cho tôi tin… không mấy vui này.
Trả lời tin nhắn xong, Tô Tuế nhìn chồng giấy ký tên trước mặt rồi khẽ thở dài.
Ai mà ngờ, mới một năm trước thôi, cô vẫn chỉ là một tác giả nhỏ vô danh tiểu tốt.
Nghĩ đến chuyện mai phải đón An An, cô quyết định tối nay sẽ ký hết đống giấy này.
_______________________
Ngày hôm sau, Tô Tuế bị tiếng chó ngoài cửa làm ồn mà tỉnh giấc.
Đêm qua cô bận rộn đến tận rạng sáng mới ngủ. Mặc dù tính tình hiền lành, nhưng lúc này… cô thật sự muốn chửi người.
À không, chính xác hơn là muốn chửi chó.
“—Chiêu Hoa Đào! Mày có thể im lặng một chút được không?!”
Con chó nghe thấy tiếng cô, im lặng vài giây… rồi lại tiếp tục cào cửa và rên ư ử.
Thôi, đến giờ dắt chó đi dạo rồi.
Tô Tuế khó khăn bò dậy khỏi giường, mặt chưa rửa, răng chưa đánh. Cô tùy tiện mặc một bộ quần áo, đội mũ, đeo khẩu trang rồi bước ra ngoài.
Cánh cửa vừa mở, trước mắt là lối hành lang chất đầy những thùng các-tông lớn nhỏ, mấy bác công nhân mặc đồ lao động đang chuyển đồ vào.
Có vẻ như căn hộ đối diện vừa có người mới chuyển đến.
Nhà ở đây khá phổ biến. Cô cũng vừa dọn về vài ngày trước, đối diện chắc cũng mới đến thôi.
Ngay khi cô định liếc vào bên trong căn hộ đối diện, Chiêu Hoa Đào đã kêu “gâu gâu” hai tiếng rồi kéo cô thẳng về phía thang máy.
Tô Tuế liếc nó một cái.
Thôi bỏ đi, không chấp nhặt với một con chó – nhất là khi nó là “bảo bối” mới được 11 tháng 13 ngày tuổi.
______________________
Một giờ sau.
Cô lê tấm thân mệt mỏi trở về nhà.
Đây đâu phải dắt chó đi dạo, rõ ràng là… bị chó dắt đi dạo!
Tay chân cô hoàn toàn bị nó kéo chạy, không chút thương hoa tiếc ngọc.
Nói tóm lại, một cô gái dắt theo chú chó Alaska nặng bốn mươi ký đi trên đường… thật sự rất hút mắt người nhìn.
Khi quay về, cô phát hiện tất cả những thùng đồ ở hành lang đã được dọn đi hết.
Chỉ là… cửa căn hộ đối diện vẫn đang mở, và từ bên trong thoang thoảng bay ra một mùi hương lạ.
Ừm… hơi giống mùi lẩu bò.
Tô Tuế liếc vào một cái rồi lập tức thu hồi ánh mắt, vô thức nuốt nước bọt.
Có chút… đói rồi.
Chiêu Hoa Đào cũng ngửi thấy mùi hương, cái mũi liên tục động đậy, rồi bắt đầu kéo cô, định lén lút chui vào đó.
Cuối cùng, Tô Tuế giữ chặt Chiêu Hoa Đào, không cho nó tiến lại gần.
Về đến nhà, cô vừa bỏ mũ và khẩu trang xuống, chưa kịp tháo dây xích thì con chó đã chui tọt qua khe cửa đang khép hờ.
“…” – tốc độ nhanh đến mức khiến Tô Tuế đơ mất vài giây.
“Chiêu Hoa Đào!”
Khi hoàn hồn, cô lập tức lao ra ngoài đuổi theo.
Nó to như vậy, cứ thế chạy ra ngoài mà không làm ai sợ thì… cũng là may lắm rồi.
Tô Tuế vừa mở cửa thì thấy Chiêu Hoa Đào đã len lỏi vào căn hộ đối diện.
“Hoa Đào! Ra đây!” – cô hét lớn từ phía sau.
Nhưng con chó chẳng buồn nghe, còn không chút do dự mà bước thẳng vào trong.
Vì không biết trong nhà có ai hay không, cô gõ cửa lấy lệ.
Đáp lại chỉ là một thoáng im lặng.
Đêm qua trời mưa, mặt đất vẫn còn ẩm ướt. Vừa đi dạo một vòng mà chưa kịp lau chân cho chó, nên sàn gỗ tối màu bên trong đã in đầy dấu chân hoa mai.
“Hoa Đào?”
“Hoa Hoa?”
Cô đứng ở cửa, thử gọi thêm hai lần nữa nhưng vẫn chẳng có phản hồi.
“Chiêu Chiêu?”
“Gâu~”
Cuối cùng cũng có tiếng đáp lại. Âm thanh phát ra từ một căn phòng phía sau.
Sau một hồi do dự, Tô Tuế vẫn quyết định bước vào, nghĩ rằng chỉ cần nhanh chóng bắt chó ra rồi rời đi là xong.
“Chiêu Chiêu! Tao đã bảo mày đừng kêu loạn mà…!”
Vừa bước vào, cô thấy một người đàn ông cao lớn đang quay lưng về phía mình, còn Chiêu Hoa Đào thì ngoan ngoãn ngồi trước mặt anh ta, lè lưỡi, đuôi khẽ vẫy.
Nhìn từ phía sau… trông anh ta đúng chuẩn một đại soái ca.
Ừm… nếu bỏ qua việc anh đang chống gậy.
Nghe thấy tiếng động, một người một chó cùng quay đầu lại.
Ánh mắt bốn người – à không, hai người bốn mắt – chạm nhau.
Chỉ tiếc là… trước khi ra ngoài, cô quên đeo kính áp tròng.
Mặc dù nhìn không rõ lắm, nhưng cô vẫn cảm nhận được ánh mắt người kia đang dán chặt vào mình.
Không hiểu sao, cô lại cảm thấy hơi căng thẳng:
“Cái kia… xin lỗi. Tôi không trông nó kỹ. Nó… có dọa anh không?”
Người đàn ông không trả lời.
Tô Tuế ngượng ngùng đứng chần chừ ngay ngưỡng cửa.
Vài giây sau, một giọng nói bình thản nhưng ẩn chứa vài phần đùa cợt vang lên:
“Vừa nãy… cô gọi nó là gì?”