Đêm Nay Trộm Hôn Em - Chương 7
- Home
- Đêm Nay Trộm Hôn Em
- Chương 7 - Đâm thằng vào lòng người khác thì không hay rồi
Phương Dao: “Tiến triển của hai cậu đã đến mức mời bạn cùng phòng đi ăn rồi thì có khác gì nhau đâu?”
Tống Y Y với vẻ mặt đầy lo lắng: “Thật ra tớ rất rối chuyện này, cứ có cảm giác tội lỗi như trâu già gặm cỏ non vậy.”
“Cậu không phải chỉ lớn hơn cậu ấy một tuổi thôi sao?” Thư Miên nghiêng đầu nhìn sang, nụ cười mềm mại: “Sao lại là trâu già gặm cỏ non được chứ.”
Tống Y Y từng kể về crush của cô ấy, họ là bạn cùng bàn thời cấp ba, sau đó cậu bạn đó chuyển đến thành phố khác vì công việc của bố mẹ. Hai người khá có duyên, đều thi đỗ vào Bắc Đại mà còn gặp lại nhau vào ngày nhập học.
Tống Y Y từng học lại một năm ở tiểu học nên lớn hơn một tuổi, cô ấy vừa rất thích cậu bạn đó, lại vừa băn khoăn về chuyện tình chị em.
“Lớn hơn một ngày cũng là lớn hơn mà, huống chi là một tuổi, với cả cậu ấy có ngoại hình tiểu cún con, vốn dĩ đã trông trẻ hơn rồi… nhưng cũng thật kỳ lạ, tớ nhìn trai đẹp không hề ít, nhưng chỉ với cậu ấy mới có cảm giác tim đập thình thịch như nai con chạy loạn, với người khác thì không hề.”
Thư Miên chống cằm: “Vì cậu thích cậu ấy nên mới có thể cảm nhận được những cảm giác mà ở người khác không thể có được.”
“Rất có lý.” Hướng Tang nói.
Phương Dao: “Đừng nghĩ nhiều nữa, em trai thì sao, em trai có sức khỏe thì sẽ dành hết cho cậu, hạnh phúc lắm đấy.”
Tống Y Y lập tức vươn người bịt miệng cô ấy: “Tớ thấy cậu mới là ‘nữ hoàng đen tối’… Vậy chủ nhật tuần sau đi ăn nhé, các cậu nhớ đi đấy.”
“Được rồi~”
Sau đó, các buổi học chính thức bắt đầu.
Thư Miên học ngành báo chí, các môn học của năm nhất không nhiều, chủ yếu là các môn đại cương. Đại học không giống cấp ba, khoa khác nhau, giờ học phân tán nên việc gặp mặt không dễ dàng. Suốt một tuần cô ấy không gặp lại Đàm Tự Trạch lần nào.
Ngoài câu lạc bộ phóng viên đã đăng ký trước đó, cô ấy còn đăng ký thêm câu lạc bộ nhạc cụ gõ. Cô không biết chơi bất kỳ nhạc cụ gõ nào nhưng lại biết vẽ nên đã đăng ký vào ban truyền thông.
Đàm Tự Trạch biết chơi trống jazz. Trong buổi tiệc mừng năm mới năm lớp 11, màn biểu diễn trống jazz của cậu ấy đã đốt cháy cả hội trường. Hiện tại, trang video của trường cấp ba Số 4 vẫn còn ghim video biểu diễn của cậu ấy, lúc đó video này còn trở nên nổi tiếng và đạt gần hai triệu lượt thích.
Cô muốn thử vận may, biết đâu Đàm Tự Trạch cũng đăng ký câu lạc bộ này thì sao.
Thế nhưng… vào buổi phỏng vấn tối thứ Sáu, cô ấy không hề thấy bóng dáng cậu đâu cả. Có lẽ giữa họ vẫn thiếu chút duyên phận, Thư Miên tự nhủ bản thân không nên để ý đến cậu ấy nữa, không ngờ ông trời lại bắt đầu cho cô hy vọng.
Chủ nhật là sinh nhật crush của Tống Y Y. Ban ngày hai người họ đi chơi riêng, bữa tối mới mời mọi người. Hướng Tang đi làm thêm xong sẽ đến thẳng đó, chỉ có Thư Miên và Phương Dao cùng đi từ ký túc xá.
Địa điểm không quá xa, Phương Dao có một chiếc xe máy điện để chở cô đi. Giữa đường gặp cảnh sát giao thông, họ bị chặn lại: “Xe máy điện chỉ được chở trẻ em dưới 12 tuổi.”
Phương Dao buồn bã than thở: “Ôi sao xui xẻo thế này, Pinduoduo rõ ràng nói tớ là người may mắn nhất mà.”
Thư Miên cũng cười rất khổ sở: “Định luật bảo toàn năng lượng, lần sau chắc chắn may mắn thôi.”
