Đêm Nay Trộm Hôn Em - Chương 44
- Home
- Đêm Nay Trộm Hôn Em
- Chương 44 - Từ trước đến nay chưa từng thích cô ta
Chị gái Phương Dao đã giữ một khu VIP trên tầng hai của quán bar cho họ, ở trên bàn đã bày đầy các món ăn nhẹ.
“Thế nào?” Phương Dao mời mọi người ngồi xuống, cười nói: “Chỗ này là ghế vàng mà chị tớ đặc biệt giữ đấy.”
Thư Miên hơi rụt rè ngồi trong góc. Đây là lần đầu tiên cô đến quán bar, cô vẫn chưa quen với ánh đèn nhấp nháy.
Tống Y Y cúi người xuống lan can nhìn: “Tầm nhìn này tuyệt vời quá, đối diện sàn nhảy, cả bàn DJ cũng nhìn thấy rõ ràng.”
“Thấy chưa?” Phương Dao cười hì hì: “Hơn 10 giờ sẽ có các chàng trai cơ bắp xé áo sơ mi, và show người mẫu nam, lúc đó muốn xuống gần để thưởng thức cũng được nhé.”
Lúc này, một phụ nữ trẻ mặc chiếc váy nhung đen bước đến, mang một đĩa trái cây thập cẩm cho họ.
Phương Dao đứng dậy giới thiệu: “Đây là chị gái tớ.”
“Chào chị ạ~”
Thư Miên và các bạn cùng phòng vội vàng đứng dậy chào. Chị gái Phương Dao cong môi cười: “Đừng khách sáo, xem muốn uống gì nào? Chị sẽ bảo bartender pha cho các em.”
“Chúng ta có uống rượu không?” Thư Miên khẽ hỏi.
Cô chỉ uống rượu một lần duy nhất trong buổi liên hoan chia tay lớp sau kỳ thi đại học. Kết thúc, Thẩm Gia Nguyệt phải đưa cô về nhà, mặc dù không uống nhiều, nhưng cô đi đường cứ lảo đảo.
Phương Dao đã lật menu rượu: “Có nhiều đồ ăn thế này, đương nhiên phải có rượu rồi.”
“Mấy cậu uống được không?” Thư Miên hơi ngại: “Tớ uống không giỏi lắm…”
Phương Dao: “Yên tâm đi, tớ đã đặt phòng ở khách sạn bên cạnh rồi, say thì chị tớ sẽ đưa chúng ta qua đó.”
Dù sao ngày mai là Chủ Nhật không có tiết học, sợ không kịp giờ giới nghiêm của ký túc xá nên tối nay họ ở khách sạn.
Thư Miên là người cuối cùng cầm menu rượu. Cô nhìn vào danh sách đủ loại đồ uống, cô chọn một ly cocktail màu xanh nhạt. Màu sắc đẹp, tên cũng hay – “Hẹn gặp ngày mai”.
Phương Dao và Tống Y Y phấn khích đi xuống sàn nhảy.
Thư Miên và Hướng Tang đều không hứng thú, ở lại khu vực VIP ăn uống.
Một lát sau, nhân viên phục vụ mang rượu lên.
Thư Miên tò mò cầm ly “Hẹn gặp ngày mai” của mình lên nếm thử… cô lập tức nhăn mũi. Không ngờ màu sắc đẹp như vậy mà vị rượu lại khá nồng.
“Không ngon à?” Hướng Tang đưa ly rượu của mình qua: “Uống thử của tớ này, có vị chua ngọt, cũng được.”
Thư Miên nhận lấy, vừa nhấp một ngụm nhỏ, Phương Dao đi lên: “Miên Miên đừng uống lẫn rượu, dễ say hơn…”
Thư Miên chớp mắt: “A, tớ không biết, may mà chỉ uống một ngụm nhỏ của Tang Tang.”
“Thôi được rồi, dù sao say cũng không sao.” Phương Dao ngồi xuống, vừa ăn vừa cúi xuống lan can nhìn xuống sàn nhảy bên dưới.
Đợi cô ăn no, cầm ly rượu của mình và Tống Y Y chuẩn bị đi xuống lại, cô chợt liếc thấy chiếc ly thủy tinh trong tay Thư Miên: “Cậu gọi ly “Hẹn gặp ngày mai” à?”
“Đúng vậy.” Thư Miên đã uống hết hơn nửa ly, cười mềm mại: “Cái tên này hay mà.”
Khóe môi Phương Dao giật giật: “…Cậu có biết tại sao nó lại tên là ‘Hẹn gặp ngày mai’ không?”
“‘Hẹn gặp ngày mai’… không phải đại diện cho một hy vọng lãng mạn và tốt đẹp sao?”
Phương Dao dở khóc dở cười: “Không… là bởi vì uống xong ly này, cậu sẽ say đến mức ngày mai mới có thể tỉnh lại để gặp người khác đấy!”
