Đêm Nay Trộm Hôn Em - Chương 21
Thư Miên xách bốn ly trà sữa về ký túc xá, vừa mở cửa liền đối diện với ánh mắt rực lửa của ba người bạn cùng phòng.
Cô ngây người một chút: “Sao thế, có chuyện gì à?”
Phương Dao là người đầu tiên xán lại gần, cười hì hì: “Tớ vừa ra ban công phơi quần áo, tớ lại thấy Đàm Tự Trạch đưa cậu về ký túc xá đấy~”
Tống Y Y tiếp lời: “Đưa cô ấy về ký túc xá thì có gì, hôm nay Đàm Tự Trạch còn đi học cùng cô ấy cơ mà. Mấy cậu không thấy đâu, hai người họ ngồi cạnh nhau ngọt ngào thế nào, ôi đến cả thầy giáo cũng tưởng họ là một đôi đấy!”
“…Mấy cậu đừng trêu tớ nữa.” Thư Miên nghe mà vành tai nóng bừng.
Hướng Tang ở bên cạnh cười hòa giải: “Đúng thế, Miên Miên ngượng rồi kìa… Miên Miên, trà sữa này là mua cho chúng tớ phải không?”
Nhắc đến chuyện này, vẻ mặt Thư Miên hơi không tự nhiên, giọng nói mềm mại: “Mua cho các cậu đấy… của Đàm Tự Trạch mời.”
Sau khi tan lớp tự chọn, hai người cùng nhau đi ăn trưa ở căng tin.
Sau bữa ăn, Đàm Tự Trạch đưa cô về ký túc xá, trên đường đi ngang qua tiệm trà sữa thì cô đã liếc nhìn vài lần, phân vân không biết có nên mua không, lại kông ngờ Đàm Tự Trạch đột nhiên nói cậu muốn uống trà sữa.
Sau khi mua hai ly cho họ, cậu lại mua thêm ba ly nữa, nói là mời bạn cùng phòng của cô uống, còn lý do tại sao lại mời bạn cùng phòng của cô thì cậu không nói.
Phương Dao nhướng mày: “Cậu ta đang theo đuổi cậu đấy à, anh bạn này có vẻ biết cách ghê, còn biết cách tạo ấn tượng tốt với bạn cùng phòng của cậu nữa.”
Thư Miên nghe vậy vội vàng xua tay: “Đừng nói lung tung, cậu ấy không nói là muốn theo đuổi tớ.”
“Cậu nhìn là biết chưa từng yêu đương rồi.” Tống Y Y không nhịn được mà véo má cô, cười nói: “Cậu ta theo đuổi cậu chẳng lẽ phải nói trước với cậu à, kiểu như là: Thư Miên, tớ muốn theo đuổi cậu.”
“Đúng đấy, những hành động bây giờ của cậu ta rõ ràng là muốn theo đuổi cậu rồi còn gì nữa.”
Thư Miên lắng tai nghe, chọc thủng nắp một ly trà sữa, cắn ống hút uống vài ngụm.
Cả ba bạn cùng phòng đều nói như vậy, vậy thì chắc không phải là ảo giác của cô rồi? Đàm Tự Trạch thật sự có tình cảm với cô, thậm chí có thể là có chút thích cô.
Buổi chiều Thư Miên không có tiết.
Sau một giấc ngủ trưa, cô thức dậy và thấy thông báo bài tập mà lớp trưởng gửi trong nhóm. Hai bài tập của hai môn chuyên ngành đều phải nộp sau kỳ nghỉ lễ.
Hai người bạn cùng phòng khác đã đi học, cô nhìn Tống Y Y đang nằm trên giường chơi điện thoại: “Y Y, cậu có muốn đi thư viện làm bài tập với tớ không?”
“Tớ không đi đâu, bài tập không phải là sau kỳ nghỉ Quốc khánh mới nộp sao?”
Tống Y Y không ngẩng đầu lên, ngón tay gõ chữ rất nhanh, khóe môi nở nụ cười đầy xuân sắc, chắc là đang nhắn tin với bạn trai.
