Đêm Nay Trộm Hôn Em - Chương 20
Tiết học này xong, Thư Miên còn một tiết tự chọn về phê bình phim ảnh cũng ở trong tòa nhà này. Tống Y Y không đăng ký môn này, nháy mắt đưa tình với cô: “Miên Miên, tiết sau cũng có người đi học cùng cậu rồi à? Tớ đi với Phó Tinh Phàm đây.”
…
Thư Miên theo phản xạ nhìn sang Đàm Tự Trạch bên cạnh, cậu vẫn ngồi ở chỗ cũ, tay thong thả xoay xoay điện thoại dường như không có ý định rời đi. Chẳng lẽ… cậu ấy đang đợi cô thật sao?
Cô cho sách vào túi, do dự một lát rồi khẽ gọi: “Đàm Tự Trạch.”
Đàm Tự Trạch ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng lại trên người cô, nhướng mày: “Hửm?”
Thư Miên mím đôi môi hồng, giọng nói mềm mại: “Cậu… tiết sau có học không?”
“Không.” Cậu trả lời dứt khoát, ánh mắt vẫn nhìn cô, dường như đang chờ cô nói tiếp.
Ngón tay Thư Miên khẽ cuộn lại: “Vậy cậu có muốn đi học môn tự chọn với tớ không?”
Ngừng một chút, cô nhanh chóng bổ sung: “Thầy giáo rất dễ tính, mỗi lần giảng vài câu là lại cho xem phim rồi.”
Cô cảm thấy trực giác mách bảo Đàm Tự Trạch có chút đặc biệt với cô… nên mới dám chủ động mời, nhưng sau khi hỏi xong lại có chút lo lắng. Tương tư lâu ngày, dù chỉ thấy một tia hy vọng thôi cô cũng sợ đó chỉ là ảo ảnh.
Liệu có phải cô đang tự đa tình, liệu có phải cô đã biến những tưởng tượng của mình thành sự thật rằng họ đang cùng cố gắng vì nhau không.
Đàm Tự Trạch cong khóe môi, giọng nói nghe có vẻ đầy tình ý: “Thư Miên Miên, cậu đang mời tôi đi xem phim cùng đấy à?”
…
Vành tai Thư Miên nóng lên, rõ ràng là đi học môn tự chọn về phê bình phim ảnh cùng nhau nhưng qua lời cậu nói lại mang thêm vài phần mập mờ.
“Không phải.” Cô cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, chớp chớp mắt: “Nếu cậu muốn xem phim… lần sau tớ sẽ mời cậu đi xem ở rạp chiếu phim.”
Không ngờ Đàm Tự Trạch lại thật sự đồng ý, cậu thuận tay cầm lấy chiếc túi trong tay cô: “Vậy lần này tôi đi học cùng cậu, lần sau cậu đi xem phim với tôi nhé?”
“Được.” Thư Miên cố nén sự vui sướng mà đáp lời, trong lòng như có một chuỗi bong bóng nhỏ nổ lách tách lách tách tràn ngập hương vị ngọt ngào.
Yeah~
Hai người đến giảng đường của môn tự chọn, cố ý tìm một chỗ ở giữa ngồi để lát nữa thầy giáo chiếu phim dễ nhìn hơn. Tranh thủ lúc chưa vào học, Thư Miên đi vệ sinh một lát, khi quay lại thì cô thấy một cô gái đang đứng bên cạnh Đàm Tự Trạch.
Cô gái cười rạng rỡ, đáng yêu, cầm điện thoại hơi cúi người nhìn cậu, giọng nói trong trẻo: “Chào cậu, vừa vào là tớ đã chú ý đến cậu rồi, tớ có thể xin WeChat của cậu không?”
Thư Miên khựng lại, có nên đợi một lát rồi hãy về chỗ không nhỉ?
Cô không có tư cách, cũng không có lập trường để lại gần cắt ngang họ. Mặc dù cô biết Đàm Tự Trạch không phải ai cậu cũng cho WeChat nhưng trong lòng vẫn thắt lại.