Thư Miên kinh ngạc, à, “Hẹn gặp ngày mai” là có ý đó sao?
Hướng Tang bên cạnh đắc ý lắc lắc ly rượu của mình: “Ly ‘Trà đá Long Island’ của tớ an toàn hơn nhiều, nghe tên là biết không dễ say rồi.”
“…”
“Hai cậu giỏi thật đấy.” Phương Dao đỡ trán: “Hai người ngoan nhất ký túc xá lại gọi đúng hai loại rượu nổi tiếng với quý danh ‘một ly là gục’.”
Thư Miên ngơ ngác “a” một tiếng: “Tớ không hiểu mấy cái này…”
“Không sao, có chị tớ ở đây, chúng ta có say cũng không sao.” Phương Dao vỗ vỗ đầu cô: “Tớ xuống tìm Y Y nhảy đây.”
Thư Miên đang phân vân không biết có nên uống nốt phần rượu còn lại trong ly không.
Cô quay đầu, thấy Hướng Tang đã uống cạn ly “Trà đá Long Island” của mình và nói: “Không thể lãng phí được, đắt lắm đấy.”
“Có lý đấy.” Không biết có phải ảo giác không, cô cảm thấy đầu mình hơi choáng váng rồi.
Đến quán bar, Phó Tinh Phàm nheo mắt tìm kiếm một lúc, nhìn thấy Tống Y Y đang lắc lư trên sàn nhảy: “Anh Tự, em thấy người rồi.”
Hai người đi xuyên qua đám đông, Phó Tinh Phàm đến vỗ vai Tống Y Y.
Tống Y Y quay đầu, mắt mở to: “Sao hai cậu lại đến đây? Ký túc xá các cậu cũng đi team building à?”
“Đừng nhảy nữa.” Phó Tinh Phàm ôm eo cô kéo ra khỏi sàn nhảy, muốn đưa cô rời khỏi quán bar.
“Ê?” Tống Y Y giãy giụa: “Không phải, chương trình vẫn chưa bắt đầu mà…”
Phó Tinh Phàm tủi thân ghé sát tai cô: “Chị ơi… có em rồi mà vẫn chưa đủ sao?”
“Ở ngoài đừng gọi tôi là chị!” Tống Y Y vội vàng bịt miệng cậu: “Một lát nữa là bắt đầu rồi, đã đến đây rồi… cậu xem cùng tôi nhé?”
Phó Tinh Phàm: “…”
Đàm Tự Trạch không quan tâm hai người này, ánh mắt quét một lượt, không tìm thấy người, quay sang Phương Dao đang sững sờ: “Cô ấy đâu rồi?”
Phương Dao đương nhiên biết “cô ấy” mà cậu nói là ai. Cô lấy lại tinh thần, ngẩng đầu chỉ lên: “Miên Miên ở khu VIP tầng hai, chắc giờ đang say…”
Chưa dứt lời, Đàm Tự Trạch đã sải bước nhanh chóng đi lên tầng hai.
Ở khu VIP tầng hai, Thư Miên say rượu nên mặt đỏ bừng như một quả đào chín. Cô chống cằm một cách mềm mại: “Sao miếng gà rán này lại có vị dưa lưới thế nhỉ…”
Hướng Tang vẫn còn khá tỉnh táo, nhịn cười giơ điện thoại chĩa vào cô: “Miên Miên, bây giờ cậu giống hệt một cái bánh kem dâu tây nhỏ ấy. Hì hì, chụp lại gửi cho Đàm Tự Trạch nhà cậu!”
“Không được…” Thư Miên vẫy tay lảo đảo, bĩu môi lẩm bẩm: “Cậu ấy không phải người nhà tớ… cậu, cậu ấy đi hẹn hò với người khác rồi, cậu ấy không phải của tớ…”
Đàm Tự Trạch vừa đi đến bên cạnh khu VIP thì bước chân khựng lại: “?”
Cậu hẹn hò với ai cơ?
“Thư Miên Miên.” Đàm Tự Trạch đứng cạnh ghế sofa, đưa tay túm lấy mũ áo khoác của cô. Giọng nói trầm thấp mang theo vài phần nguy hiểm.
Thư Miên lắc đầu: “Tang Tang, quán bar này có ma à, sao tớ… cảm thấy cổ bị mắc kẹt thế…”
Hướng Tang ngẩng đầu nhìn thấy Đàm Tự Trạch đột nhiên xuất hiện, suýt làm rơi điện thoại xuống đất: “Miên Miên, không phải ma đâu…”
Thư Miên chậm chạp quay người lại, đôi mắt mờ mịt cố gắng lấy lại tiêu cự: “Người này nhìn giống Đàm Tự Trạch quá…”
“Vậy thì cậu nhìn kỹ đi.” Đàm Tự Trạch cúi người lại gần khuôn mặt đỏ bừng của cô, hạ giọng: “Có phải tôi là Đàm Tự Trạch không?”