Chú cảnh sát giao thông nghe thấy thì nói: “Đây cũng là vì sự an toàn của các cháu thôi, yên tâm, không phạt tiền, hai cháu chỉ cần đăng một bài lên trang cá nhân, đủ mười lượt thích thì có thể đi.”
Đợi hai người đăng lên và đủ lượt thích, chú cảnh sát lại dặn dò: “Đừng quay đầu xóa bài ngay, ít nhất phải để đủ 24 tiếng, người còn lại thì chọn phương tiện khác mà đi, đừng chở người nữa nhé.”
Còn hơn ba cây số nữa, Thư Miên bảo Phương Dao đi xe máy điện đi trước, còn mình thì ra ven đường tìm một chiếc xe đạp công cộng.
Gần đó có ít xe đạp, cô tìm một lúc mới quét được một chiếc dùng được. Đến nơi, Thư Miên vừa đi vừa cúi đầu tìm số phòng mà Tống Y Y đã gửi trong nhóm chat.
Khi đi đến khúc cua, cô bị một bóng người cao lớn chắn ngang đường.
“Xin lỗi.” Thư Miên ngẩng đầu lên, nhìn thấy người trước mặt, tim cô đập loạn nhịp ngay tức khắc.
Đàm Tự Trạch rất cao, cô nghe người khác nói cậu ấy cao một mét tám tám. Cô cao một mét sáu bảy, ở con gái thì được coi là cao nhưng đứng trước mặt cậu ấy thì lại có vẻ nhỏ bé.
Ngoài cửa sổ hành lang là ánh hoàng hôn buổi chiều, những tia nắng cuối ngày len lỏi vào bao phủ một lớp ánh cam lấp lánh lên người cậu ấy.
Đàm Tự Trạch một tay thản nhiên đút túi quần, trên môi tùy tiện ngậm điếu thuốc vừa mới châm, khói lượn lờ trên gương mặt cậu, động tác này khiến ánh mắt cậu thêm vẻ lưu manh bất cần, khí chất cũng thêm vài phần trăng hoa lãng tử.
Trong ký ức của cô, cậu ấy bắt đầu hút thuốc từ khoảng thời gian sa sút tinh thần ở học kỳ hai năm lớp 11.
Có lẽ vì thích một người mà cô trở nên quá mức thiên vị, Thư Miên cảm thấy dáng vẻ hút thuốc của cậu ấy cũng rất cuốn hút, có một vẻ lưu manh xấu xa dễ khiến người ta sa ngã.
Cô ấy theo bản năng hỏi: “Đàm Tự Trạch, sao cậu lại ở đây?”
Vừa dứt lời, cô ấy không nhịn được ho khan hai tiếng, cô không thích mùi thuốc lá.
Đàm Tự Trạch cúi mắt nhìn cô, ngay lập tức ném điếu thuốc vào gạt tàn trên đỉnh thùng rác bên cạnh và dập tắt.
“Sao lại bá đạo thế?” Cậu ấy khẽ nhướng mày, trên môi nở một nụ cười như có như không, giọng điệu có chút trêu chọc: “Cậu đến được, tôi thì không à?”
“…Không phải, tớ không có ý đó.”
Thư Miên lảng tránh ánh mắt của cậu ấy: “Chỉ là thấy trùng hợp thôi.”
“Đúng là trùng hợp thật, vừa hay tôi cũng có một câu hỏi cho cậu.”
Cô ấy ngơ ngác ngẩng đầu.
Đàm Tự Trạch tiến sát lại gần một bước, hơi cúi người thu hẹp khoảng cách giữa hai người. Không hiểu tại sao mình lại như vậy, rõ ràng biết cô gái này không chịu được trêu chọc, nhưng cậu vẫn xấu tính muốn nhìn thấy khuôn mặt cô đỏ lên.
Trong mắt cậu ấy ẩn chứa ý cười lưu manh, giọng nói mang vài phần trêu ghẹo: “Sao lần nào gặp cũng phải đâm vào lòng tôi thế?”
……….
“Tớ không cố ý.” Má Thư Miên nóng bừng, giọng nói thanh mềm giải thích: “Tớ vừa nãy đang cúi đầu xem điện thoại.”
Quả nhiên mặt đỏ rồi.
Lướt thấy khuôn mặt ửng hồng của cô, Đàm Tự Trạch bỗng cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, rất muốn véo thử một cái, không biết có mềm không nhỉ?
Cố nhịn sự thôi thúc đó, khóe môi mỏng của cậu ấy khẽ cong lên vẻ lưu manh: “Lần sau nhìn đường cẩn thận, đâm vào lòng người khác thì không hay đâu.”
………..
“Tớ biết rồi.”
Thư Miên cũng không biết mình lấy đâu ra dũng khí, có lẽ là do vô tình liếc thấy vành tai của Đàm Tự Trạch cũng ửng lên màu hồng nhạt. Hàng mi dài của cô chớp chớp, với vẻ ngoan ngoãn mềm mại hỏi một câu: “Đâm vào lòng cậu thì được à?”