Cô theo bản năng nhìn về phía cậu, thấy cậu lười nhác tựa lưng vào ghế, vẫn là giọng điệu hờ hững như thường lệ nhưng nghe ra được sự xa cách: “Xin lỗi, không được.”
Cô gái dường như không ngờ lại bị từ chối thẳng thừng như vậy, trên mặt thoáng qua chút thất vọng nhưng vẫn không cam lòng hỏi thêm một câu: “…À, thật sự không được sao? Tớ sẽ không quấy rầy cậu đâu, cậu suy nghĩ lại xem?”
Đôi lúc Thư Miên thật sự ngưỡng mộ những cô gái có tính cách trực tiếp và hào phóng như vậy, dù bị từ chối vẫn có thể đường hoàng đấu tranh cho mình. Còn cô thì sao, giống như một con rùa rụt cổ trong mai, chỉ khi cảm thấy đủ an toàn mới dám cẩn thận thò đầu ra, chỉ cần có chút động tĩnh là lại lập tức trốn về nơi an toàn của mình.
Nhưng cô đã và đang cố gắng bước ra khỏi chiếc mai của mình, cố gắng thò đầu ra ngoài rồi… cô muốn bước vào trái tim của Đàm Tự Trạch.
Đang miên man suy nghĩ, cô đột nhiên nghe thấy giọng nói lười biếng của cậu gọi cô: “Thư Miên Miên, sao còn chưa lại đây?”
…
Thư Miên ngước mắt lên nhìn thấy cậu hơi nhướng mày, đôi mắt đào hoa lấp lánh mang theo chút ý cười đang nhìn cô. Cô do dự vài giây rồi cất bước đi đến.
Đàm Tự Trạch thu lại vẻ lạnh lùng trong giọng nói và nụ cười nơi khóe mắt… những thay đổi đột ngột này khiến cô gái xin WeChat kia sững sờ, ngay sau đó tò mò quay đầu nhìn Thư Miên.
“Tôi đến để đi học cùng cậu ấy.” Đàm Tự Trạch lơ đãng hỏi cô gái: “Hay là cậu hỏi cậu ấy xem, có cho tôi thêm bạn bè không?”
Thư Miên: ??
Má cô lập tức nóng bừng, chẳng lẽ cô bị cậu dùng làm lá chắn rồi sao?
Cô gái kia hoàn hồn lại, ánh mắt dò xét đảo qua lại giữa hai người rồi lập tức hiểu ra, lúng túng cười cười: “À… vậy à, vậy lúc nãy làm phiền rồi.”
Nói xong cô gái quay lưng rời đi.
“Thư Miên Miên.” Thư Miên vừa ngồi xuống, Đàm Tự Trạch đã khẽ gọi tên cô.
Cô nghiêng đầu nhìn sang: “Sao thế?”
“Cậu có phải đã quên gì rồi không?” Đàm Tự Trạch chống cằm nhìn cô.
Thư Miên chớp chớp mắt, vẻ mặt mờ mịt: “Quên gì?”
“Kẹo.” Đàm Tự Trạch nhắc nhở.
Thư Miên sững người một chút, sau đó phản ứng lại vội vàng nói: “Tớ có mang theo mà.”
Lúc trò chuyện trên WeChat trước đây, cô đã nói lần sau gặp mặt sẽ cho cậu kẹo, mặc dù cô nghĩ cậu có thể chỉ nói bâng quơ nhưng cô vẫn luôn mang theo trong túi.
Không ngờ cậu ấy vẫn còn nhớ.
Thư Miên lấy ra một túi kẹo đầy, xé bao bì rồi khẽ hỏi cậu: “Cậu thích ăn vị nào nhất?”
Thật ra Đàm Tự Trạch cảm thấy mấy vị đều như nhau, không có vị nào là thích nhất cả, cậu hỏi ngược lại: “Cậu thích vị nào?”
“Tớ thích vị cam nhất.” Thư Miên nói, đôi mắt khẽ sáng lên: “Chua chua ngọt ngọt.”