Suy nghĩ của Thư Miên có chút hỗn loạn. Cô ôm lấy mặt cậu ngắm nghía một lúc, rồi nhăn mũi: “Anh, anh không phải Đàm Tự Trạch… tên, tên đó đang… ‘nối lại tình xưa’ với mối tình đầu rồi…”
Nói xong, cô lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh: “Hihi, em biết rồi… anh là người mẫu nam của quán bar này đúng không? Dao Dao nói người mẫu nam ở đây đặc biệt đẹp trai, hóa ra là thật à?”
Đàm Tự Trạch: “?”
Mối tình đầu của cậu ở đâu ra? “Nối lại tình xưa” lại là cái quái gì?
Cậu thì muốn yêu cô lắm, nhưng chẳng phải vẫn chưa yêu được sao?
Lại còn thành người mẫu nam rồi à?
Hướng Tang đứng dậy nói với Đàm Tự Trạch: “Cái đó… cậu trông chừng Miên Miên giúp tôi nhé, tôi xuống tìm mọi người đây.”
“Tang Tang đừng đi… tớ không, không có tiền trả cho người mẫu nam đâu.” Thư Miên vội vàng đưa tay ra nắm lấy, nhưng lại chộp hụt, cả người đổ về phía trước.
Đàm Tự Trạch nhanh tay đỡ lấy cô, cô gái nhỏ ngã thẳng vào lòng cậu. Cái đầu mềm mại cọ đúng vào hõm cổ cậu.
“Mùi hương trên người anh, giống hệt Đàm Tự Trạch…” Thư Miên hít ngửi trên người cậu như một con vật nhỏ, đôi mắt ướt át nhìn thẳng vào mắt cậu: “Anh thật sự là Đàm Tự Trạch à?”
Đàm Tự Trạch bị vẻ đáng yêu của cô làm cho mềm lòng, nhưng nghĩ đến những lời cô vừa nói, cậu không nhịn được mà nghiến răng: “Bây giờ mới nhận ra à? Vậy nói đi, tôi hẹn hò với người khác từ lúc nào? ‘Nối lại tình xưa’ là cái thứ gì?”
“Tớ thấy hết rồi…”
Thư Miên giãy giụa thoát khỏi vòng tay cậu, đứng cách xa cậu ra, tủi thân nói: “Cậu và Lâm Huyên… lên hot search rồi… lại còn có ảnh chụp chung nữa. Cậu, cậu có phải muốn ‘nối lại tình xưa’ với cô ấy không?”
“…”
Hot search? Chụp chung?
Đàm Tự Trạch nhíu mày – khả năng duy nhất là hôm đó cậu về nhà giúp bà cụ lấy đồ, ở cổng bệnh viện vừa vặn gặp ông cụ nhà họ Lâm đưa Lâm Huyên đến thăm Đàm Văn Khâm.
Khi đó người lớn chào hỏi, cậu đáp lại vài câu, suốt cả buổi không hề liếc mắt nhìn Lâm Huyên một cái.
Đàm Văn Khâm mấy ngày trước bệnh tình nguy kịch, cậu tự mình chăm sóc, lại còn phải an ủi bà cụ. Đâu có tâm trạng để ý đến hot search nào. Thời gian rảnh hiếm hoi cũng dành để trò chuyện với Thư Miên.
“Thư Miên Miên, cậu nghe rõ đây.”
Đàm Tự Trạch kéo cô vào lòng, đôi mắt đào hoa khẽ rũ xuống, nhìn chằm chằm vào cô: “Tôi không biết cánh săn tin viết gì, nhưng hôm đó tôi với Lâm Huyên không nói với nhau một chữ, cũng không nhìn cô ta lấy một cái.”
Dừng lại một chút: “Và tôi cũng chưa bao giờ thích cô ta.”
“Nhưng mà…” Thư Miên hít hít mũi: “Cô ấy rất xinh mà, mọi người đều nói tiền đề của tình yêu là xinh đẹp…”
Ngón tay cái của Đàm Tự Trạch khẽ vuốt qua khóe mắt ửng đỏ của cô: “Tiền đề của tình yêu chưa bao giờ là xinh đẹp… mà là trong mắt người đó, cậu là người xinh đẹp nhất.”
Thư Miên chậm chạp suy nghĩ về lời nói của cậu: “Thật sao?”
“Thư Miên Miên.” Đàm Tự Trạch khẽ gọi tên cô, trong mắt có một nét dịu dàng khó nhận ra: “Trong mắt tôi, cậu là người xinh đẹp nhất.”
Thấy cô gái nhỏ vẻ mặt mờ mịt, ngón tay thon dài của cậu nâng cằm cô lên: “Con sâu rượu, hiểu ý tôi chưa?”