Vừa dứt lời cô ấy lại hối hận ngay, cúi đầu không dám nhìn biểu cảm của cậu.
Cô gái với gương mặt thanh tú ngây thơ lại nói ra những lời không hợp với tính cách của mình bằng giọng nói mềm mại, rất giống một chú mèo con bị chọc giận, vươn móng vuốt ra và cào vào tận đáy lòng người ta, ngứa ngáy khó chịu.
Đàm Tự Trạch nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của cô ấy, nhất thời không mở lời.
Điện thoại của Thư Miên rung lên, là cuộc gọi của Tống Y Y, chắc là giục cô rôiif. Trước khi cậu kịp nói gì, cô vội vàng: “Tớ phải đi đây.”
Đàm Tự Trạch nhìn bóng lưng cô vội vã đi vào phòng bao cuối hành lang, khóe mày khẽ nhếch lên.
Trình Kỷ đi từ nhà vệ sinh bên cạnh ra sau khi rửa tay, vẻ mặt khoa trương lặp lại lời nói vừa rồi của cậu, giọng điệu đặc biệt thiếu đòn: “Sao lần nào gặp cũng phải đâm vào lòng tôi thế~”
“Lần sau nhìn đường cẩn thận, đâm vào lòng người khác thì không hay đâu~”
Đàm Tự Trạch liếc xéo cậu ta: “Cút đi.”
Trình Kỷ với vẻ mặt muốn ăn đòn: “Đàm Tự Trạch à Đàm Tự Trạch, đại dương còn không trăng hoa bằng cậu, tớ trước đây chưa bao giờ thấy cậu lại lả lơi như vậy.”
Anh chàng này có một khuôn mặt trông rất đào hoa, nhưng đến giờ thân tâm vẫn trong sạch, từ trước đến nay luôn giữ khoảng cách với người khác giới, có bao giờ trêu chọc con gái nhà người ta như thế đâu?
“Đương nhiên cậu chưa thấy bao giờ.”
Đàm Tự Trạch lười biếng nói: “Bởi vì với người như cậu, tôi còn lười nhấc mí mắt nữa kìa.”
Trình Kỷ: ……..
Chết tiệt, cậu ta cũng muốn sống cay nghiệt như vậy.
Thư Miên đi vào phòng bao, ngoài ba người bạn cùng phòng thì còn có hai chàng trai khác. Một người có khuôn mặt trắng trẻo thanh tú trông rất trẻ con, vừa nhìn đã biết là cậu crush tiểu cún con của Tống Y Y rồi, còn người kia có làn da màu lúa mì.
“Miên Miên!”
Tống Y Y lập tức kéo cô lại gào lên: “Cậu có biết hai người bạn cùng phòng khác của Phó Tinh Phàm là ai không? Chính là Đàm Tự Trạch và bạn cậu ấy! Anh chàng này lại dám giấu tớ!”
Chàng trai có khuôn mặt trắng trẻo thanh tú đúng là Phó Tinh Phàm – crush của cô ấy, giọng điệu nghe rất oan ức: “Cậu lúc nào cũng nói hai từ trai đẹp ở cửa miệng, tớ sợ cậu sẽ bắt tớ giúp hai người se duyên.”
“…Tớ chỉ đơn thuần thích ngắm trai đẹp thôi, không có ý xấu đâu.”
Thư Miên sững người một chút, không ngờ lại trùng hợp đến vậy… hèn gì vừa nãy lại gặp Đàm Tự Trạch ở bên ngoài.
“Chỉ là Đàm Tự Trạch ngồi một lát là đi rồi… à đúng rồi, họ vừa đi cách đây không lâu, các cậu có gặp nhau ở ngoài không?”
Thư Miên còn chưa kịp trả lời, chàng trai có làn da màu lúa mì đã mỉm cười: “Làm quen nhé bạn học, tớ là Diệp Phong.”
Cô ấy lịch sự mỉm cười: “Chào cậu, Thư Miên.”
Lúc này, cửa phòng bao được đẩy ra từ bên ngoài, Đàm Tự Trạch và Trình Kỷ lần lượt đi vào.
Phó Tinh Phàm khá bất ngờ: “Ủa? Không phải nói có việc phải đi sao? Sao lại quay lại rồi?”
“À, không có việc gì nữa.” Giọng Đàm Tự Trạch khá hờ hững, ánh mắt tùy ý dừng lại trên cô gái đang mỉm cười để lộ lúm đồng tiền nhỏ.
Trình Kỷ bên cạnh tỏ vẻ cạn lời: “Chuyện gì cũng không ngăn được anh bạn này muốn múa công khoe sắc.”
Hai người họ ngồi xuống, Thư Miên ngồi cùng với các bạn cùng phòng, Đàm Tự Trạch vừa khéo ngồi đối diện cô ấy.