Đôi mắt cô trong veo, khi sáng lên trông rất đẹp.
Đàm Tự Trạch nhìn chằm chằm một lúc, đuôi mắt cong lên một đường cong nhẹ: “Vậy tôi cũng thích vị cam nhất.”
Thư Miên nghe vậy thì khóe môi lén lút cong lên, lập tức cúi đầu xuống chọn, định lấy hết tất cả kẹo vị cam ra cho cậu.
Đàm Tự Trạch thấy thế, môi cong lên nhẹ vẻ trêu chọc: “Đối xử tốt với tôi như vậy à?”
Cậu khẽ cười một tiếng: “Cậu cũng thích vị cam nhất mà, cho tôi hết luôn sao?”
Thư Miên khựng lại, vành tai không nghe lời mà nóng lên. Cô sợ cậu ấy có nhìn ra điều gì đó không, tình cảm khó mà che giấu được dù có che kín miệng và mắt thì nó vẫn sẽ bị lọt ra ngoài qua những hành động vô ý.
“Vậy tớ để lại cho mình một ít.” Cô chọn vài viên vị cam, rồi lấy thêm vài viên vị khác đưa cho cậu.
Lúc Đàm Tự Trạch đưa tay ra nhận kẹo, ngón tay vô tình chạm vào ngón tay cô, cậu khựng lại. Cảm giác ấm áp mềm mại như có dòng điện chạy qua lướt nhẹ trên lòng bàn tay cậu.
Thư Miên bị cái chạm bất ngờ đó làm cho sững sờ, ngón tay theo phản xạ rụt lại nhưng lại đột ngột bị cậu nắm lấy – tim cô đập loạn nhịp. Cô theo bản năng ngước lên nhìn cậu, vẻ mặt cậu không có gì bất thường, dường như chỉ là vô tình chạm vào ngón tay cô khi lấy kẹo.
Dưới ánh mắt của cô, Đàm Tự Trạch nhướng mày, từ từ buông ngón tay cô ra, sau đó bóc một viên kẹo bỏ vào miệng, đôi môi mỏng khẽ cong lên vẻ bất cần: “Thư Miên Miên, ngọt quá.”
Thư Miên nghe vậy thì vành tai liền đỏ bừng, lời cậu nói rốt cuộc là đang nói về viên kẹo hay đang nói về cô đây. Sau khi vào lớp, thầy giáo bước vào giảng đường nói vài câu đơn giản rồi chiếu một bộ phim hài cho họ xem.
Cốt truyện hài hước và cũng rất hấp dẫn, cô xem rất chăm chú.
Giữa chừng, màn hình điện thoại trên bàn sáng lên – là thông báo WeChat, Thư Miên nhấn vào xem tin nhắn là của Thẩm Giai Nguyệt.
Thẩm Giai Nguyệt: [Baby cậu đang làm what, đã ăn cơm chưa, có miss tớ không, dù sao thì tớ miss cậu rồi, có thể nói chuyện với tớ một lát không]
Thẩm Giai Nguyệt: [Nhớ cậu chết đi được, xem ra cậu chẳng nhớ tớ chút nào nhỉ?]
Thư Miên bị tin nhắn của cô ấy chọc cười, vội vàng trả lời: [Bây giờ tớ bắt đầu nhớ ngay đây, vừa nãy không xem tin nhắn là đang học môn tự chọn xem phim.]
Hai người trò chuyện một lúc, hẹn nhau nghỉ lễ Quốc khánh sẽ đi chơi cùng nhau. Cô vừa đặt điện thoại xuống, Đàm Tự Trạch bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Nhắn với ai mà cười vui vẻ thế?”
“Bạn tớ.” Cô trả lời bâng quơ.
Đàm Tự Trạch nhướng mày, giọng điệu có vẻ thăm dò: “Bạn nam à?”
Thư Miên sững người, sau đó lắc đầu: “Bạn nữ chứ.”
Đàm Tự Trạch “ồ” một tiếng, khóe môi cong lên một nụ cười vui vẻ.