Đêm Nay Trộm Hôn Em - Chương 43
Chiều thứ Sáu, Thư Miên không có tiết học. cô nhận hai công việc làm thêm là đến nhà cho mèo ăn.
Về đến trường vừa lúc giờ ăn tối, cô hỏi trong nhóm ký túc xá xem các bạn cùng phòng có cần mang cơm hộ không.
Nhóm “Sức hấp dẫn của việc trở về tổ ấm”:
Phương Dao: [Tớ muốn bánh kẹp thịt và sữa đậu nành, sữa đậu nành không đường nhé, cảm ơn Tiểu Miên Miên~]
Tống Y Y: [Miên Miên, tối nay tớ ăn mì tôm, không cần mang.]
Hướng Tang: [Tớ vẫn đang làm thêm bên ngoài, chưa về nên không cần mua cho tớ đâu.]
Thư Miên tự mình mua một phần bánh bao nhỏ và một bát canh cá viên. Cô mua bánh kẹp thịt và sữa đậu nành cho Phương Dao, rồi xách đồ về ký túc xá.
Ba người ghép bàn lại ăn cơm cùng nhau, cô nhận thấy Phương Dao và Tống Y Y trao đổi với nhau vài ánh mắt muốn nói lại thôi.
“Sao thế?” Thư Miên gắp một cái bánh bao, thắc mắc hỏi: “Sao tớ thấy hai cậu hôm nay lạ lạ.”
Tống Y Y và Phương Dao trao đổi ánh mắt, sau đó Phương Dao thở dài, đẩy điện thoại về phía Thư Miên: “Miên Miên, hôm nay trên Weibo có một hot search…”
Cô ấy là người hâm mộ thần tượng và cũng thích hóng chuyện, nên ngày nào cũng lướt xem các hot search giải trí trên Weibo.
Hôm nay thấy một hot search có tiêu đề “Lâm Huyên hẹn hò”, cô ấy tò mò nhấn vào xem.
Tài khoản marketing tung tin kèm theo một bức ảnh – ảnh Lâm Huyên chụp chung với một chàng trai.
Chàng trai trong ảnh chỉ thấy được một bên mặt, mà nói là một bên mặt thì cũng gần như là nhìn từ phía sau rồi. Nếu chưa từng gặp người thật, sẽ không thể nhận ra được.
Phương Dao quan sát biểu cảm của Thư Miên: “Tớ thấy cái lưng này rất giống Đàm Tự Trạch, hơn nữa trên cổ tay cậu ấy cũng có một chiếc dây buộc tóc đen…”
Thư Miên cầm điện thoại lên xem. Cô đã nhìn thấy bóng lưng của cậu ấy quá nhiều lần, nên lập tức nhận ra chàng trai chính là Đàm Tự Trạch.
Phương Dao vội vàng nói thêm: “Mấy tài khoản marketing chắc chắn là viết bậy, trong ảnh hai người đứng cách nhau xa lắm… Nhưng tớ và Y Y nghĩ rằng, cậu và Đàm Tự Trạch chỉ còn cách một lớp cửa sổ nữa thôi thế nên vẫn phải nói cho cậu biết thì hơn.”
“Đúng vậy.” Tống Y Y cho một quả trứng luộc vào bát mì: “Đợi cậu ấy về trường rồi cậu hỏi cậu ấy xem.”
Thư Miên khẽ “ừm” một tiếng: “Tớ biết rồi.”
Cô gặm miếng bánh bao một cách máy móc, nhưng không cảm nhận được bất kỳ hương vị nào.
Trong đầu cô lại không khỏi nhớ lại những tin đồn thời cấp ba…
Lý trí mách bảo cô, Đàm Tự Trạch không phải loại người vừa ve vãn cô vừa dây dưa với “người yêu cũ”. Nhưng trong lòng cô vẫn dâng lên một cảm giác chua chát khó tả.
-Họ vì sao lại gặp nhau? Có phải sẽ “nối lại tình xưa” không?
Buổi tối, Thư Miên nằm trên giường, mở Weibo. Từ khóa đó đã không còn trên hot search nữa, vì vậy cô ép bản thân không tìm kiếm từ khóa.
Cố gắng không nghĩ về chuyện này, cô lướt xem tin nhắn riêng tư của người hâm mộ một cách vô định.
Đột nhiên, cô thấy một tin nhắn từ một tài khoản có nick là “Lâm Huyên”, có dấu V màu đỏ, ảnh đại diện cũng là ảnh của Lâm Huyên. Thời gian hiển thị là hôm qua.
Thư Miên nín thở, nhấn vào.
Lâm Huyên: [Thư Miên phải không?]
Lâm Huyên: [Tránh xa Đàm Tự Trạch ra.]
Lâm Huyên: [Muốn biết mối quan hệ của tôi và cậu ấy không?]
Lâm Huyên: [Khi nào cậu rảnh, chúng ta gặp nhau.]
Thư Miên cố ý nhấp vào trang cá nhân của cô ta xem thử. Hàng triệu người hâm mộ, phần giới thiệu có cả chứng nhận tác phẩm. Đúng là người thật.
Cô nhìn chằm chằm vào màn hình, ngón tay lạnh ngắt. Đối phương tìm được cô bằng cách nào?
Thư Miên không trả lời.