Thư Miên cuộn mình trong chăn, khuỷu tay chống lên đầu gối, hai tay ôm mặt: “Nghỉ lễ tớ chắc chắn sẽ không muốn viết đâu, muốn nhân cơ hội chiều nay làm cho xong.”
“Thật sự không phải bây giờ tớ không muốn viết, mà là khi tớ viết bài thì điện thoại của tớ sẽ ghen đấy.” Tống Y Y chớp mắt, vẻ mặt ngọt ngào: “Hơn nữa, chiều nay Phó Tinh Phàm sẽ dẫn tớ chơi game leo rank.”
Thư Miên mỉm cười: “Được rồi, vậy tớ đi một mình vậy.”
Vì phải mang theo máy tính nên cô đeo một chiếc ba lô. Có lẽ vì là ngày trước kỳ nghỉ nên thư viện rất ít người.
Thư Miên tìm một chỗ ngồi xuống, có một bài tập là viết một bài báo, cô tìm tài liệu xong thì mở văn bản ra bắt đầu viết.
Đang viết say sưa, cô mơ hồ nhận ra có người ngồi đối diện, ngay sau đó, một giọng nam cất lên: “Thư Miên, trùng hợp quá vậy?”
Cô ngẩng đầu nhìn, phát hiện đó là một bạn học trong lớp, chính là chàng trai đã xin WeChat của cô buổi sáng, Nhậm Vũ.
Thư Miên lịch sự gật đầu một cái, ánh mắt nhanh chóng quay lại màn hình máy tính.
“Cậu cũng đến đây để viết bài tập à?” Nhậm Vũ lại hỏi.
Thư Miên sợ làm phiền người khác nên khẽ ‘ừm’ một tiếng mà không ngẩng đầu lên.
Nhậm Vũ lại không có ý thức đó, tiếp tục hỏi: “Người đi học cùng cậu buổi sáng là bạn trai cậu à?”
“…Không phải.” Thư Miên gõ chữ trên bàn phím máy tính xách tay, cau mày, đáp qua loa.
Nhậm Vũ cười toe toét: “Tốt quá rồi, tớ cứ tưởng anh ấy là bạn trai cậu.”
…
Thư Miên ngẩng đầu nhìn cậu ta, giọng nói nhàn nhạt: “Cậu không phải đến đây để viết bài tập à?”
“Ồ, đúng đúng đúng.” Nhậm Vũ cười gượng hai tiếng: “Cậu đừng để ý nhé, tớ là người hơi nói nhiều.”
Thư Miên nhìn quanh những người đang cắm đầu học, hạ giọng nói: “Đây là thư viện.”
Nhậm Vũ cuối cùng cũng im lặng.
Thư Miên viết xong một bài báo, đưa tay lên xoa gáy, lấy điện thoại từ trong túi ra, nghĩ một lát rồi cô đứng dậy đi ra khỏi phòng tự học.
Mỗi lần xem điện thoại trong phòng tự học cô đều có cảm giác tội lỗi.
Đứng ở hành lang cô mở khóa điện thoại, định lướt một chút cho thư giãn nhưng không ngờ lại thấy tin nhắn của Đàm Tự Trạch, được gửi cách đây hơn hai mươi phút.
9: [hình ảnh]
9: [Học chán quá.]
9: [Không có cậu đi học cùng thì chán thật.]
Thư Miên mở hình ảnh ra xem, đó là ảnh chụp sách giáo khoa toán cao cấp.
Cô thầm thấy may mắn vì khoa báo chí không phải học toán cao cấp, ánh mắt lại dừng lại ở tin nhắn cuối cùng của cậu, không nhịn được mà cong khóe môi.
Đi học cùng cô… thú vị lắm sao?
Tiết học phê bình phim ảnh xem phim thì đúng là thú vị nhưng tiết lý thuyết báo chí buổi sáng rõ ràng là rất khô khan.