Cho dù cô muốn biết mối quan hệ của họ, cô cũng muốn nghe từ chính miệng Đàm Tự Trạch.
Nghĩ đến đây, cô tắt Weibo, mở WeChat, nhắn tin cho Đàm Tự Trạch: [Ông nội cậu sao rồi?]
Đầu dây bên kia một lúc sau mới trả lời: [Ổn hơn rồi.]
Thư Miên do dự một lúc: [Vậy khi nào cậu về trường?]
9: [Nhớ tôi à?]
Nhìn thấy tin nhắn này, cô cắn môi, hít một hơi thật sâu: [Tớ có chuyện muốn nói trực tiếp với cậu.]
9: [Ngày mai có thể về, cùng đi ăn nhé?]
Ngày mai là thứ Bảy, sinh nhật Phương Dao. Ký túc xá đã hẹn tối cùng nhau ra ngoài tổ chức sinh nhật cho cô ấy.
Sau khi hẹn gặp vào Chủ Nhật, Thư Miên đặt điện thoại xuống, vỗ vỗ vào mặt mình.
Đừng suy nghĩ linh tinh nữa, Thư Miên.
Tối thứ Bảy.
Bốn cô gái đứng trước một quán bar. Biển hiệu neon lấp lánh trong đêm đến ngay cả từ bên ngoài cũng có thể nghe thấy tiếng nhạc bên trong.
Hướng Tang có vẻ căng thẳng, nắm lấy cánh tay Thư Miên: “Tớ chưa bao giờ đến quán bar, bên trong có loạn không vậy?”
“Yên tâm đi.” Phương Dao nháy mắt đầy bí ẩn: “Đây là quán của chị tớ mở, rất an toàn, hơn nữa…” Cô ấy phấn khích hạ giọng: “Tối nay có chương trình đặc biệt là các chàng trai cơ bắp xé áo sơ mi, còn có show người mẫu nam nữa, ai cũng cao trên 1m85 và đẹp trai lắm…”
Thư Miên còn chưa kịp phản ứng, đã bị đẩy vào trong.
Chàng trai cơ bắp xé áo sơ mi?
Show người mẫu nam?
Cô mở to mắt, đây, đây, đây… có phải là nơi cô nên đến không?
Nghe thấy giọng Tống Y Y bên cạnh: “Vãi chưởng, vậy tớ có nên báo cáo với Phó Tinh Phàm không nhỉ?”
Hơn 8 giờ tối, Đàm Tự Trạch về đến ký túc xá. Cậu cầm quần ngủ vào phòng tắm để tắm.
Cậu ra ngoài với nửa thân trên trần, những giọt nước trượt dọc theo đường nét cơ bụng, cơ bắp rắn chắc vừa phải, đường nét rõ ràng.
Diệp Phong huýt sáo: “Không hổ là anh Tự của tôi, body này quá đỉnh, còn hơn cả tôi là dân thể thao đấy.”
“Nhìn thêm là phải trả phí.” Đàm Tự Trạch cầm khăn lau tóc, liếc mắt nhìn anh ta: “Cô bạn nhỏ nhà tôi còn chưa được nhìn đâu.”
Diệp Phong “hehe” một tiếng: “Theo đuổi được người ta chưa mà ‘cô bạn nhỏ nhà tôi’.”
Lúc này, nghe thấy Phó Tinh Phàm chửi “chết tiệt”, rồi bắt đầu vội vàng thay quần áo.
Diệp Phong bị động tác thay đồ của cậu ta va phải, càu nhàu: “Phó Tinh Phàm mày vội đi đầu thai à? Thay đồ gấp thế làm gì?”
“Bạn gái tao với bạn cùng phòng đi quán bar rồi.” Phó Tinh Phàm vừa buộc dây giày vừa nói: “Tao phải đi bắt cô ấy về.”
Nghe vậy, tay Đàm Tự Trạch đang lau tóc khựng lại.
Trình Kỷ đang chơi game, ngẩng đầu lên nói: “Quán bar thì sao? Đều là sinh viên đại học rồi, người lớn rồi, đi quán bar mà mày cũng quản à? Quản nhiều quá cẩn thận người ta chán mà đá mày đấy.”
“Mày biết cái gì!” Phó Tinh Phàm lẩm bẩm chửi rủa: “Cái quán bar đó hôm nay có tiết mục xé áo sơ mi của mấy anh chàng cơ bắp, lại còn có show người mẫu nam nữa! Nếu tao không đi ngay, có khi bạn gái tao về sẽ đá tao thật đấy.”
Đàm Tự Trạch đột nhiên ném khăn tắm lên ghế. Cậu biết Thư Miên hôm nay đi tổ chức sinh nhật cho bạn cùng phòng, nhưng không biết còn có cả vụ này.
Cậu lập tức mặc áo phông và cầm áo khoác lên: “Đi cùng.”
“Mày đi làm gì?”
Đôi mắt đào hoa của Đàm Tự Trạch nheo lại: “Tao cũng đi bắt người.”
“Mày có thân phận gì mà đi bắt người? Mày với Thư Miên đã là gì của nhau đâu?” Phó Tinh Phàm nói.
Đàm Tự Trạch cầm chìa khóa xe trên bàn, bước ra ngoài: “Thân phận bạn trai tương lai.”
“Không phải, sao mày còn vội hơn cả tao thế? Đợi tao với!”