Thư Miên suy nghĩ một chút, cân nhắc từng câu chữ trả lời: [Tiết sau cậu còn học không?]
Tiết này đã bắt đầu rồi, cô đang nghĩ nếu tiết sau cậu còn học, mình có nên cũng đi học cùng cậu ấy không…
Người bên kia rõ ràng không hề tập trung nghe giảng, liền trả lời ngay lập tức: [Sao, muốn đến đi học cùng tôi à?]
9: [Đáng tiếc là tiết sau không có lớp]
9: [Để lần sau vậy]
9: [Tớ xem thời khóa biểu của cậu thấy chiều nay không có tiết mà? Sao lâu vậy mới trả lời.]
Thư Miên chớp mắt, hai mươi mấy phút không trả lời tin nhắn, cũng không lâu lắm nhỉ?
Cô giải thích: [Tớ vừa ở trong phòng tự học viết bài tập, không xem điện thoại.]
9: [Đi thư viện à?]
Cô tìm một sticker mèo con gật đầu rồi gửi đi.
9: [Học sinh ngoan]
Học sinh ngoan thì là học sinh ngoan, còn “học sinh ngoan ngoãn”… Thư Miên tưởng tượng ra ngữ điệu của cậu khi gọi như vậy.
Cô phát hiện ra Đàm Tự Trạch rất thích dùng từ lặp, gọi cô cũng thích gọi là Thư Miên Miên. Khi kết hợp với giọng nói lười biếng của cậu, nó mang một vẻ ngọt ngào và mập mờ kỳ lạ.
Cô rất không muốn kết thúc cuộc trò chuyện, nhưng vẫn đành phải nói với cậu rằng mình phải quay lại phòng tự học để viết bài tập.
Cậu ấy trả lời “Được”.
Thư Miên quay lại phòng tự học và viết xong bài tập còn lại. Vẫn còn sớm nên cô đi đến giá sách chọn một cuốn, định đọc một lúc rồi mới về.
Ai ngờ chỉ một lát sau là đã có hai bạn nam trước sau đến hỏi xin WeChat của cô.
Thư Miên đều lịch sự từ chối, cũng không muốn nán lại nữa, cô thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi về.
Cô rời khỏi phòng tự học, đi về phía cầu thang thì Nhậm Vũ không biết từ đâu cũng xách cặp đi ra: “Ê, Thư Miên, đi ra ngoài cùng đi, hai bài tập của cậu làm xong hết rồi à?”
“Ừm.” Cô gật đầu.
Nhậm Vũ bĩu môi: “Cậu năng suất thật, tớ mới làm xong có một bài.”
Thư Miên không biết nên nói gì, đáp bâng quơ: “Cứ từ từ thôi.”
“Lát nữa cậu đi ăn cơm ở căng tin không? Đi cùng nhau đi.”
Thư Miên nói dối: “Tớ hẹn bạn cùng phòng đi ăn rồi.”
“Không sao đâu, tớ không ngại, có thể đi cùng mà.”
Thư Miên cau mày nhìn cậu ta: “Nhưng bạn cùng phòng tớ sẽ ngại đấy.”
“…Ồ.”
Ra khỏi thư viện, Nhậm Vũ vẫn còn nói đủ thứ chuyện, Thư Miên lơ đãng lắng nghe, cúi đầu nhìn bậc cầu thang.
Đột nhiên, chiếc ba lô sau lưng cô nhẹ bẫng, có người đã xách nó lên.
Thư Miên quay đầu lại, thì thấy Đàm Tự Trạch đang đứng sau lưng cô, mỉm cười như không cười nhìn cô, ánh mắt liếc sang Nhậm Vũ bên cạnh một cái.
“Cậu, cậu đến đây làm gì?” Cô sững người, ngạc nhiên hỏi.
Đàm Tự Trạch cúi đầu nhìn cô, khóe môi khẽ cong với giọng điệu lười biếng quen thuộc: “Đến đón cậu đây.”